Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 641: Bồi ta đi ra mắt!

Chương 641: Bồi ta đi ra mắt!
Trong phòng phẫu thuật.
Sau khi huyết áp ổn định, mọi người lại triển khai bước công việc cấp cứu tiếp theo.
Tiến hành tạo lỗ niệu đạo cùng tạo lỗ hậu môn, còn có tu bổ chỗ gan bị nứt tổn thương, ngoài ra còn cố định xương chậu bên ngoài.
Làm xong hết thảy đã hơn ba giờ.
Người bệnh sắc mặt trắng bệch được đẩy ra ngoài, cần đưa đến ICU quan sát hai ngày mới có thể phán đoán có thoát khỏi nguy hiểm hay không.
Ròng rã bốn giờ, những gì có thể xử lý Trương Dịch đều đã làm. Về sau hai ba kỳ chữa trị phẫu thuật vẫn phải xem tình huống tự hồi phục của người bệnh để quyết định.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trương Dịch vừa ra đã thấy cả nhà người đó không ngừng nói lời cảm tạ với mình.
Lúc trước, vị đại thúc kia còn có chút không tin tưởng mình, giờ làm xong phẫu thuật thì thái độ lại tốt lên.
Trương Dịch đoán, chắc là con hắn đã kể chuyện của mình.
"Ôi trời! Bác sĩ Trương, cảm ơn anh nhiều nha! Lúc nãy tôi không nhận ra anh, mong anh đừng để bụng nhé!"
"Đúng đấy, đúng đấy, ba tôi chỉ là người thô kệch, bác sĩ Trương anh đừng chấp nhặt với ba tôi, mẹ tôi giờ đã thoát khỏi nguy hiểm chưa ạ?"
"Vụ tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, không đơn giản như các anh nghĩ đâu. Bây giờ phải đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi một ngày, ít nhất 24 giờ nữa mới xác định được là có thoát khỏi nguy hiểm hay không."
Tuy nhiên, Trương Dịch vẫn an ủi họ: "Mọi người cũng đừng lo lắng quá, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, chỉ cần nàng có thể trụ được thì không sao cả."
"Tốt! Tốt! Cám ơn anh bác sĩ Trương." Mấy người nhà lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ mà xem nếu bác sĩ Trương làm phẫu thuật mà cũng không xong, thì thật không biết ai có thể làm được.
Giờ phút này, các nhân viên y tế khác cùng kíp cũng đầy vẻ kính nể nhìn Trương Dịch.
Ca phẫu thuật này may là có Trương Dịch đến làm đó.
Bốn tiếng đối với Trương Dịch mà nói có lẽ chỉ là trình độ bình thường.
Nhưng nếu đặt lên người bác sĩ khác thì không có bảy tám chín mười tiếng là không thể xuống ca.
Đi theo Trương Dịch, bọn họ còn có thể sớm chút hạ ca nghỉ ngơi.
Vừa hay một đám người ra khỏi phòng phẫu thuật là đến giờ tan tầm.
Trương Dịch cùng nhân viên trực ca bàn giao xong rồi cởi áo blouse chuẩn bị xuống ca.
Đúng lúc này, Mao Tiểu Viên kích động chạy tới.
"Trương Dịch, tan tầm cùng ta đi một nơi được không?"
Trương Dịch cảnh giác: "Đi đâu?"
"Ôi chà, ta cũng sẽ không hại ngươi! Cùng ta đi ra mắt ~"
"Cái gì?! Ngươi đi xem mắt ta đi làm gì? Làm bóng đèn à? Ta không đi đâu."
Kết quả Mao Tiểu Viên cứng rắn túm lấy Trương Dịch không buông tay: "Ôi đại ca, ngươi cứ đi với ta mà! Ta mời ngươi ăn cơm!"
"Không đi!"
"Ôi, ngươi coi như giúp ta một chút được không?"
Trương Dịch cũng khó hiểu: "Vì sao ngươi đi xem mắt mà phải mang theo ta? Cho ta cái lý do."
Ấp úng một hồi lâu, Mao Tiểu Viên mới nói ra tình hình thực tế: "Haiz, trước kia bạn học của ta giới thiệu cho ta một nữ y tá, làm ở bệnh viện u bướu, chúng ta nói chuyện với nhau cũng một thời gian rồi. Ta thấy cũng có cảm giác với nàng nên hẹn gặp mặt một lần. Kết quả lúc gặp mặt nàng đột nhiên hỏi ta có quen ngươi không, ta nói quen, không chỉ quen mà còn rất quen, sau đó nàng liền bảo ta mang cả ngươi đi ăn chung một bữa, là như vậy đó."
Trương Dịch nghe mà khó hiểu. "Để ta cũng đi? Vậy là nàng đi xem mắt với ngươi hay là với ta vậy?"
"Đương nhiên là với ta rồi, ôi, ngươi cứ giúp ta một tay đi, ngươi xem giờ ngươi nổi tiếng thế nào rồi, cả giới y tế Đế Đô đều muốn làm quen với ngươi đó."
"Ôi chà, Mao đại ca ta thật không muốn đi mà."
"Ôi chà Trương thần y, coi như giúp ta một chút cái người lớn tuổi còn độc thân này có được không? Ngươi nhìn xem tuổi ta lớn như vậy rồi, khó khăn lắm mới tìm được một người vừa ý, ngươi cứ giúp ta một chút! Ngươi nể tình cái việc bọn mình trời lạnh bị lôi đi huấn luyện cách mạng, giúp ta một chút có được không?!"
Không lay chuyển được Mao Tiểu Viên nài ép lôi kéo, Trương Dịch quả nhiên vẫn phải đi.
Cái tên nhóc này, mình đi xem mắt còn lôi cả ta theo.
Hai người đi xe đến một nhà hàng Tây có trang trí tương đối sang trọng.
Đến nơi thì có vẻ như nhà gái vẫn chưa tới.
Phục vụ viên đưa hai người tới chỗ đã đặt trước.
Vừa ngồi xuống, Mao Tiểu Viên đã uống liền mấy ngụm nước lọc, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Trương Dịch cười trêu hắn: "Sao vậy? Ta thấy bình thường ngươi ghê gớm lắm mà? Sao hôm nay lại thế này rồi?"
Mao Tiểu Viên quan sát xung quanh rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Lát nữa gặp nàng ta thì ta nên hỏi gì?"
"Loại vấn đề này ngươi còn hỏi ta? Cứ hỏi những thứ mà con gái thích thôi, ví dụ như thích ăn gì, uống gì, nói gì cho người ta vui vẻ, chuyện này cũng cần ta dạy à?"
"Ôi, chẳng phải tại vì ta vụng về quá sao!"
Thấy dáng vẻ của Mao Tiểu Viên như vậy, Trương Dịch cũng cảm thấy buồn cười.
Ha ha, mùi hormone hôi chua đang tỏa ra đây mà.
Cũng tốt, ngày nào cũng ở trong bệnh viện, không nhà thì bệnh viện.
Ngẫu nhiên đi thư giãn một chút cũng không tệ.
Đúng lúc này, một cô gái mặc áo blouse trắng bước về phía bọn họ.
Mao Tiểu Viên lập tức nhỏ giọng nói: "Đến rồi, đây là nàng đây."
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn, là một cô gái có tướng mạo khí chất cũng không tệ.
"Xin hỏi... Các anh là Mao Tiểu Viên và Trương Dịch phải không?"
"Vâng vâng vâng, ta là Mao Tiểu Viên."
Mao Tiểu Viên vội vàng đứng lên chào hỏi cô gái.
Cô gái đó đầu tiên nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Trương Dịch.
"Vị này là bác sĩ Trương Dịch phải không?"
Trương Dịch ngồi tại chỗ, nhàn nhạt lên tiếng.
Thấy Trương Dịch có chút lạnh lùng, Mao Tiểu Viên vội vàng hoà giải: "Ha ha, hắn bình thường vốn thế, hơi sợ người lạ, cô đừng để ý."
Không ngờ cô gái lại còn cười: "Không sao đâu, bác sĩ giỏi thì phải cao ngạo chứ."
Sau đó ba người ngồi xuống bắt đầu chọn món.
Mao Tiểu Viên vừa căng thẳng liền cầm thực đơn bắt đầu gọi món, may là Trương Dịch nhắc nhở ở dưới bàn nên hắn mới phản ứng lại.
Rồi vội vàng đưa menu cho cô gái: "Cô cứ gọi trước đi, thích ăn gì cứ tùy ý chọn, ta mời khách."
Cô gái có chút ngại ngùng: "Sao có thể như vậy được, tiền của anh cũng đâu phải gió thổi đến, chúng ta chưa có gì thì cứ AA đi."
Thấy cô gái hiểu chuyện lại chu đáo, những ý định nhỏ trong lòng Mao Tiểu Viên gần như tràn ra ngoài.
Gọi món xong thì hai người một câu một câu nói chuyện, Trương Dịch cả quá trình không mấy tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
Coi như cô gái có hỏi gì Trương Dịch, thì Trương Dịch cũng chỉ trả lời ngắn gọn.
Hoàn toàn không có ý định nói thêm một câu nào.
Thấy khung cảnh có hơi nhạt nhẽo, Mao Tiểu Viên đột nhiên nhớ đến lời mà Trương Dịch vừa mới nói:
Phải nói gì con gái thích nghe~
Ừm~!
"Kỳ thực, ta cảm thấy... hôm nay cô mặc cái áo khoác trắng này trông cũng rất đẹp."
Cô gái hơi nhướng mày cười nói: "Vậy sao? Ha ha, cũng tàm tạm thôi."
"Đúng là không tệ, mẹ ta cũng có một cái gần như vậy."
Cô gái: ...
Trương Dịch: ? ?
"Hả? Mẹ... Mẹ của anh cũng có một cái cùng kiểu à..." Cô gái xấu hổ giật giật khóe miệng, nụ cười trên mặt chợt tắt ngúm.
Ơ kìa, đây là anh khen tôi hay là đang làm tổn thương tôi đây hả??
Trương Dịch cũng cúi đầu nhịn cười.
Mao Tiểu Viên ơi Mao Tiểu Viên, có phải ngươi đọc nhiều sách mà trí tuệ thịnh tình thương lại không cao không vậy?
Ha ha ha ~!
Bạn cần đăng nhập để bình luận