Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 604: Xuất phát, xinh đẹp nước ~!

Chương 604: Xuất phát, nước Mỹ xinh đẹp ~!Thấy Kim Chính Luân có bộ dạng không đáng tiền như vậy, thật sự khiến Khang Ngạn Minh và cục trưởng Nghiêm đều ngây người. Tốt lắm! Ngươi vẫn là Phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, chủ nhiệm khoa ngoại tim Kim Chính Luân sao? Vì muốn đi theo Trương Dịch đến nước Mỹ phẫu thuật mà cứ cười đùa với người ta như vậy sao? Ngươi đơn giản... quả thực là... quả thực làm rất hợp nha~! Được mời ra nước ngoài làm phẫu thuật, lại còn là Bệnh viện Đa khoa Massachusetts, đãi ngộ này bọn họ ở Hiệp Hòa nhiều chủ nhiệm còn chưa có được đâu. Nhờ có Trương Dịch mà được đi một chuyến, bọn họ cũng rất nở mày nở mặt ~Ha ha ha ~Một bên, Khang Ngạn Minh cũng rất biết điều đi đến trước mặt Trương Dịch tự tiến cử mình, nói: "Hắc hắc, Trương Dịch... chỉ có một mình viện trưởng Kim làm trợ thủ hẳn là không đủ đâu? Nếu không thì cậu xem tôi? Năm đó tôi cũng từng ở khoa ngoại tim, cậu đừng xem thường tôi nha, nói thế nào thì tôi cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Hiệp Hòa đó, cậu thấy đúng không?" "Hả? !" Thấy Khang Ngạn Minh như đang hết sức nghiêm túc, Trương Dịch xấu hổ gãi đầu. Chuyện này khó giải quyết rồi. Một viện trưởng Kim, một chủ nhiệm Khang đều muốn làm trợ thủ cho mình à? Điều này khiến anh ngại quá. Dù sao anh cũng là một người trẻ tuổi, đàn em mà thôi. Thấy Trương Dịch còn đang do dự, Kim Chính Luân cau mày nói: "Sao? Nhìn mặt mày của cậu, chẳng lẽ còn chê kỹ thuật của tôi không bằng cậu?" Trương Dịch vội vàng lắc đầu: "Không không không, tôi không có nói như vậy nha viện trưởng Kim! Nhìn ông kìa, sao tôi lại có thể ghét bỏ ông được chứ. Chỉ là tôi cảm thấy mình vốn là đàn em, hơn nữa chuyến đi Mỹ lần này lại xa, không quen cuộc sống nơi đó, vạn nhất à, tôi nói là vạn nhất chúng ta ở Mỹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?" Nước Mỹ kỳ thị nghiêm trọng như vậy, còn không cấm súng ống. Vạn nhất... Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chẳng phải là xong sao? Nghe Trương Dịch nói vậy, hai vị đại lão trong lòng do dự vài giây đồng hồ. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ! Vài giây sau, Kim Chính Luân vẫn rất kiên quyết nói: "Không sao, chúng ta không thể xui xẻo như vậy!" Khang Ngạn Minh cũng nhẹ gật đầu: "Đúng thế, chỉ là đi Mỹ một chuyến thôi mà, Trương Dịch cậu đừng quá lo lắng!" Được thôi! Thấy hai vị đại lão này sốt sắng muốn làm trợ thủ của mình đến nước Mỹ, Trương Dịch cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh vậy! "Được, vậy đến lúc đó sẽ sắp xếp thời gian, cục trưởng Nghiêm, làm phiền ông nói với bên đối phương một tiếng, ngoài tôi ra thì bên tôi còn có hai vị trợ thủ." Cục trưởng Nghiêm gật đầu cười: "Được rồi, không có vấn đề." Chuyện đi Mỹ phẫu thuật cơ bản đã quyết định xong. Cách thứ hai còn ba ngày nữa. Vừa vặn ba ngày này Trương Dịch có thể luyện tập thêm một chút về phẫu thuật cấy ghép tim.... Hai ngày sau, Trương Dịch nhìn số tiền lãi trong APP điện thoại, ngồi trong nhà mà không nhịn được cười phá lên! Một trăm triệu à ~! Năm ngày hoàn thành một dự án lớn một trăm triệu ~! Ha ha ha ~! Sướng tê người~! Bất quá sau khi suy nghĩ, Trương Dịch lại tùy tiện mua loạn một chút loại tiền khác trên phần mềm tiền tệ ảo. Tốt nhất là có thể lỗ chút tiền. Chứ không phải anh lúc nào cũng có lời, còn lãi nhiều như vậy, vạn nhất bị người để ý thì sao? Lỗ chút ít thì mới chuẩn. Ngày mai phải đi Mỹ, Trương Dịch còn định đi ngân hàng đổi chút tiền đô la Mỹ. Thừa lúc buổi chiều rảnh rỗi, Trương Dịch ăn cơm trưa xong liền chuẩn bị đi ngân hàng. Vừa đúng lúc, vừa bước ra khỏi cửa khoa cấp cứu đã thấy một thanh niên mặc đồng phục giao hàng màu vàng đi tới đối diện. Nhìn kỹ, đây không phải là ba của Bạch Vũ Phàm sao? "Ai? Ba của Bạch Vũ Phàm? Anh đến bệnh viện giao cơm à?" Trắng Tấn ngẩng đầu lên, cũng vừa thấy Trương Dịch, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Trương? Ai ai, vừa đúng giờ ăn trưa, có người ở khoa đặt cơm, tôi vừa vặn chạy tới đưa cho bác sĩ Trương nè?" Trương Dịch cười nói: "Gần đây tình hình ăn uống của cháu thế nào? Sau khi Bạch Vũ Phàm về nhà có xuất hiện phản ứng phụ nghiêm trọng nào không?" "Không có, lần đầu trị bệnh bằng hóa chất chắc không nghiêm trọng, về nhà ăn ngon uống ngon, đứa nhỏ hiện tại nhìn vẫn rất có tinh thần." "Vậy thì tốt rồi, công việc của anh bận lắm không? Bình thường có thời gian chăm sóc con không?" Nói đến Bạch Vũ Phàm, trong lòng Trắng Tấn vừa xấu hổ day dứt, lại vừa vui mừng: "Haiz, Phàm Phàm nó rất nghe lời, có đôi khi buổi sáng đồ ăn làm không hết, đứa nhỏ này sẽ để lại đến giữa trưa rồi tự hâm lại bằng lò vi sóng. Đương nhiên, có khi không bận tôi cũng sẽ về nhà giữa trưa làm cơm cho con, rồi lại đi chạy đơn." Trương Dịch nghe xong thở dài nói: "Anh cũng chú ý sức khỏe một chút, đừng quá mệt mỏi, Phàm Phàm hiện tại cũng coi như trông cậy vào anh, anh đừng có chuyện gì, vẫn nên ở nhà bên cạnh con nhiều hơn. Trẻ con ở nhà một mình vẫn rất nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Dù sao hiện tại tiền trị liệu của hai người cũng không thiếu, anh kiếm chút tiền sinh hoạt thì cứ dễ dàng chút nha." Trắng Tấn gãi đầu cười cười gật đầu: "Được, tôi nghe cậu, cám ơn cậu nha bác sĩ Trương! Hai hôm trước xem tin tức tôi và Phàm Phàm đều thấy, Phàm Phàm nhìn thấy cậu mà mừng ơi là mừng đó, còn nói khi nào muốn tới bệnh viện tìm cậu chơi." "Được, nếu nó muốn đến thì cứ đến thôi, về nhà nói với con, tôi lúc nào cũng hoan nghênh." Hai người đứng trước cửa bệnh viện trò chuyện vài câu, sau đó Trắng Tấn lên lầu giao cơm. Nghĩ đến đứa bé Bạch Vũ Phàm cũng thật sự là hiểu chuyện, khiến người đau lòng. Bất quá, u nguyên bào thần kinh thận tuy là khối u nhưng mức độ ác tính không cao, sau khi trị bệnh bằng hóa chất thì có thể thu nhỏ phạm vi khối u, sau đó phẫu thuật cắt bỏ thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn. Dù bây giờ quá trình điều trị rất vất vả, nhưng cuối cùng thì đứa bé có tỷ lệ sống sót cao, kết quả này tốt hơn bất cứ điều gì. Buổi chiều, Trương Dịch ra ngân hàng đổi ngoại tệ đô la Mỹ, chuẩn bị cho chuyến bay sang Mỹ vào sáng sớm ngày mai. Không biết ai ở trong nhóm của bệnh viện tiết lộ thông tin ra, nói Trương Dịch được một đại lão nào đó mời đến Mỹ phẫu thuật, hơn nữa còn là đi bệnh viện đa khoa Massachusetts! Thông tin này vừa lan ra, cả bệnh viện từ trên xuống dưới đều ao ước không thôi! Hơn nữa! ! Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất lại là! ! ! Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh, hai đại lão của bệnh viện vậy mà cũng phải bay đến làm phụ mổ! Làm phụ mổ thì thôi đi, thế mà còn đi làm trợ thủ! ! Á! ! ! Trời ơi! ! ! Tại sao Trương Dịch bây giờ lại có được đãi ngộ như vậy chứ! ! Tại sao những bác sĩ, viện trưởng, trưởng khoa của chúng ta lại phải tranh nhau làm trợ thủ cho hắn thế? ? Ao ước đến chảy nước mắt ròng ròng~~ Trần Phương lại càng lấy nước mắt rửa mặt ~! Ô ô ô ~ Minh Minh, ta mới là trợ thủ của Trương Dịch mà! Sao mà năm nay ngay cả viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa cũng phải đến tranh với ta một vị trí trợ thủ nho nhỏ thế? ? Ô ô ô ~ Bất công quá ~! Trong nhóm bệnh viện còn có không ít đồng nghiệp đang nhao nhao gọi Trương Dịch, thậm chí có người còn muốn nhờ Trương Dịch mua đồ ở nước ngoài về hộ. Trương Dịch lười biếng không thèm trả lời. Anh là đi Mỹ phẫu thuật chứ có phải đi du lịch đâu! Đương nhiên, nếu có thời gian thì vẫn có thể đi dạo chơi ~... Sân bay Đế Đô. Một chuyến bay quốc tế của Đế Đô trong tiếng oanh minh đinh tai nhức óc cất cánh vững vàng, hướng đến bờ bên kia đại dương, nước Mỹ xinh đẹp, xuất phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận