Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 494: Trần Phương: Ta thật sẽ tạ a (hai chương cùng một chỗ)

Chương 494: Trần Phương: Ta thật sự giỏi đó (hai chương gộp một) Người bệnh nửa thân trên, toàn bộ phần ngực bên phải làn da đều không còn, từ xương quai xanh xuống đến xương sườn thứ bảy. Để lộ ra toàn bộ mô liên kết và cơ bắp, còn có không ít mỡ. Da người có rất nhiều tác dụng, ví dụ như chức năng bảo vệ, chức năng cảm giác, chức năng hấp thụ, chức năng bài tiết, điều tiết nhiệt độ cơ thể, thay thế, chức năng miễn dịch, v.v. Tại sao chức năng bảo vệ có thể xếp thứ nhất? Bởi vì làn da là tấm chắn tự nhiên của cơ thể. Cũng là cơ quan có diện tích lớn nhất trên cơ thể, vừa có thể phòng ngừa dưỡng khí trong cơ thể, chất điện phân và các chất dinh dưỡng bị mất đi. Lại có thể bảo vệ các cơ quan và tổ chức bên trong khỏi bị các yếu tố có hại bên ngoài như cơ học, vật lý, hóa học và vi sinh vật làm tổn thương, duy trì môi trường ổn định bên trong cơ thể. Hiện tại, hơn phân nửa làn da nửa thân trên của người bệnh này đều không còn. Tương đương với việc tấm chắn tự nhiên của nàng đã mất. Cơ thể rất dễ bị các vi sinh vật bên ngoài xâm nhập. Một khi bị nhiễm trùng, tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhanh chóng làm sạch vết thương là một mặt, chống viêm kháng nhiễm trùng cũng là biện pháp cấp cứu hàng đầu. Hơn nữa việc làm sạch vết thương nhất định phải vô cùng sạch sẽ. Phải cắt bỏ toàn bộ da thịt và mỡ đã bị nhiễm bẩn bởi bụi tro. Còn phải dùng một lượng lớn nước muối sinh lý hoặc nước oxy già để rửa. Bị xe công trình cuốn vào gầm xe, người bác gái này nói là không may, nhưng cũng là vạn may. Vì chỉ bị cuốn vào nửa bên, bỏ hoàn toàn tay phải, nửa người dưới và bên trái đều không sao. Cũng không bị gãy xương gì, chỉ có toàn bộ cánh tay phải liên quan đến da đều bị kéo mất. Cảnh tượng nhìn vẫn vô cùng thảm khốc. Ước chừng sau khi rửa sạch và thanh lý ba giờ, người bệnh mới được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. Vừa ra đã lập tức được đưa đến phòng bệnh giám hộ của khoa cấp cứu. Ở ngoài cửa đang chờ chính là người nhà của bác gái này. Một ông chú hơn năm mươi tuổi cùng hai cô gái trẻ. "Bác sĩ à, mẹ ta sao rồi? Bà không sao chứ?" "Bác sĩ, mẹ ta thế nào rồi? !" Uông Vũ Phi vừa tháo khẩu trang vừa giải thích: "Tình hình không tốt lắm, toàn bộ cánh tay phải cộng thêm phần ngực và da đều bị cuốn mất. Hiện tại chúng tôi đã làm phẫu thuật làm sạch vết thương, đem toàn bộ mỡ bị nhiễm trùng và một chút hoại tử tổ chức thanh lý rồi. Nhưng cũng không thể bảo đảm bà có thể hoàn toàn khôi phục, vẫn có khả năng bị nhiễm trùng. Hơn nữa hiện tại huyết áp của bà cũng rất thấp, sau khi dùng thuốc cũng tăng rất chậm. Với tình huống này, một khi bị nhiễm trùng, nhìn vào trạng thái hiện tại của bà mà xem... đề nghị các vị nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bác sĩ chúng tôi chỉ có thể hết sức giúp bà ấy khống chế nhiễm trùng, cuối cùng bà ấy có chống chịu được hay không, chúng tôi không thể đảm bảo." "Hả? Ô ô ô... Mẹ... Ô ô..." "Vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ các người nghĩ cách giúp đỡ một chút đi bác sĩ..." Hai cô gái trẻ vừa khóc vừa gửi gắm hy vọng vào bác sĩ. Đứng bên cạnh, vẻ mặt của ông chú cũng khó coi, mắt đỏ hoe một mặt gắng gượng. Hắn nhìn Uông Vũ Phi và Trần Phương hai người nói: "Cám ơn các bác sĩ, vất vả rồi... Lát nữa chúng tôi có thể vào thăm bà được không?" "Được, đợi họ sắp xếp ổn thỏa, lát nữa ta sẽ gọi các vị." "Được rồi được rồi, cám ơn bác sĩ." Người đàn ông là trụ cột gia đình, hơn nữa trong nhà chỉ có một mình hắn là đàn ông gánh vác. Hắn không thể khóc cũng không thể ngã, ngã xuống thì hai cô gái sẽ thế nào. Cho nên trông hắn có vẻ tương đối tỉnh táo. Ai! Thật ra đàn ông đều giấu nỗi khổ trong lòng mà... Phòng bệnh giám hộ của khoa cấp cứu nằm ngay bên cạnh phòng cấp cứu. Cách nhau một bức tường, nhưng cả quá trình làm việc đều không khác mấy. Bác sĩ trực ban của phòng cấp cứu cũng sẽ quản các bệnh nhân của phòng giám hộ. Tài nguyên chữa bệnh không đủ, một bác sĩ quản mười bệnh nhân là chuyện thường xuyên xảy ra. Không bao lâu, Uông Vũ Phi liền bảo người nhà vào. Trên giường bệnh, vị bác gái kia trên người cũng cắm đầy ống. Ống dưỡng khí, ống tiểu còn có ống truyền dịch trong suốt. Tóc vốn dĩ không dài không ngắn, lo lắng tóc bẩn sẽ gây nhiễm trùng nên cũng bị cạo sạch sành sanh. Đương nhiên, thứ khiến người ta nhìn thấy giật mình nhất vẫn là toàn bộ nửa bên ngực. Mặc dù sau khi làm sạch vết thương thì vết thương đã được băng bó lại toàn bộ nhưng nhìn thấy một diện tích lớn như vậy, người nhà vẫn không nén được đau lòng. Hai cô con gái ngồi xổm bên giường đã bắt đầu khóc. Lúc này ý thức của bác gái cũng không tỉnh táo, gọi tên nàng thì lúc đáp lúc không đáp, lúc thì kêu đau lúc lại không để ý tới ai, rất có triệu chứng nói mê. Cộng thêm huyết áp thấp, trước mắt xem ra vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. "Bác sĩ, các người nhất định phải mau cứu mẹ tôi, tôi cầu các người... van cầu các người!" Người nhà, hai cô con gái đều rất giống nhau, lúc này một người quỳ bên giường khóc, túm lấy Uông Vũ Phi nói chuyện. Uông Vũ Phi cũng rất muốn giúp người bệnh thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng trước mắt bác sĩ nên làm đều đã làm hết rồi, thậm chí vừa rồi Uông Vũ Phi còn để kho máu đưa thêm 200ml tiểu cầu cùng hồng cầu cho bác gái truyền vào. Tiểu cầu trong máu cũng có tác dụng đông máu, có thể cầm máu. Da bị xé rách diện tích lớn khẳng định là mất máu nên phải bổ sung thêm hồng cầu về huyết, hi vọng huyết áp có thể nhanh chóng tăng lên. Còn bao gồm thuốc kháng nhiễm, thuốc giảm đau, Uông Vũ Phi nên làm đều đã làm. Bây giờ, anh cũng chỉ có thể chờ đợi. Xem tình huống người bệnh có thể chuyển biến tốt hơn hay không. Nếu có thể chuyển biến tốt thì mọi người đều vui vẻ, nếu không thể... Người nhà chỉ có thể nén bi thương. "Chúng ta là bác sĩ, chắc chắn sẽ hết sức." Không có cách nào cho người nhà một câu trả lời chắc chắn, bác sĩ thường dùng nhất câu trả lời chính là 'Chúng ta sẽ cố gắng hết sức'. Dày vò trong sự chờ đợi, thời gian luôn trôi qua chậm như vậy. Ba tiếng sau. Máu cũng truyền, thuốc cũng dùng, làm sạch vết thương cũng xong. Bác gái này cuối cùng cũng có một chút xíu dấu hiệu chuyển biến tốt. Huyết áp từ hơn 80 lên đến gần 100. Người cũng tỉnh lại, câu đầu tiên nói ra là kêu đau. Uông Vũ Phi cùng Trần Phương hai người cùng đến kiểm tra cho bác gái này. Bao gồm tay, chân có bị trở ngại không, đối thoại, ý thức có tỉnh táo hay không, còn có vết thương bên phải có bị đổi màu, hoại tử gì không. Kiểm tra hơn nửa tiếng, vừa kiểm tra bác gái này vừa kêu đau. Đau đến oa oa, nghe thanh âm đó liền cảm thấy tình hình người cuối cùng đã tốt lên. Không phải là đã có sức lực kêu to như vậy sao? Lần này Trần Phương đã yên tâm. Anh đêm nay thế nhưng là trực đêm đấy... Cầu nguyện ban đêm người bệnh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, cũng không có ca bệnh nguy hiểm trầm trọng nào đến cấp cứu. Cầu nguyện, cầu nguyện ~A Di Đà Phật~ Buổi chiều, cảnh sát đến bệnh viện. Mang theo người lái xe công trình cùng đến. Chắc là cùng người nhà trao đổi về công tác bồi thường, nhưng cụ thể bồi thường thế nào, bồi thường bao nhiêu? Còn phải xem tình hình của bác gái này về sau ra sao. Nếu có thể sống, coi như nàng nhặt được mạng rồi, so với việc bồi thường bao nhiêu tiền, người nhà của nàng chắc chắn càng hy vọng nàng còn sống. Nhưng nếu chết... thì người tài xế cũng không tránh khỏi một khoản tiền bồi thường khổng lồ. Ai! Trong bệnh viện, thật sự là nhìn thấy toàn những chuyện bi thương a.... Không biết có phải là Phật Tổ không nghe thấy lời cầu nguyện của Trần Phương, hay là Jesus xem nhẹ lời cầu nguyện của Trần Phương. Hơn tám giờ tối. Bác gái đột nhiên lại trở nên không ổn!——BỔ Thời gian này các bác sĩ làm việc ban ngày đều tan ca rồi. Một tổ trực ban ở đây chỉ còn bốn người, hai người trực phòng khám cấp cứu ban đêm, hai người trông phòng cấp cứu. Y tá đến tìm Trần Phương lúc đó vẻ mặt vô cùng hoảng hốt! "Bác sĩ Trần! Bệnh nhân Ngụy Hiểu Quyên giường số 3 huyết áp lại xuống rồi, người cũng bắt đầu khó chịu! Băng gạc ở ngực sắp bị nàng gỡ ra rồi!" Trần Phương nghe xong trong lòng thở dài. Lão thiên gia! Ngươi không nghe thấy ta cầu nguyện sao? ! Ta đã thành tâm mong người này tuyệt đối đừng nghiêm trọng tuyệt đối đừng nghiêm trọng... Kết quả ngươi... Ai! Được rồi! Bác sĩ thực ra cũng rất sợ bệnh nhân nào đó bệnh tình trong ca mình lại đột ngột trở nặng. Vì trở nặng đồng nghĩa với việc phải cấp cứu, mà cấp cứu thì rất hao tâm tổn trí lực và thể lực. Hơn nữa sau khi cấp cứu, các ghi chép cấp cứu cũng phiền phức vô cùng. Bình thường bác sĩ sau khi xong việc ở giường bệnh, còn phải ngồi trước máy tính cả buổi trời để bổ sung các ghi chép cấp cứu và một vài ghi chép điều trị thường ngày. Nhưng mà, điều lo lắng nhất lại sợ nhất vẫn là người bệnh sẽ chết trên tay mình. Không người thầy thuốc nào muốn cả, nhưng người thầy thuốc nào cũng phải trải qua. Trần Phương cũng không có đau khổ dày vò, sau khi thở dài một tiếng liền nhanh chóng đến trước mặt người bệnh. Xem xét, được đấy! Huyết áp lại xuống đến 90! Băng gạc cũng bị nàng làm cho lỏng lẻo. Sáu giờ chiều khi giao ca, huyết áp của nàng vẫn rất tốt. Mới hai tiếng, người đã không ổn rồi? ! Trần Phương lập tức mang bao tay vào mở băng gạc ra kiểm tra, lúc này, lông mày anh đã nhíu cả vào rồi! Cái này... cái này không đúng! Sao màu sắc lại trở nên kỳ quái như vậy? Theo lý thuyết, mô liên kết đã được làm sạch phải mang màu đỏ tươi hoặc là đỏ sẫm chứ. Nhưng hiện tại... sao màu sắc lại trở nên nhạt vậy? Còn có chút ngả hồng? Không ổn! Màu sắc rất kỳ quái! Trần Phương trong lúc gỡ băng gạc, bác gái kia cảm xúc cũng rất dao động, hơn nữa còn dao động trong tình trạng ý thức không tỉnh táo. Rất nhiều người bệnh bị choáng hoặc nói mê đều sẽ xuất hiện tình trạng dao động vô ý thức này. Lúc cần thiết, bác sĩ có thể cố định tay chân người bệnh, tránh để người bệnh vô tình làm bị thương mình. Cố định tay trái người bệnh xong, Trần Phương nhìn chằm chằm bề mặt vết thương một hồi. Trong đầu anh đã có một dự cảm rất không lành, chút nữa thì thốt ra thành lời. Nghĩ một lát, Trần Phương lại lấy đèn pin trong túi ra, quyết định dùng ánh sáng mạnh kiểm tra lại lần nữa. Cường quang chiếu vào toàn bộ vết thương ở ngực bên phải của người bệnh. Toàn bộ làn da bị xé rách vốn dĩ phải lẫn với vết máu, một mảng lớn mô liên kết lại trở thành màu nhạt. Huyết hồng sắc biến thành hồng phấn? Không đúng, cái này... hình như còn hơi ngả xám phấn, có chỗ còn hơi ngả vàng! Hơn nữa bộ phận dưới da còn xuất hiện dịch chảy ra! Hỏng bét! Phát xám lại ố vàng! Còn có dịch chảy ra! Hai tiếng trước nhìn vết thương còn không có như vậy mà! Sao sau hai tiếng lại đột nhiên nghiêm trọng rồi! Cái này mẹ nó chính là nhiễm trùng rồi! Ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được nhiễm trùng! Lúc này, đã qua tám tiếng kể từ lần truyền kháng sinh vào buổi sáng. Có thể dùng kháng sinh lần nữa! "Đi lấy tăm bông lấy dịch ở vết thương xung quanh mang đi xét nghiệm, nói với khoa xét nghiệm là gấp, rất khẩn cấp, bảo họ ưu tiên làm trước!" "Lại lấy thêm một bộ xét nghiệm máu thường quy đưa qua, nhớ nói với họ là gấp!" "Còn nữa, truyền trước một ống đầu bào tử phối hợp 100ml nước muối sinh lý!" "Lại truyền một ống chất điện phân!" "Lượng nước tiểu đâu? Vừa rồi lượng nước tiểu là bao nhiêu?" Trong tình huống bình thường, những người bệnh tình tương đối nghiêm trọng, người hôn mê đều sẽ phải đặt ống tiểu. Từ đó y tá có thể kiểm tra lượng nước tiểu trong túi, xem người bệnh sau khi bổ sung dịch có lượng nước tiểu có thay đổi hay không. Nếu lượng nước tiểu có liên quan trực tiếp đến lượng dịch truyền, điều đó có nghĩa là chức năng thận của người này không có vấn đề. Truyền nhiều dịch, thì việc đào thải nước tiểu tự nhiên cũng nhiều. Nhưng nếu truyền nhiều dịch, ví dụ như một hai nghìn ml chất lỏng, nhưng người bệnh này lại chậm chạp không thấy có nước tiểu, hoặc chỉ xuất ra một trăm ml nước tiểu, vậy thì có vấn đề. Tại sao trên giường bệnh lại có câu có nước tiểu mới bổ kali. Người bệnh phải có nước tiểu mới có thể bổ sung kali, nếu không thì khác gì sớm đưa người ta lên tây thiên. "Một tiếng khoảng chừng năm mươi ml thì phải." "Năm mươi ml?" Lượng nước tiểu của người bình thường một giờ khoảng 40-80 ml, nhưng bác gái trước mắt đang truyền dịch, hiện tại trên giá treo vẫn đang có một túi vitamin 500 ml đấy. Truyền nhiều chất lỏng như vậy, một giờ được năm mươi? Sau khi suy tư, Trần Phương nói tiếp: "Khi lấy máu, cho thêm một xét nghiệm chất điện phân và chức năng thận, xem xét xem chất điện phân có hỗn loạn không, ngoài ra lại làm thêm xét nghiệm nước tiểu." Người bệnh nhiễm trùng, nhất là loại sức đề kháng kém, cần phải nghiêm phòng ngừa sốc do nhiễm trùng và rối loạn điện giải. Các chất điện phân trong cơ thể người có vẻ không có gì. Có một số người khi truyền dịch thấy mình chỉ được truyền vitamin hoặc chất điện giải thì cảm thấy không có tác dụng gì, thậm chí có người còn nghĩ bác sĩ cố ý hố mình để tốn tiền. Nhưng thật ra những nguyên tố vi lượng này lại có một vai trò vô cùng quan trọng trong cơ thể. Kali, canxi, natri, magie, đều là những nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể người. Nhìn thì thấy bình thường nhưng không có chúng, người ta sẽ bị bệnh. Kali thì không cần nói, không có nó sẽ chết, nhưng nếu thừa thì cũng chết. Canxi, người thiếu canxi thì tứ chi dễ bị tê liệt, run rẩy, thậm chí động kinh, trẻ nhỏ thiếu canxi còn dễ bị thấp bé. Natri, cũng có thể hiểu là muối, thiếu thì chóng mặt hoa mắt, tứ chi vô lực lại dễ bị phù, nhiều thì lại dễ bị cao huyết áp. Magie, magie cùng canxi giống nhau, magie ion có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, cũng có thể cấu tạo xương và răng. Chức năng của nó rất tương tự như canxi, triệu chứng của người thiếu magie thường cũng giống với thiếu canxi. Cho nên khi nhập viện xét nghiệm, xét nghiệm điện giải đều là một trong những hạng mục xét nghiệm cần thiết. "Được! Ta lập tức đi!" Bây giờ có thể xác định người bệnh đã bị nhiễm trùng. Nhưng cụ thể là bị nhiễm loại vi khuẩn gì thì vẫn chưa biết được, phải đợi kết quả của khoa xét nghiệm. Muốn chữa trị, phải dùng kháng sinh tương ứng với từng loại vi khuẩn. Nếu không sẽ căn bản không có hiệu quả. "Nói với Mao Tiểu Viên một tiếng, người bệnh này ta sẽ đi làm sạch vết thương lại trong phòng phẫu thuật, để hắn ở bên ngoài xem. Tiểu Hà? Tiểu Hà cô đi cùng ta vào phòng phẫu thuật phụ một tay!" "À... Được!" Tiểu Hà là một y tá trực ban khác. Nghe thấy gọi liền đi chuẩn bị đồ vào phòng mổ. Bên phía Mao Tiểu Viên, khi anh nhận được tin liền nhíu mày: "Cái gì? Cô kia bị nhiễm trùng rồi? Ôi, thế thì không ổn rồi! Với tình huống này bị nhiễm trùng thì chẳng phải là... Được rồi, tôi đi nói với người nhà một chút." Bên ngoài phòng cấp cứu, ba người nhà vẫn còn đang chờ. Thấy Mao Tiểu Viên, cả ba liền giật mình đứng dậy. Vì chỉ bằng vẻ mặt nghiêm túc kia của Mao Tiểu Viên, bọn họ đã không cách nào bình tĩnh nổi rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận