Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 661: Trương bác sĩ ngươi quả thực nam nữ ăn sạch a ~

Chương 661: Bác sĩ Trương, anh đúng là 'nam nữ ăn sạch' mà ~ Người bệnh là một chàng trai cao lớn. Trên giấy tờ ghi 17 tuổi, nhưng chiều cao thì lại tương đương Trương Dịch. "Đau ở đâu?" Trương Dịch đeo khẩu trang và găng tay rồi hỏi. "Chỗ này." Chàng trai đưa tay phải chỉ vào ngón tay cái. "Phim chụp đâu?" "Cái này." Trương Dịch đặt phim chụp dưới đèn xem xét kỹ lưỡng. Xương cốt đúng là không có vấn đề. Vấn đề nằm ở da thịt. Gia hỏa này chơi bóng rổ bị rách da thịt. "Bác sĩ, tay con trai tôi sao rồi? Có nghiêm trọng không?" Trương Dịch buông phim ra: "Không nghiêm trọng, chỉ là da thịt bị rách thôi. Cân nhắc đến việc cháu còn là học sinh, tuổi cũng còn nhỏ, ta đề nghị cháu trực tiếp phẫu thuật khâu da thịt lại, không thì sau này đừng nói chơi bóng rổ, cầm bút cũng khó đấy." Người nhà nghe xong, vội vàng đưa con đi lấy máu làm thủ tục nhập viện chuẩn bị phẫu thuật, không dám chậm trễ chút nào. Một bên, vị bác sĩ phòng khám bệnh cấp cứu thì vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Cầm lại phim chụp trên bàn lên xem một chút, âm thầm ảo não lẩm bẩm: "Ôi, rách da thịt đơn giản như vậy... Bác sĩ Trương nhìn một cái là ra, sao mình không nghĩ được nhỉ..." Trương Dịch liếc nhìn hắn, nghĩ ngợi rồi vẫn động viên: "Bình thường có thời gian rảnh thì nên xem nhiều ca bệnh, phân tích, học tập tích lũy kinh nghiệm, có nhiều kinh nghiệm rồi thì ngươi cũng có thể nhìn một cái là ra thôi." Có vẻ không ngờ Trương Dịch lại đột nhiên nói chuyện với mình, còn động viên mình. Vị bác sĩ kia lập tức vui mừng ra mặt, không ngừng gật đầu: "Dạ, tôi biết rồi bác sĩ Trương! Tôi sẽ cố gắng!" Nhân lúc người bệnh đi nộp tiền làm xét nghiệm, Trương Dịch vội vàng nhét mấy cái đùi gà vào miệng, sau đó uống một cốc nước lớn. Bụng cuối cùng cũng được lấp đầy. Nửa tiếng sau, Trương Dịch lại vào phòng phẫu thuật. Rách da thịt là tiểu phẫu. Cậu thanh niên kia cũng gan dạ, Trương Dịch đưa phần da đã bị lột ra còn dính máu cho cậu xem, cậu ta còn hiếu kỳ nói: "Ra là tay của cháu như thế này ạ." Trương Dịch nhìn cậu ta: "Đúng vậy, đây thuộc về phạm vi giải phẫu cơ thể người, mỗi ngón tay đều có thần kinh, mạch máu, cơ bắp và da thịt. Thiếu một cái là cháu cầm bóng rổ không vững được đấy." "Oa, lợi hại vậy ạ." Mắt cậu trai sáng lên. Trương Dịch vừa khâu lại vừa trò chuyện: "Cháu học lớp mấy rồi?" "Lớp 11 ạ." "Ban tự nhiên hay ban xã hội?" "Ban tự nhiên ạ." "Khá đấy, sau này cố gắng thi vào trường đại học y." Vừa nói chuyện vài câu thì ca phẫu thuật kết thúc. Trước sau không đến 15 phút, đó là do Trương Dịch vừa chậm rãi vừa nói chuyện phiếm đấy. Chàng trai sững người một cái, mơ màng hỏi: "Ơ? Nhanh vậy ạ?" Rồi cậu nhìn xuống bàn tay phải đã được dựng lên không có cảm giác. Vết thương quả nhiên đã được vá lại kín kẽ bằng đường khâu màu đen. Lúc này, trong ánh mắt cậu nhìn Trương Dịch lộ ra vẻ sùng bái nồng đậm. Cô y tá phụ dụng cụ không nhịn được khẽ cười. Ôi trời ~ Bác sĩ Trương đúng là 'nam nữ ăn sạch' nha ~ Không chỉ thu về một đám người mê muội, mà fanboy cũng nhiều vô số kể. Sau khi băng bó vết thương kỹ lưỡng, Trương Dịch đưa cậu thanh niên ra khỏi phòng phẫu thuật. Người nhà vẫn chưa kịp phản ứng. "Ơ? Nhanh vậy sao? Phẫu thuật xong rồi à?" Trương Dịch cười gật đầu: "Yên tâm đi, phẫu thuật xong rồi. Mọi người đi làm thủ tục nhập viện, cháu ở lại theo dõi một ngày, truyền chút dịch hạ sốt và giảm đau là được." Người nhà lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng gật đầu đi làm. Chờ Trương Dịch trở lại văn phòng, xem đồng hồ thì đã hơn 1 giờ sáng. Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, thì cô y tá trực đêm đã vội vàng đi đến. "Bác sĩ Trương, vừa có bệnh nhân say rượu tới, gọi không dậy, đo nồng độ oxy trong máu cũng không được." Trương Dịch nghe vậy, sải bước đi về phía phòng cấp cứu. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Xộc thẳng vào phòng cấp cứu như thể ngâm mình trong chum rượu vậy. Trương Dịch cau mày, nhìn về phía giường số 5. Trên giường nằm một người đàn ông to béo chừng hơn hai trăm cân. Chỉ thấy mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, gọi thế nào cũng không phản ứng, nhưng tiếng ngáy lại vang như sấm. Nhất là cái mùi rượu từ hơi thở tỏa ra kia... Trương Dịch xác định, người bệnh chính là hắn. "Đã làm xét nghiệm khí máu chưa?" Vị bác sĩ cấp cứu vừa quay đầu lại mới phát hiện Trương Dịch đã đến, lúc nãy còn bối rối vì đo nồng độ oxy không được, giờ liền thở phào nhẹ nhõm. Trời ơi, đại boss đến rồi ~! "Còn chưa, đang cho thở oxy nhưng vẫn không đo được nồng độ oxy trong máu." "Đừng hoảng, cứ làm xét nghiệm khí máu đã." Rất nhanh, Trương Dịch cầm kết quả xét nghiệm khí máu lên xem: Giá trị PH: 7.26 (7.35-7.45) Áp suất riêng phần của oxy: 54 mmhg (83-108 mmhg) Áp suất riêng phần của CO2: 59.8 mmhg (32-48 mmhg) Độ bão hòa oxy: 79% (94-98%) Axit lactic: 2.1 moml/L (1-1.8 moml/L) Tổng nồng độ oxy trong máu: 14.52vol% (16-21.5vol%) Cầm kết quả xong, Trương Dịch khẽ nhíu mày. "Mất cân bằng kiềm toan hô hấp do nhiễm độc, hôn mê sâu sau khi uống rượu, thiếu oxy máu, tăng axit carbonic máu đều hội tụ đủ, cái gã này đã uống bao nhiêu rượu thế! ? Đừng cho thở oxy nữa, trực tiếp đặt ống nội khí quản!" Hai bác sĩ trực bên cạnh liếc nhìn nhau cũng toát mồ hôi lạnh. "Nghe người nhà nói là uống một cân rượu đế với ba chai bia! Nhưng tại sao lại thiếu oxy máu? Axit lactic tăng chắc là do vấn đề chuyển hóa, gan chuyển hóa nhiều quá nên chức năng bất thường, axit lactic tăng ta hiểu được, nhưng sao oxy lại thấp thế? Tôi còn cho thở oxy rồi." Bác sĩ trực không hiểu lắm. Trương Dịch chỉ vào thân hình người bệnh: "Chú ý đến hắn mập không? Tình trạng hôn mê sâu có cân nhắc đến việc lưỡi tụt ra phía sau dẫn đến việc bệnh nhân không tự hút oxy được không?" "Ơ? !" Hai bác sĩ trực hít một hơi khí lạnh. Rồi vội vàng mở miệng người bệnh ra xem. Xem xong thì toàn thân nổi hết da gà lên! Ngọa tào! ! Đúng là lưỡi bị tụt về phía sau thật rồi! ! Thảo nào cho thở oxy mà không có tác dụng gì! Trương Dịch bất đắc dĩ: "Mau đi gọi người nhà của hắn vào đây một chút, người này hiện tại trông thì đang đổ mồ hôi, nhưng một giây sau là nhịp tim với nhịp thở có thể ngừng luôn đó. Sau đó mang đồ để đặt ống nội khí quản lại đây, nhanh chóng làm thủ thuật." "Vâng!" "Vâng!" Bác sĩ trực lập tức chạy ra ngoài. Không lâu sau đã dẫn theo một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đi vào. Lúc này Trương Dịch cũng đang đặt ống nội khí quản cho người bệnh. Người bệnh béo phì khi ở trong trạng thái hôn mê thì nhất định phải chú ý có bị tụt lưỡi về sau không. Có một số bệnh nhân tụt lưỡi không rõ ràng, nhưng chỉ cần có dấu hiệu thiếu oxy và CO2 cao thì cần phải quan sát nhiều hơn. Khi cần thiết phải đặt ống nội khí quản để tăng lượng oxy trong máu. Trương Dịch nhìn người nhà đang đứng một bên với vẻ mặt lo lắng: "Ông nhà có tiền sử bệnh nào khác không? Cao huyết áp, tiểu đường gì đó?" "Không có, ông ấy chỉ thích uống rượu thôi, đặc biệt là rượu." "Ông ấy uống rượu từ lúc nào?" "Hình như là khoảng sáu bảy giờ tối." Bác sĩ trực nghe xong, nhíu mày: "Tối sáu bảy giờ á? Tính ra thì gần bảy tiếng rồi, theo lý thì rượu cũng đã được chuyển hóa phần lớn rồi chứ sao tình hình lại trở nên nghiêm trọng hơn được?" Trương Dịch trầm giọng nói: "Vậy chứng tỏ chức năng gan của ông này không tốt rồi." Người nhà mắt đỏ hoe: "Có phải là ý là uống rượu tổn thương gan không ạ? Ông ấy chỉ thích uống rượu thôi, tôi khuyên thế nào cũng không nghe..." Sau khi làm xong thủ thuật đặt ống nội khí quản, Trương Dịch bảo họ đưa người bệnh đi chụp CT sọ não và bụng, tiện thể kiểm tra lại chức năng gan thận và các xét nghiệm máu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận