Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 590: Trương Dịch, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!

Chương 590: Trương Dịch, chỉ được phép thành công không được phép thất bại!
Giờ phút này, vị lãnh đạo Cục Vệ sinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cục trưởng Lý, khi thấy Trương Dịch, người máy nói hùa, tay vẫn ổn định, thì... có vẻ như lại không quá xoắn xuýt nữa.
Hay là... cứ để Trương Dịch mổ chính đi?
Gã này ít nhất trước mắt nhìn vào, thao tác quả thật rất ngưu bức. Còn ổn định hơn cả tay giáo sư Phi Phổ Tư? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng mà... lỗ phẫu thuật tất cả chỉ có hai centimet lớn như vậy. Rất khó để vừa đưa kìm phẫu thuật vừa đưa ống kính vào cùng lúc! Điểm này... Trương Dịch sẽ giải quyết như thế nào?
Tại hiện trường, những người hiểu biết bắt đầu thấy khó khăn cho Trương Dịch. Với lỗ nhỏ như vậy, làm sao hắn có thể đồng thời đưa ống kính quan sát và dụng cụ phẫu thuật vào được? Điều này căn bản là không thể.
Trong khi suy nghĩ, mọi người không chậm trễ việc quan sát. Mọi ánh mắt trong phòng đều chăm chú khóa chặt trên bàn tay đốt ngón tay rõ ràng của Trương Dịch.
Đột nhiên.
Điện thoại trong túi Lý cục trưởng bắt đầu rung liên hồi không ngừng. Lấy ra xem, thì ra là lãnh đạo cấp trên gọi đến. Xem ra, lãnh đạo cũng đang xem trực tiếp! Cũng biết ca phẫu thuật mổ chính này đổi thành Trương Dịch! Vậy bây giờ phải làm sao? Nhấc điện thoại lên chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Nghĩ tới nghĩ lui, lòng bàn tay Lý cục trưởng đều toát mồ hôi.
Một bên là phòng phẫu thuật trước mắt, Trương Dịch đang vô cùng tập trung thao tác, trông... rất thuần thục và chuyên nghiệp. Một bên là lãnh đạo liên tục gọi điện thoại thúc giục!
Ôi!
Lập tức, Lý cục trưởng thở dài rồi đi sang một bên nơm nớp lo sợ bắt máy.
"Alo? Thị trưởng... thành phố?"
"Cái này... Chuyện là như vầy, Trương Dịch hiện tại đã tiếp nhận, tin rằng ngài đang xem trực tiếp cũng đã thấy, tôi mà vào ngăn cản thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật này. Đến lúc đó vạn nhất có sơ suất, bệnh nhân chẳng phải gặp nguy hiểm sao? Cho nên việc cấp bách trước mắt là đảm bảo ca phẫu thuật diễn ra bình thường. Mà lại... Bên trong cũng có rất nhiều chuyên gia ngoại thần kinh đang quan sát, tôi tin rằng... Trương Dịch có thể hoàn thành ca phẫu thuật này...?"
Khi báo cáo những lời này, Lý cục trưởng vừa nói vừa liếc nhìn về phía Trương Dịch. Sợ rằng vừa mới đảm bảo với lãnh đạo xong thì một giây sau ca phẫu thuật của Trương Dịch liền thất bại. Vậy thì Lý cục trưởng chẳng phải là tự mình chuốc lấy họa sao??
Trong điện thoại, lãnh đạo còn nói một hồi lâu, Lý cục trưởng chỉ biết liên tục gật đầu đồng ý. Đến khi tắt máy, câu nói cuối cùng của lãnh đạo đã khiến Lý cục trưởng giật mình kinh hãi!
"Ngươi nhớ kỹ, ca phẫu thuật này hiện tại do ngươi chịu trách nhiệm! Ngươi cũng rõ hậu quả của việc thất bại đối với đất nước ta có ý nghĩa như thế nào! Hiện tại số người xem trực tiếp đã lên tới mười triệu! Trong đó một nửa là truyền thông nước ngoài và cư dân mạng nước ngoài! Ta không cần biết ai là người mổ chính trong phòng phẫu thuật, tóm lại, nếu ca phẫu thuật thất bại, thì cái mũ ô sa trên đầu ngươi cũng đừng hòng giữ nổi!"
Tút tút tút!
Vừa dứt lời, tiếng bận đã vang lên. Lý cục trưởng giật mình vội vàng đưa tay xoa xoa mặt đầy mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài mới hoàn hồn lại.
Hơn mười triệu người xem trực tiếp theo thời gian thực. Trong một thời gian ngắn mà đã tăng vọt lên tới mười triệu?! Thật là khủng bố!
Trong khoảnh khắc, biểu cảm của Lý cục trưởng cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng. Ca phẫu thuật này... Nhất định phải thành công!
Lập tức, Lý cục trưởng đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật bằng kính. Kim Chính Luân vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt đầy tâm sự của Lý cục trưởng. Cùng với vẻ mặt nghiêm trọng kia, Kim Chính Luân đại khái cũng đoán được bảy tám phần.
Nghĩ ngợi một lát, Kim Chính Luân cho Lý cục trưởng một ánh mắt yên tâm. Sau đó chuyển ánh mắt lên người Trương Dịch, lại dùng tay giơ một ngón cái lên. Ý nói là: Yên tâm đi Lý cục trưởng, Trương Dịch rất lợi hại. Tiếp đó, Lý cục trưởng lại nhìn chằm chằm Trương Dịch rồi mới ngồi lại vào vị trí của mình.
Trương Dịch à Trương Dịch! Ngươi có biết giờ phút này ngươi đang gánh trên vai nhiệm vụ nặng nề cỡ nào không? Dù không phải vì cái mũ ô sa trên đầu ta, ngươi cũng phải nhất định thành công! Có biết không?
Dường như cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, Trương Dịch vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lý cục trưởng đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng.
Ánh mắt Trương Dịch bình thản, nhìn lại ông ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục thao tác. Ca phẫu thuật này, Trương Dịch có lòng tin! Cho nên, mọi người cứ ngồi yên mà xem đi.
"Kẹp lò xo cho ta."
"Hả? Anh bây giờ đã cần rồi sao?"
Trong phòng phẫu thuật, Trương Dịch mổ chính, Kim Chính Luân và Văn Khang cùng những vị đại lão khác làm phụ tá cho anh. Khi thấy Trương Dịch chỉ loay hoay cái kìm mấy lần đã bắt đầu yêu cầu kẹp lò xo thì không khỏi giật mình.
Kẹp lò xo và vòng lò xo đều được dùng để kẹp bế động mạch u. Kẹp bế khối u mọc trên thành mạch máu của động mạch, như vậy khối u này sẽ mất đi nguồn cung cấp máu, một lát sau sẽ héo đi.
Nhưng mà! Tình hình trong đầu vẫn chưa nhìn rõ đâu! Chỉ nhìn bằng ống kính mấy lần mà Trương Dịch đã bắt đầu kẹp bế?
"Này... Cậu em, cậu hơi nhanh đấy, khối u này lớn như vậy lại ở gần thân não, đừng mạnh tay chứ!"
Vị chủ nhiệm Mã của Tề Lỗ Y viện đứng bên cạnh không nhịn được đi tới bên cạnh Trương Dịch, nhỏ giọng nhắc nhở. Thời gian quan sát bằng ống kính trước sau chưa đến năm phút. Chỉ mới thấy đại khái ranh giới khối u mà gã này đã dám trực tiếp kẹp bế! Anh không sợ làm tổn thương thần kinh sao!
Trương Dịch lại một mặt lạnh nhạt tự nhiên: "Chủ nhiệm Mã, tôi đã thấy rất rõ diện tích khối u tác động rất rộng, liên lụy đến động mạch tiểu não trước và cả một mảng lưới thần kinh."
"Đúng đó! Diện tích tác động lớn như vậy, mà vết cắt chỉ có hai centimet! Lỗ nhỏ như vậy thì làm sao vừa đưa đầu dò lại vừa đưa kẹp lò xo vào được! Trương Dịch, ca phẫu thuật này tôi không nóng vội, thời gian dài ngắn không thành vấn đề, hiện tại dùng thuốc rồi nên áp lực trong não bệnh nhân cũng đã khống chế lại. Chúng ta hoàn toàn có thể từ từ hoàn thành ca phẫu thuật, thực tế không được thì lại mở thêm một lỗ nữa. Bởi vì mục tiêu cuối cùng của chúng ta là phải đảm bảo ca phẫu thuật thành công!"
Chủ nhiệm Mã trong lòng sốt ruột. Ông ta nghĩ ca phẫu thuật này hiện tại cả thế giới đều đang chú ý tới. Danh dự của giới y học Hoa Quốc, vinh hay bại là ở đây nhất cử. Vì vậy chậm một chút, cẩn thận một chút, chỉ cần cuối cùng thành công thì sẽ không có vấn đề gì.
Kết quả Trương Dịch lại nói một câu suýt nữa làm chủ nhiệm Mã ngất đi, hưởng thọ năm mươi tám.
"Chủ nhiệm Mã, hai centimet không thành vấn đề, bởi vì... Tôi đã ghi nhớ vị trí xung quanh khối u của người bệnh rồi, tôi có thể không cần thăm dò, trực tiếp mù kẹp."
Chủ nhiệm Mã: (ΩoΩ)!
Kim Chính Luân: (O_o)?
Văn Khang: (O_o)?
Tất cả mọi người: (゚д゚)!
Cậu cậu cậu cậu! Cái gì? Mù kẹp? Trời ạ! Tôi nghe không nhầm chứ? Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà anh có thể quan sát đến mức mù kẹp được rồi sao?! Mẹ nó! Ngay cả Phi Phổ Tư cũng không ngưu bức như anh đi!
Ngay cả Kim Chính Luân cũng kinh ngạc trước câu nói của Trương Dịch! Tay Trương Dịch, mắt Trương Dịch, ông ta đều đã chứng kiến rồi. Chỉ nghĩ Trương Dịch lợi hại! Không ngờ có thể lợi hại đến vậy!
Một giây sau, Kim Chính Luân ngay trong tầm mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chủ động đưa kẹp lò xo cho Trương Dịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận