Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 670: Hắn chỉ muốn điệu thấp hợp lý cái bác sĩ a

Vương Học Cần đã ngoài năm mươi tuổi. Trong lĩnh vực chuyên khoa tim mạch và can thiệp phẫu thuật, ông đã dày công nghiên cứu hơn nửa đời người. Ông tự nhận đã từng gặp qua không ít ca bệnh, dù là dị dạng hay điển hình hiếm thấy. Thậm chí, việc xử lý những ca khó nhất như bệnh động mạch vành của cựu CTO trước đây, ông cũng đều có thể ứng phó dễ dàng. Nhưng ca bệnh hôm nay quả thực đã thay đổi nhận thức của ông.
Ban đầu, bệnh nhân chỉ có triệu chứng đau thắt ngực, rồi rất nhanh sẽ tự thuyên giảm, cho nên bản thân ông cũng không quá để ý đến vấn đề này. Việc xem nhẹ bệnh tật thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Mạch vành lẽ ra có thể giải quyết sớm, lại cuối cùng cứng rắn và dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp tính. Bệnh ở động mạch vành cũng giống như viêm gan B, có một quá trình phát triển theo chất lượng. Ban đầu chỉ là mảng xơ vữa, có thể dùng thuốc để làm tan cục máu đông, giảm nhẹ triệu chứng. Giai đoạn trung kỳ sẽ xuất hiện tắc nghẽn mạch vành, nghiêm trọng thì đã có dấu hiệu nhồi máu, lúc này phải dựa vào phẫu thuật để làm tan cục máu đông. Đến giai đoạn cuối, nếu như vẫn không điều trị, thì kết quả sẽ giống như bệnh nhân nam hơn năm mươi tuổi trên bàn phẫu thuật lúc này, nhồi máu cơ tim cấp tính. Không thể xác định thời điểm phát bệnh, nhưng một khi phát bệnh sẽ vô cùng nguy hiểm, tỷ lệ t·ử v·ong cũng rất cao.
Bệnh nhân này quả thật đúng như vậy, rơi vào tình trạng mà đến Vương Học Cần cũng cảm thấy rất khó giải quyết. Người này một giờ trước được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Vừa nhập viện đã tiến hành xét nghiệm m·á·u, điện tâm đồ, siêu âm tim, CT... tất cả các kiểm tra liên quan đến bệnh tim đều được thực hiện. Điện tâm đồ cho thấy đoạn ST nâng lên rất nhiều. Góc độ nâng lên đoạn ST trong nhồi máu cơ tim cấp tính không giống như người này, người này cả vùng dưới và vùng trước đều nâng lên với phạm vi lớn, biên độ rất lớn, lại còn xuất hiện sóng Q lớn. Việc xuất hiện sóng Q lớn đã cho thấy diện tích cơ tim bị tổn thương là rất lớn! Còn có CT và chụp mạch m·á·u, kết quả hai loại kiểm tra này khiến Vương Học Cần cảm thấy áp lực không nhỏ.
Động mạch chủ vặn vẹo, đoạn xa của động mạch chủ xuống có thể thấy rõ ràng sự uốn lượn và xoắn hai vòng... Động mạch chủ cánh hẹp và vôi hóa ở mức độ nhẹ, đoạn giữa của động mạch vành phải hẹp, bên trong động mạch vành phải có thể thấy nhiều chỗ xoắn và tắc nghẽn... Động mạch vành là mạch m·á·u bám ở mặt ngoài tim, nó như một mạng lưới bao quanh tim một cách chặt chẽ, cung cấp dinh dưỡng liên tục cho cơ tim. Mà động mạch vành có ba nhánh, theo thứ tự là nhánh gian thất trước trái, nhánh mũ trái và động mạch vành phải. So với bên trái thì người châu Á có động mạch vành phải chiếm ưu thế hơn. Theo kinh nghiệm nhiều năm của Vương Học Cần, bệnh nhân này chắc chắn không chỉ bị tắc nghẽn một nhánh động mạch vành đơn giản. Mà giống với một trong những ca phẫu thuật khó nhất trong chuyên khoa can thiệp tim mạch, cũng là bệnh tật mà nhiều năm qua có rất ít người chinh phục được... Căn bệnh đó rất hiếm gặp, tính đến nay, trong tay Vương Học Cần cũng mới chỉ có bảy ca. Trong đó, bốn ca thất bại, chỉ có ba ca thành công. Đồng thời, tình trạng của ba bệnh nhân thành công kia cũng không nghiêm trọng như bệnh nhân trước mắt này.
Tuy nhiên, thời gian gấp gáp, Vương Học Cần cũng chỉ có thể sau khi xem xong các kết quả kiểm tra thì lập tức đưa người lên phòng phẫu thuật. Ông nghĩ sẽ tùy cơ ứng biến. Dù là bệnh đó, ông cũng có thể dùng kinh nghiệm can thiệp phong phú của bản thân để giải quyết. Chỉ là không ngờ... Thất bại đến quá nhanh. Trong phòng phẫu thuật, hình ảnh động trên màn hình chụp mạch trực tiếp khiến ông và tất cả các bác sĩ tại chỗ đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Chỉ thấy một mảng lưới mạch m·á·u rối bời như đay, theo nhịp tim mà rung động lên xuống. Nó cực giống con giun mọc đầy xúc tu, nối liền những chiếc xúc tu với nhau một cách xiêu vẹo trước mắt mọi người. Mỗi khi tim đập, màu sắc của xúc tu sẽ từ đậm chuyển nhạt, rồi từ nhạt chuyển đậm. Quả thực là một con quái vật biến ảo, đang giương nanh múa vuốt chờ đợi đám bác sĩ trước mặt ra chiêu, xem có thể đánh bại nó hay không. Vương Học Cần cau mày, sắc mặt khó coi. Độ khó của phẫu thuật không chỉ do mạch m·á·u tự thân quá hẹp, mà còn do phẫu thuật phải hoàn thành trong tình huống động. Ví dụ, ở một đoạn mạch m·á·u bị uốn cong, khi luồn dây dẫn qua đoạn uốn cong, tay của bác sĩ không chỉ cần vững mà còn phải đi theo nhịp tim, nếu không chú ý một chút là dây dẫn sẽ đâm thủng thành mạch m·á·u, phá hủy đường can thiệp. Còn với bệnh nhân trước mắt này, chỗ tắc nghẽn không chỉ một chỗ, các đường mạch m·á·u quanh co khúc khuỷu dày đặc, dây dẫn đi vào như lạc vào mê cung, rất khó đi.
Vương Học Cần trầm mặc. Dây dẫn trong tay ông đang dừng lại ở bộ phận vôi hóa của động mạch chủ không vào được. Làm sao đây? Nếu chỗ này không vào được thì đổi đường khác sao? Nhưng động mạch chủ đều không qua được thì động mạch vành phải cũng như vậy, không thể vào được. Đổi dây dẫn? Nhưng vừa nãy đã đổi rồi. Dây dẫn SAL1.0 đã đổi sang 2.0, nhưng 2.0 hiển nhiên lại càng không được, cầu túi đều lớn hơn 1.0 một chút, lại càng khó thông. Ngay lúc Vương Học Cần đang suy tư thì thiết bị giám sát bỗng phát ra tiếng cảnh báo gấp gáp! "Tít tít tít!" Y tá hoảng hốt nói: "Không ổn! Rối l·o·ạn nhịp tim rồi!" Vương Học Cần nhíu mày, mặt trầm xuống phân phó nói: "Cấp c·ứu trước, rút dây dẫn, tiêm tĩnh mạch 5 ml Lasix!" "Rõ!" Trong phòng phẫu thuật, bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt đang âm thầm lan tỏa.
Còn lúc này, Trương Dịch Tài vừa về đến nhà. Vừa rồi ở cổng khoa cấp cứu, anh bị đám ký giả vây quanh một hồi lâu. Nếu không có Khang Ngạn Minh giúp giải vây, có lẽ giờ này anh vẫn còn chưa về đến nhà được. Sau khi rửa mặt xong, Trương Dịch nằm trên giường xem tin tức thời sự hôm nay. Nguyên nhân nhà máy p·h·áo nổ được tìm thấy, camera giám sát cho thấy có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy đến nhà kho chơi p·h·áo, không biết bằng cách nào đã làm bén lửa tất cả các p·h·áo xung quanh. Điều này mới dẫn đến bi kịch như vậy. Ai! Thật là tai ương! Đã vậy còn chạy đi t·r·ộ·m p·h·áo chơi làm gì? Mấy c·ô·ng nhân c·h·ết thật đáng thương. Trừ việc đám cư dân mạng lên án những đứa trẻ đó, Trương Dịch phát hiện tên mình cũng lọt vào top tìm kiếm. "Trương Dịch phẫu thuật cho nhân viên cứu hỏa bị thương", "Phẫu thuật nhân viên cứu hỏa bị thương thành c·ô·ng", "Trương Dịch giỏi quá"... Mấy tiêu đề liên tiếp đều xuất hiện trong top tìm kiếm, trên các tài khoản mạng xã hội của Trương Dịch, tin nhắn riêng cũng tăng lên ầm ầm. Nhưng Trương Dịch sẽ không bao giờ xem hết những tin nhắn này. Bởi vì mỗi lần bấm vào thì đều là 999+. Cũng không có thời gian thực tế để mà xem. Anh thật sự không quá thích loại cảm giác bị nhiều người chú ý như vậy. Anh chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường kín đáo thôi mà. Càng nghĩ càng thấy phiền não, Trương Dịch dần dần nhắm mắt lại...
Trong phòng phẫu thuật của khoa tim mạch bệnh viện Hiệp Hòa. Bệnh nhân không chỉ bị rối loạn nhịp tim mà còn bị rối loạn nhịp tim đến hai lần trong vòng mười ba phút! Mặc dù đều nhờ vào thuốc mà cứu vãn được nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, thời gian của bệnh nhân không còn nhiều. Nếu tiếp tục kéo dài, chỉ có thể nhìn ông ấy c·h·ết trên bàn mổ. Trong phút chốc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Học Cần. Đôi mắt của Vương Học Cần sâu thẳm, trên mặt không có biểu cảm, mọi người cũng không đoán ra ý nghĩ của ông. Chỉ có chính ông biết rõ áp lực trong lòng mình lớn đến nhường nào, ca phẫu thuật này trong tay ông xác suất thành c·ô·ng cũng không cao. Nhưng ông dù sao cũng là chủ nhiệm khoa. Ông phải đứng vững trước áp lực! Sau đó, ông nhanh chóng cầm lấy dây dẫn, nhưng lần này đổi thành dây dẫn 1.2. Ông quyết định tin tưởng mình một lần nữa. Đúng lúc ông vừa luồn dây dẫn qua ống vào lại thì Phó chủ nhiệm Lương Minh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: "Chủ nhiệm Vương, thật ra tôi... nghĩ đến một người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận