Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 848: bác sĩ kia có phải hay không đặc biệt đẹp trai?

“Đưa người bệnh bị chứng phình tách động mạch chủ vào đây!” Y tá vừa hô lên một tiếng ở cửa phòng làm việc.
Lúc này, tất cả các bác sĩ đều khẩn trương lên.
Chứng phình tách động mạch chủ không phải dễ đối phó.
Ngay cả Trương Dịch vừa đi tới cửa cũng không khỏi nhíu mày.
Phình tách động mạch chủ?
Trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến một người.
Một người vừa mới rời bệnh viện không lâu.
Không thể nào?
Chẳng lẽ là Lục Nguyên?
Lẽ nào bệnh tái phát lại bị đưa trở lại??
Nghĩ vậy, Trương Dịch nhanh chóng xông vào phòng cấp cứu.
“Người bệnh bị phình tách động mạch chủ đâu?” Đối mặt với câu hỏi của Trương Dịch, bác sĩ trong phòng cấp cứu vội vàng chỉ tay về phía giường bệnh.
Trương Dịch nghe vậy liền nhìn, lập tức nhẹ nhõm thở ra.
Không phải Lục Nguyên.
Là một ông lão hơn 60 tuổi.
Mà điều may mắn là ông lão này còn chưa đến mức phình tách vỡ chảy máu.
Nhìn động tác ông lão mồ hôi đầm đìa ôm ngực cũng có thể thấy, ông ấy bị đau ngực dữ dội nên xe cấp cứu mới đưa vào viện.
“Người nhà đâu? Gọi người nhà vào hỏi tình hình, xét nghiệm máu thường quy, men tim, chức năng gan thận, khí máu động mạch đều làm hết đi?” Trương Dịch vừa hỏi vừa phân phó.
Mấy ngày nay Trương Dịch bận tối mặt tối mũi, ba tên trợ thủ đều bị cho ở phòng cấp cứu rèn luyện.
Lúc này thấy Trương Dịch đến, cuối cùng bọn họ cũng thấy được ánh bình minh!
Lý Bình Bình dẫn đầu đáp lời: “Ta đây! Ta đi gọi người nhà!” “Ừ.” “Khí máu động mạch chưa làm, ta đi làm!” Lý Minh Lượng cũng tranh thủ nhận việc.
Mấy ngày nay bệnh viện có chuyện lớn xảy ra, bọn họ cũng không thể tham gia, chỉ có thể ở phòng cấp cứu xoay như chong chóng.
Hôm nay, cuối cùng có thể ra ngoài rồi sao?
Cuối cùng có thể đi theo Trương Dịch vào phòng phẫu thuật rồi sao?
Chỉ có mỗi Tát Lý là nghe không hiểu nhiều, chỉ có thể ngơ ngác đứng sau lưng Trương Dịch, im lặng làm người tùy tùng.
Rất nhanh, người nhà được đưa vào.
Là một bà bác trạc tuổi ông lão, hai người có lẽ là vợ chồng.
“Bà là người nhà của Mao Bân phải không?” “Đúng đúng đúng tôi là!” Người nhà có vẻ cũng rất gấp, chưa đợi Trương Dịch hỏi, bà đã kể hết bệnh án.
Người bệnh Mao Bân, 62 tuổi, tiền sử cao huyết áp, bệnh mạch vành.
Cao huyết áp uống thuốc hơn mười năm, bệnh mạch vành uống thuốc hơn bốn năm, nửa năm trước phát hiện phình tách động mạch chủ lên.
Theo lời bác sĩ trong viện kê là uống thuốc Nebivolol 10mg ba lần một ngày, Bisoprolol 5mg một lần một ngày tăng lên thành 10mg một ngày, Torasemide 10mg một ngày, còn có thêm chút thuốc trung thành hoạt huyết thông kinh lạc.
Hiệu quả duy trì coi như không tệ, nhưng chiều nay, cũng chính là một tiếng trước đột nhiên khó chịu, xuất hiện đau nhói ở vai, cổ và lưng.
Nửa tiếng trước cơn đau tăng thêm kèm theo đau thắt tim.
Vì có tiền sử bệnh mạch vành, người nhà và người bệnh đều có kiến thức tương quan về mặt này, nên đã gọi xe cấp cứu 120 ngay, đồng thời cho ngậm một viên nitroglycerin để giảm đau.
Người nhà trình bày rất rõ ràng, thậm chí ngay cả những năm qua đã uống những loại thuốc gì, uống mấy viên đều nói rất rành mạch.
Thật đấy, bác sĩ thích nhất kiểu người nhà này.
Nắm bắt trọng tâm của vấn đề, còn có thể giúp bác sĩ nhanh chóng chẩn đoán chính xác bệnh tình.
Về các bệnh tim mạch, chẩn đoán chính xác nhanh một chút, có thể bớt đi một phần nguy hiểm.
Nghe xong lời kể của người nhà, Trương Dịch lại liếc nhìn ông lão, tình hình đúng là không khác lời người nhà đã nói.
Liền lập tức bảo hai đồ đệ đưa người nhà cùng người bệnh đi làm các xét nghiệm.
Phình tách động mạch chủ và bệnh mạch vành, hai cái này không cái nào được chậm trễ.
Nửa tiếng sau, kết quả xét nghiệm khẩn cấp ra lò.
Sau khi xem xong, Trương Dịch đưa ra ý kiến điều trị:
“Tình hình là như vậy, thưa người nhà, tình huống của ông ấy nửa năm trước và hiện tại có chút khác biệt, trong khi uống thuốc vẫn có thể xuất hiện đau thắt tim, điều đó cho thấy bệnh tình kiểm soát không tốt lắm. Bệnh này chắc bà cũng có hiểu biết, bệnh mạch vành chính là trong mạch máu có vật cản trở, cản trở máu lưu thông tới tim, một khi tim thiếu máu sẽ xuất hiện đau thắt tim hay còn gọi là nhồi máu cơ tim. Nhưng ông ấy không chỉ có một chỗ nguy hiểm này, ông ấy còn bị phình tách động mạch chủ......” “Mà điều may mắn hôm nay là các vị đưa đi cấp cứu kịp thời, ở nhà cũng đã dùng nitroglycerin trước, nếu chậm thêm nửa tiếng nữa thì hậu quả sẽ rất khác. Huyết áp chúng tôi vừa đo được của ông ấy là 164/110mmhg, bà xem huyết áp này cao đến cỡ nào, áp lực trong mạch máu quá lớn, thành động mạch rất dễ vỡ ra chảy máu. Nên đề nghị của tôi là mau chóng sắp xếp phẫu thuật, thuốc men hiệu quả không được tốt, nếu kéo dài đến lúc bệnh tái phát thì hậu quả sẽ rất khó nói.” Nghe xong lời Trương Dịch, người nhà kia lộ vẻ lo lắng và xoắn xuýt.
Lo lắng ca phẫu thuật thất bại.
Chính vì đã hiểu rõ độ khó của phẫu thuật phình tách động mạch chủ, nên khi đối mặt với rủi ro phẫu thuật quá cao, người nhà rất khó an tâm.
Nhưng bác sĩ đã nói đến nước này rồi, không làm lỡ về sau bệnh tái phát có chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Chỉ thấy bà dì nhìn gương mặt trẻ măng của Trương Dịch, vẻ lo lắng trong mắt càng thêm đậm.
Bà không hay lên mạng lắm, nên không quá nghe danh Trương Dịch.
Thấy vị bác sĩ trẻ tuổi như vậy, dù là bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa bà cũng thấy sợ.
Trương Dịch chỉ liếc mắt là nhìn ra bác gái này đang nghĩ gì.
Hắn cũng không nóng vội: “Nếu không thế này, bà cứ gọi cho người nhà khác trong nhà nói tình hình, mau chóng bàn bạc để đưa ra quyết định. Dù sao tôi đề nghị các vị nên phẫu thuật sớm, dù bây giờ chưa chảy máu, nhưng tuyệt đối không thể kéo dài thêm được nữa.” Bà dì do dự gật đầu, nhìn người bệnh trên giường bệnh rồi lại nhìn Trương Dịch, lúc này mới nhanh chóng rời phòng cấp cứu.
“Sư phụ, bệnh mạch vành kết hợp phình tách động mạch chủ, ca mổ này độ khó không hề thấp nha, nếu phẫu thuật chúng ta có thể cùng anh vào phòng mổ không?” Mấy tên tùy tùng trơ mắt nhìn Trương Dịch.
Trương Dịch gật đầu: “Đi, khoảng thời gian này sóng gió đã qua rồi, các cậu cũng không cần phải ở mãi trong phòng cấp cứu nữa.” “Hô ~!” “Tuyệt vời quá!” Trừ Tát Lý ra, Lý Bình Bình và Lý Minh Lượng đều như trút được gánh nặng thở phào.
Cuối cùng cũng có thể trở lại bên đại lão hô 666 rồi ~!
Giờ phút này, ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Vợ của Mao Bân đang cầm điện thoại thương lượng với cô con gái đầu bên kia.
“Sự tình là như vậy đó, bố con bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu truyền nước biển, nhưng bác sĩ nói phải phẫu thuật, nếu không sau này tái phát thì khó nói. Mà ta thấy bác sĩ đó còn trẻ quá, mới hai mấy tuổi, ta sợ bác sĩ trẻ thì không đáng tin.” Đầu bên kia điện thoại, cô gái trẻ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi:
“Mẹ, hiện tại mẹ đang ở khoa cấp cứu của bệnh viện Hiệp Hòa có đúng không?” “Đúng rồi, gọi cấp cứu 120 thì người ta đưa đến đây.” “Vậy... Bác sĩ vừa trao đổi với mẹ có phải dáng người đặc biệt đặc biệt đẹp trai không?” Nghe nói vậy, bà bác kia trợn tròn mắt, lửa giận bừng bừng nổi lên.
Bố ngươi sắp tắc thở đến nơi rồi, ngươi còn ở đó mà nghĩ tới soái ca hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận