Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 752: Kia không gọi kỳ tích, gọi kiên trì!

Chương 752: Kia không gọi kỳ tích, gọi kiên trì!
Sau một hồi "líu ríu cầu vồng cái rắm", xung quanh giường bệnh vang lên từng đợt tiếng vỗ tay rất nhỏ.
Đương nhiên, nếu như không phải bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu, thì tiếng vỗ tay này đã không chỉ nhỏ như vậy. Mà là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc! Bởi vì mọi người đều xuất phát từ nội tâm vỗ tay lớn tiếng khen hay vì Trương Dịch.
Giờ phút này, vẻ mặt căng cứng của Trương Dịch cũng cuối cùng giãn ra, hắn đưa tay ra hiệu mọi người im lặng.
"Mọi người, chúng ta vẫn là đừng nên vỗ tay trước, người bệnh đều cần tĩnh dưỡng."
Khang Ngạn Minh cũng rốt cục lộ ra ý cười, vẻ mặt như trút được gánh nặng đi đến bên cạnh Trương Dịch vỗ vai hắn nói: "Trương Dịch, hôm nay nếu không có ngươi thì thật sự là không xong."
Trong lời nói, Khang Ngạn Minh cũng mang theo chút xấu hổ. Không ngờ rằng hắn đường đường là một chủ nhiệm khoa, vậy mà lại còn sớm sinh ra ý định từ bỏ hơn cả thuộc hạ của mình. Thật sự là không nên a... Ngay cả người trẻ tuổi hậu bối cũng không bằng, quả thực hổ thẹn!
Trương Dịch nhếch miệng mỉm cười an ủi Khang Ngạn Minh: "Chủ nhiệm đừng nghĩ nhiều, chuyện này đến thì ai mà biết được là bị u tế bào ưa crôm chứ, mà triệu chứng lại còn hung hãn hơn cả viêm cơ tim, không kịp thời tìm ra nguyên nhân cũng không trách được chúng ta. Với lại, cấp cứu về sau cũng không thấy chuyển biến tốt thì đúng là nên từ bỏ để tiết kiệm nguồn lực chữa trị, chỉ là vận khí của ta tốt mới thành công thôi."
Tê ~! Lời này của Trương Dịch đúng là thể hiện EQ quá cao rồi! Vừa giữ thể diện cho chủ nhiệm lại vừa cho mọi người, còn khiêm tốn nói mình chỉ là vận khí tốt nên mới thành công thôi? ?
Chậc chậc chậc ~! Tốt một câu vận khí tốt thành công a! Người khác tại sao không có vận khí tốt như vậy chứ? Rõ ràng là Trương Dịch đang khiêm tốn thôi. Trải qua giãy dụa, suy nghĩ, phán đoán, phân tích, cuối cùng lại đứng vững áp lực lựa chọn thuốc điều trị, mới có được kết quả bây giờ. Nếu trong đó bất kỳ một khâu nào xảy ra sai lầm, thì khả năng mọi chuyện đã không phải như bây giờ rồi. Cho nên Trương Dịch chính là thuần "Ngưu bức" mà thôi. Cái gì mà vận khí, toàn là nói vớ vẩn. Chính là "Ngưu bức"! Ai mà thật sự tin lời Trương Dịch nói là do vận may thì đúng là đồ ngốc.
Khang Ngạn Minh nghe Trương Dịch nói như vậy cũng cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động. Tên nhóc Trương Dịch này đối nhân xử thế thật sự là không có gì để chê! Thành tựu, tâm tính và phương thức xử lý mọi việc của hắn so với lúc mới vào viện mạnh hơn rất nhiều. Một cái chức trợ lý chủ nhiệm nhỏ bé e rằng không còn xứng với vị trí của hắn nữa. Suy tư một hồi, một ý nghĩ chợt trào lên trong lòng Khang Ngạn Minh.
Mọi người lại đợi khoảng mười phút. Nhịp tim của Triệu Tiểu Long dần dần ổn định lại, đồng thời duy trì ở khoảng 65 lần/phút. Bệnh tình rốt cục đã ổn định lại. Mọi người vẫn không nhịn được mà một lần nữa cảm thán! Thật mẹ nó đúng là một kỳ tích! Cấp cứu u tế bào ưa crôm tuyệt đối không hề thua kém gì cấp cứu viêm cơ tim bùng nổ về độ khó. Thậm chí bởi vì nguyên nhân gây bệnh không thể xác định rõ ràng, độ khó cấp cứu còn cao hơn vài bậc. Không ngờ vẫn bị Trương Dịch giải quyết được!
Nhưng mà điều này thật có thể gọi là kỳ tích sao? Không. Có lẽ nên đổi một cách nói khác. Gọi là "kiên trì". Chính là bởi vì sự kiên trì của Trương Dịch, mới có cái gọi là kỳ tích!
Trương Dịch vẫy tay ra hiệu với bác sĩ siêu âm bên cạnh, để anh ta làm thêm một lần siêu âm nữa.
Mấy phút sau, bác sĩ siêu âm này lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Khang Ngạn Minh nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Lại có vấn đề gì với người bệnh à?"
Chỉ thấy bác sĩ siêu âm gật đầu nói: "Lúc nãy tôi kiểm tra cho anh ta, đường kính khối u không rõ chỉ mới 1 centimet, bây giờ đã lên đến 1.3 rồi! Phát triển thật nhanh!"
Các bác sĩ xung quanh nghe vậy cũng không khỏi lo lắng. Vừa mới vất vả kéo được người từ Quỷ Môn Quan trở về, đừng để lại bị Diêm Vương mang đi mất.
Bất quá phản ứng của Trương Dịch thì ngược lại, không có mãnh liệt như người khác. Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trương Dịch, mọi người không hiểu sao cũng an tâm lại.
"Mọi người đừng hoảng hốt, cứ quan sát một chút đã, trước mắt cứ dùng thuốc khống chế, chờ nửa tiếng sau làm lại một lần siêu âm. Hiện tại đã xác định là u tế bào ưa crôm, cứ theo phương án điều trị ức chế β mà làm, bệnh tình sẽ có thể ổn định lại."
Trương Dịch như thuốc an thần vậy. Chỉ một câu nói xong, những bác sĩ vừa rồi còn đang lo lắng, lập tức liền an tâm lại.
"Hôm nay ai trực ban ở phòng cấp cứu?"
"Tôi với Trương Thịnh Vĩ."
"Các anh nhớ kỹ phải chú ý quan sát Triệu Tiểu Long, có biến lập tức báo cáo cho tôi. Cứ dựa theo ức chế β để điều trị."
"Vâng, đã hiểu."
Sau khi phân phó xong, lại quan sát thêm một chút tình trạng của Triệu Tiểu Long, Trương Dịch mới thở phào một cái. Lúc này, hắn mới coi như đã buông được một nửa lo lắng trong lòng. Vì sao không hoàn toàn buông lỏng được? Bởi vì người bệnh còn chưa tỉnh lại, còn chưa lên phòng phẫu thuật, còn chưa chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn. Chỉ khi nào đã chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn, bác sĩ Trương Dịch mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Công việc bận rộn trong phòng cấp cứu vẫn tiếp diễn. Trương Dịch dẫn theo hai đồ đệ đi ra cửa phòng cấp cứu. Nhìn xung quanh một lượt, hắn mới phát hiện vợ Triệu Tiểu Long đang ngồi ngẩn người trên ghế dài ở đại sảnh. Trên mặt đầy những vệt nước mắt đã khô. Bên cạnh bà, không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh niên. Nhìn có vẻ là sinh viên, chắc hẳn là cháu của bà.
"Chào cô, các người là người nhà của Triệu Tiểu Long?"
Nghe thấy tiếng của Trương Dịch, vợ của Triệu Tiểu Long bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Thậm chí đồng tử của bà cũng hơi run lên một chút.
"Sao rồi bác sĩ Trương? ! Triệu Tiểu Long hắn... Có phải là đã... Chết rồi không?"
Vợ Triệu Tiểu Long nắm chặt ống tay áo của Trương Dịch, sức mạnh mạnh đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch. Lúc nãy bà đã bị hai bác sĩ ép phải ra ngoài. Nhưng trước khi đi vẫn kịp nhìn Triệu Tiểu Long một lần cuối cùng. Khuôn mặt tái nhợt không chút sinh khí nằm trên giường kia... chính là chồng của bà. Bà đã từng gặp người chết rồi. Khuôn mặt kia không khác gì người chết cả! Nghĩ đến đó, người phụ nữ lại một lần nữa rơi nước mắt.
Chàng trai trẻ bên cạnh có lẽ cũng đã đoán được kết quả, cũng không kìm được nước mắt. Bọn họ đều nghĩ Trương Dịch ra là để thông báo tin dữ.
Không ngờ rằng Trương Dịch lại lấy ra mấy tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, nói với giọng khá thả lỏng: "Người chưa chết, đã đoạt lại được rồi, nhưng mà bệnh này quả thật rất hung hiểm, chỉ cần một ngày còn chưa lên được phòng phẫu thuật thì vẫn chưa tính là thoát khỏi nguy hiểm. Hiện tại không sao không có nghĩa là lát nữa cũng sẽ không sao, vẫn hi vọng các người chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất."
Hai người nhà nghe xong thì đồng loạt ngẩng đầu lên!
"Cái gì? ? Anh nói... Triệu Tiểu Long chưa chết? ! ? Anh ấy còn sống? !"
"Ô ô ô... Tốt quá rồi... Anh ấy không chết... Tốt quá!"
"Đúng vậy, đã đoạt lại được rồi, mọi người ký tên trước đi, lát nữa có thể vào trong xem một chút, nhưng phải nhớ kỹ, đừng làm ồn ảnh hưởng đến người khác, nếu không sẽ không thể vào đâu."
"Vâng vâng vâng! Tôi nhất định sẽ không làm ồn! Nhất định sẽ không!" Người phụ nữ khóc gật đầu.
Nhanh chóng ký tên lên giấy thông báo. Sau khi ký xong, vợ Triệu Tiểu Long lau nước mắt nhìn lên Trương Dịch, rồi vô cùng chân thành cúi gập người 90 độ với Trương Dịch!
"Bác sĩ Trương, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh không hề từ bỏ lão công tôi... Cảm ơn anh."
Bà biết, chính là nhờ sự kiên trì của Trương Dịch, mới có kết quả như ngày hôm nay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận