Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 479: Thật có lỗi, không có thể cứu con của ngươi cũng không thể cứu ngươi. . . (hai chương)

Chương 479: Thật xin lỗi, ta không thể cứu được con của ngươi cũng không thể cứu được ngươi... (hai chương) Dân mạng 'Cưỡi heo đi dạo phố' bình luận: "Cái gì? ! Cái thứ đó là một đứa bé sao? ? Ngọa Tào! ! Ông trời ơi cái tên lái xe này! Mau chóng tìm ra hắn! Để hắn đền mạng!"
Dân mạng 'Sức hút của Trái Đất bắt không được ta' bình luận: "Cái tên lái xe gây tai nạn kia có phải là thua bạc nên trả thù xã hội không? Mẹ nó, đứa bé kia thật đáng thương!"
Dân mạng 'Nữu Cỗ Lộc · Giả Huyên' bình luận: "Ừm? ? Chờ chút! Bác sĩ cấp cứu trong video thoáng qua kia, sao giống lão công Trương Dịch của tôi lâu ngày không gặp vậy? ?"
Dân mạng 'Bạn gái Trương Dịch' bình luận: "Ngọa Tào! Đúng là Trương Dịch thật! Bác sĩ Trương tham gia cấp cứu vụ này sao? ? Có bác sĩ Trương tham gia, tỷ lệ sống sót của những người bị thương nặng đó chắc sẽ cao hơn một chút nhỉ? Ai! Hy vọng tai nạn lần này có thể ít người chết đi một chút! Tuy nhiên, tôi vẫn muốn trả lời lầu trên, Trương Dịch là lão công của tôi, cảm ơn."
Trên mạng, đám dân mạng bình luận và thảo luận trong vài phút đã đẩy vụ tai nạn xe cộ này lên đầu bảng hot search.
Thậm chí sau mỗi vụ tai nạn xe cộ đều hiện một chữ 'Hot'!
Có thể thấy mức độ nóng của sự kiện lần này lớn cỡ nào.
Ngay cả Trương Dịch thoáng qua cũng bị dân mạng lặng lẽ đẩy lên hot search.
Không ít dân mạng còn nhắn tin dưới tài khoản chính thức của bệnh viện Hiệp Hòa, nói hy vọng Trương Dịch có thể cố gắng hết sức cứu đứa bé bị tông bay kia.
Người bên bộ phận truyền thông của Hiệp Hòa cũng ngơ ngác cả người.
Tài khoản của họ đột nhiên nhận được hơn '999+' bình luận.
Mở ra xem thì toàn bộ đều liên quan đến Trương Dịch.
Họ còn đang ngạc nhiên không hiểu sao fan của Trương Dịch lại chạy hết đến tài khoản chính thức của Hiệp Hòa để nhắn tin.
Kết quả sau khi xem tin tức mới biết được, Trương Dịch cùng đội cấp cứu đã tham gia vào công tác cứu hộ sự cố tai nạn xe lần này.
Mà lúc này, trên bàn mổ, Trương Dịch vẫn hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện đang xảy ra ở bên ngoài.
Độ khó của ca phẫu thuật gãy xương rất cao, nhất là xương bánh chè của bé gái cũng bị vỡ nát.
Độ khó chữa trị rất lớn, ngay cả một đoạn xương ống chân cũng cần phải cắt ngắn để chỉnh sửa vết thương bên ngoài.
Trên bàn mổ, găng tay cao su của Trương Dịch đã dính đầy máu.
Tình hình của bé gái ngược lại xem như ổn định, chỉ là thời gian phẫu thuật đã gần hai tiếng đồng hồ.
Trương Dịch trong lòng rất gấp, nhưng càng gấp thì càng phải tự nhắc nhở mình, phải bình tĩnh! Không được hoảng!
"Đổi ốc vít số 1."
Ông!
Ông!
Sau đó, trong phòng mổ vang lên tiếng máy khoan điện.
Bé gái này ngoài việc được lắp tấm thép cố định bên trong ra, còn được nẹp cố định lớn.
Người bị gãy xương bánh chè chắc chắn không được cử động.
Ít nhất trong nửa năm tới cũng không thể vận động quá sức.
Hơn nữa đi lại cũng chưa chắc sẽ được trơn tru như trước khi phẫu thuật.
Nhưng đây là phương pháp duy nhất có thể bảo toàn chân.
Nếu không, bé gái này sẽ phải cưa chân.
Lúc này, những người khác trong phòng phẫu thuật vô cùng tập trung, hỗ trợ Trương Dịch thao tác.
Qua ca phẫu thuật này, mọi người đều nhìn ra thực lực của Trương Dịch.
Quả thật danh bất hư truyền, thậm chí còn lợi hại hơn cả lời đồn trên mạng!
Mà lúc này ca phẫu thuật cũng sắp kết thúc, chỉ cần đóng ốc vít, xác định vị trí nẹp cố định là ca phẫu thuật sẽ xong.
Nhanh lên!
Nhanh hơn chút nữa!
Mặc dù trong lòng Trương Dịch, dự cảm đối với người mẹ trẻ kia ngày càng không tốt.
Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nhanh hơn một chút nữa!
Ít nhất có thể...
Đột nhiên, bên ngoài phòng mổ lại có một y tá vội vàng chạy tới.
Người này chính là y tá vừa rồi đi lên thông báo.
Cô đứng ở cửa phòng mổ, cầm bộ đàm nói: "Bác sĩ Trương, người mẹ trẻ mà anh nói... đã được xác nhận t·ử v·o·ng.
Bác sĩ Lưu đã cấp cứu hơn một giờ, đáng tiếc cuối cùng vẫn không được.
Người nhà cũng đã chấp nhận sự thật này, bác sĩ Lưu nhờ tôi lên nói cho anh biết..."
Lúc này, cả người Trương Dịch khựng lại một chút.
Đại não trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Được, tôi biết rồi."
Một câu trả lời nhẹ nhàng nhưng có thể khiến người khác nghe ra sự bất lực trong giọng nói của Trương Dịch.
Cuối cùng vẫn không thể chống lại sao...
Thật xin lỗi, không thể cứu được con của ngươi, cũng không thể cứu được ngươi.
Trương Dịch lặng lẽ nói trong lòng.
Sau khi tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xe thảm khốc này, sau khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh không còn hơi thở, sau khi nhìn thấy người mẹ trẻ cố gắng chống chọi lấy một hơi chỉ để được gặp con gái mình...
Trương Dịch vẫn không thể nào thay đổi được kết cục.
Trong chốc lát, trong đầu hắn nghĩ rất nhiều.
Phảng phất như có vô số hình ảnh thoáng qua, khiến Trương Dịch thất thần một lúc.
Một bác sĩ khoa chỉnh hình bên cạnh khẽ gọi hắn một tiếng: "Bác sĩ Trương? Anh không sao chứ?"
Trương Dịch ngẩng đầu lên: "Không sao, tiếp tục phẫu thuật đi, sắp xong rồi."
Trương Dịch bắt đầu hành động trở lại, nét phiền muộn trên mặt biến mất không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Cuối cùng, nửa giờ sau, ca phẫu thuật kết thúc.
Ca phẫu thuật gãy xương nát vụn này mất hai tiếng rưỡi, cộng thêm dẫn lưu dịch trong não.
Trước mắt tình trạng bé gái khá tốt.
Huyết áp và áp lực trong não đều ổn định.
Lượng máu mất trong ca phẫu thuật chỉnh hình cũng không lớn, hiện tại không có xu hướng mất máu.
Sau khi theo dõi ở ICU hai ngày là có thể chuyển sang khoa chỉnh hình thường.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trương Dịch từ từ tháo găng tay.
Không nói một lời, hắn đi đến phòng rửa tay bên ngoài phòng phẫu thuật để rửa tay.
—— Tâm trạng Trương Dịch không cao, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài quá nhiều.
Bác sĩ mà, thường xuyên thấy cảnh sinh tử, nên tự điều chỉnh tâm trạng cho ổn định.
Nếu không, sau này, cuộc đời làm nghề y lâu dài, khi gặp những chuyện thế này thì phải làm sao?
Chỉ có điều...
Nghĩ đến người mẹ trẻ cùng đứa bé sáu tháng của cô, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đứa nhỏ còn chưa kịp cảm nhận thế giới, đã không còn nữa.
Haiz...
Ngoài tiếng thở dài và bất đắc dĩ, còn có sự p·h·ẫ·n n·ộ.
Hy vọng có thể nhanh chóng bắt được tên lái xe gây tai nạn kia!
Hoàng Văn Hoành theo sát phía sau cũng đi đến phòng rửa tay, hắn nhìn bóng lưng Trương Dịch định chào hỏi hắn một tiếng, không ngờ Trương Dịch trực tiếp lắc lắc tay rồi bỏ đi!
"Ai... Tôi..."
Trương Dịch đi không ngoảnh đầu lại khiến Hoàng Văn Hoành có chút ngạc nhiên.
Thằng nhóc này cố ý làm bộ không thấy mình, hay là thật sự không thấy?
Bên ngoài phòng phẫu thuật, bé gái vẫn chưa được đưa ra, Trương Dịch lại đi ra trước.
Vừa thấy Trương Dịch, người nhà liền lập tức vây quanh: "Bác sĩ Trương! Con gái tôi thế nào rồi? ! Con bé không sao chứ? ?"
Trương Dịch nhẹ gật đầu: "Không có gì, chân đã bảo toàn được, nhưng đúng như lời các vị đã nói, chân ngắn hơn khoảng năm centimet, đồng thời sau này cũng không thể vận động và đứng quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đầu gối."
Người nhà thở ra một hơi, cả người đang căng như dây đàn bỗng chốc chùng xuống.
Suýt chút nữa là không đứng vững mà ngã xuống đất!
May mà Trương Dịch nhanh tay đỡ lấy mẹ của bé gái.
"Mọi người đừng quá căng thẳng, ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ."
"Ô ô... Cảm ơn bác sĩ Trương! Tôi biết tin tưởng anh không sai mà!"
Người nhà nắm lấy tay Trương Dịch không ngừng lau nước mắt.
Khổ sở chờ đợi hơn hai tiếng, dằn vặt hơn hai tiếng, hiện tại rốt cục mọi chuyện đã kết thúc.
"Cảm ơn bác sĩ Trương!"
【Đinh! +200 điểm cảm kích!】 "Không sao, các vị chuẩn bị đón con đi, chắc là sắp ra rồi."
Nói xong, Trương Dịch chuẩn bị đi vào thang máy.
Lúc này, từ phòng phẫu thuật bên cạnh đột nhiên lao ra mấy bác sĩ mặc áo trắng.
Khiến Trương Dịch giật mình một phen!
Mẹ nó, như quỷ đột nhiên xông ra!
Nhìn kỹ hóa ra là bác sĩ ở bệnh viện Lục.
Chỉ thấy họ đều mang ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
"Hắc hắc, bác sĩ Trương, chúng tôi là fan của anh đấy!"
"Bác sĩ Trương, cho tôi xin Wechat có được không?"
"Bác sĩ Trương, cho xin chữ ký đi, ngài thật là thần tượng của tôi, ngài có muốn nhận đồ đệ không? ? Tôi muốn làm đồ đệ của ngài!"
Một đám người vây quanh Trương Dịch, quả thực như một buổi truy tinh cỡ lớn.
Đằng sau đám người, Tề Phi và Dương Thải Ny cũng lén lút chạy đến.
Sau khi xem xong ca phẫu thuật, Tề Phi hoàn toàn bái phục Trương Dịch sát đất!
Chờ Trương Dịch đuổi mấy bác sĩ bệnh viện Lục đi, Tề Phi xông lên nói với Trương Dịch câu đầu tiên là: "Tôi quyết định rồi! Tôi muốn thi vào Hiệp Hòa làm tiến sĩ!"
Trương Dịch vừa đi vừa liếc nhìn Tề Phi: "Rất có chí khí đấy, cố lên."
Tề Phi cười hắc hắc để lộ cả hàm răng: "Nói thì nói thế thôi, nhưng liệu có thi đỗ không thì tôi cũng không chắc, nhưng! Vì có thể vào Hiệp Hòa làm trợ lý cho anh! Tôi nhất định sẽ cố gắng thử xem!"
Sau khi phẫu thuật xong, đáng lẽ Trương Dịch phải nhanh chóng trở về trung tâm cấp cứu.
Nhưng khi đến cổng khám bệnh, một chiếc xe tang vẫn thu hút sự chú ý của Trương Dịch.
Hai người cảnh s·át dường như đang điều tra ở đó, bên cạnh xe có một chàng trai trẻ tuổi.
Nhìn độ tuổi không khác gì Trương Dịch, nhưng lúc này mặt hắn toàn nước mắt.
Trong ngực còn ôm đứa bé sáu tháng tuổi kia.
"Đây là ba của đứa bé đó sao? Haiz... Thôi thôi chúng ta đi nhanh đi, tôi không dám nhìn, nhìn mà thấy khó chịu quá."
Dương Thải Ny liếc nhìn qua rồi lập tức khó chịu quay mặt đi chỗ khác, định lôi Trương Dịch và những người khác nhanh chóng rời đi.
Phụ nữ thường cảm tính hơn đàn ông.
Khi nói câu này, giọng mũi của Dương Thải Ny có chút nặng.
Đôi khi, khi bệnh nhân không qua khỏi, người nhà đã đau lòng, bác sĩ trong lòng cũng rất khó chịu.
Những bác sĩ khóc vì bệnh nhân không phải là số ít.
Trong giới y tế có thể có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng không thể vì một vài trường hợp mà phủ nhận sự trả giá của tất cả mọi người.
"Haiz! Đi thôi, nhanh về thôi."
Tề Phi cũng thở dài rồi lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời đi.
Trương Dịch thu lại tầm mắt, trầm mặc một hồi rồi cuối cùng cũng không nói gì, đi theo hai người rời đi.
Trước hôm nay, Trương Dịch thật sự cho rằng mình đã rất mạnh.
Có hệ thống, có đơn vị làm việc tốt, có tiền, có kỹ thuật.
Lâu dần trong lòng Trương Dịch cũng có một loại cảm giác tự cao.
Luôn cảm thấy mình bắt đầu trở nên vô đối.
Cứ như người bệnh nào chỉ cần qua tay mình đều có thể cứu sống.
Nhưng hôm nay, chỉ thoáng qua, Trương Dịch vừa n·ô·ng cạn nhận ra một chút đạo lý.
Hắn cũng chỉ là người, không phải thần.
Hắn không phải là người toàn năng!
Cũng không phải mọi bệnh tật trong tay mình đều có thể chữa trị được...
Cũng không phải tất cả bệnh nhân đều có thể sống sót sau khi vào tay mình...
Dù hắn có hệ thống, dù trong mắt người khác hắn là một đại lão, rất ngầu.
Nhưng đôi khi, hắn thật sự không làm được một trăm phần trăm...
【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã cứu chữa thành công một bệnh nhân bị xuất huyết dưới màng nhện kết hợp với gãy xương nát vụn ở chi dưới!】 【Nhân đây ban thưởng một trăm vạn nguyên!】 【Nhưng cùng đêm nay trận chung kết Liên Minh Huyền Thoại T2 vs DRS kết quả là 2:3!】 Trên đường trở về, trong đầu vang lên âm thanh ban thưởng của hệ thống.
Phần thưởng khá cao, một trăm vạn.
Nhưng lúc này Trương Dịch dù có nghe thấy phần thưởng cũng không thể vui nổi.
【Ký chủ, không vui sao?】 Hả?
Hệ thống còn có thể quan tâm đến việc mình có vui hay không sao?
Trương Dịch không trả lời.
【Tôn chỉ của hệ thống là hy vọng có thể bồi dưỡng ngài trở thành một quốc y.】 【Trong khoảng thời gian này, những nỗ lực của ký chủ, hệ thống vẫn luôn dõi theo.】 【Vậy xin hỏi, theo ký chủ thì, như thế nào mới có thể gọi là một thầy thuốc giỏi?】 Hệ thống hiếm khi hỏi một câu hỏi.
Câu hỏi này nghe có vẻ rất đơn giản.
Nhưng Trương Dịch nghẹn lời, không sao nói ra được.
Chữa bệnh cứu người chính là một thầy thuốc giỏi?
Hay cố gắng chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân mới là thầy thuốc giỏi?
Hay hoàn thành tốt công việc, nỗ lực hết sức mới là một thầy thuốc giỏi?
Hay... có thái độ cẩn trọng, tỉ mỉ đối đãi với bệnh nhân như đi trên vực sâu, như giẫm trên băng mỏng mới là thầy thuốc giỏi?
Trương Dịch nghĩ rất nhiều, rồi cuối cùng nói: "Ta cảm thấy... đó đều là như vậy."
【Tiến thì cứu đời, lui thì cứu dân; không thể làm tướng giỏi, cũng nên là lương y.】 【Hy vọng ký chủ có thể hiểu rõ ý nghĩa trong đó.】 【Chỉ cần ký chủ mang trong mình tấm lòng vị tha, cố gắng hết sức vì mọi sự, vì mỗi bệnh nhân, thì đã là một thầy thuốc giỏi rồi.】 'Tiến thì cứu đời, lui thì cứu dân... Không thể làm tướng giỏi, cũng nên là lương y...' Trương Dịch lẩm bẩm câu danh ngôn mà hệ thống vừa nói, xuất phát từ y thánh Trương Trọng Cảnh.
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Dịch chậm rãi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn hệ thống."
Giống như hệ thống đã nói, chỉ cần hắn cố gắng hết mình thì đã là một thầy thuốc giỏi!
Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, đã đến trung tâm cấp cứu.
Ba người nhanh chóng từ cửa đi vào.
Không ngờ, mấy bác sĩ trung tâm cấp cứu cùng tất cả các học viên đều đứng thẳng tắp ở cửa.
Lúc này, ba người Trương Dịch có chút hoảng.
Tình hình gì đây? ?
Sao... Vừa về đến mà tất cả đều đứng ở bên ngoài vậy?
Không đi khám bệnh? Không nghỉ ngơi sao?
Ở đằng xa, phó chủ nhiệm trung tâm cấp cứu liếc thấy ba bác sĩ lén lút trở về.
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng quét tới!
Dương Thải Ny kéo tay áo Trương Dịch nhỏ giọng thì thầm: "Xong rồi, xong rồi, hay là ba chúng ta thật sự bị hủy tư cách huấn luyện lần này rồi? Ai! Trời ạ, về đến nơi chắc chắn sẽ bị Điền chủ nhiệm mắng c·h·ết mất! Bảo mình làm mất mặt ông ấy rồi..."
Tề Phi cũng yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù câu 'Cấp cứu quan trọng hơn là việc xem anh phẫu thuật' lúc nãy đã nói rất kiên định.
Nhưng thật sự...
Hiện tại quay lại đây rồi thì trong chớp mắt cậu ta mất hết sự kiên cường.
"Haiz, tôi cũng vậy thôi, về chắc chắn bị mắng c·h·ết mất, chủ nhiệm của chúng ta rất vất vả mới sắp xếp cho tôi đến Đế Đô huấn luyện..."
Trương Dịch liếc nhìn hai người: "Suỵt, đừng nói gì cả, mau xin lỗi chủ nhiệm trước đi."
Ba người đi song song đến trước mặt chủ nhiệm kia, Tề Phi và Dương Thải Ny thúc Trương Dịch, ra hiệu để Trương Dịch mở lời xin lỗi trước.
Trương Dịch biết điều nên chủ động mở miệng trước: "Uông chủ nhiệm, xin lỗi, hôm nay bọn tôi thật sự..."
"Làm tốt lắm!"
Đột nhiên, Trương Dịch còn chưa nói xong, Uông chủ nhiệm đã hét lớn một tiếng!
Khiến cho ba người Trương Dịch giật mình kinh hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận