Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 253: Xuất phát! Thiên An môn nhìn duyệt binh

Chương 253: Xuất phát! Thiên An Môn xem duyệt binh Trương Dịch gật đầu cười: "Được, vất vả hai người rồi, ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục xem bệnh."
Cùng lúc đó.
Bệnh viện Vân Tỉnh.
"Ngươi nói hôm qua Trương Dịch đến bệnh viện chúng ta sao? Chuyện lúc nào vậy, sao ta không biết?" Lôi Thần Quang một mặt kinh ngạc hỏi.
"Là chuyện tối hôm qua, khoa chúng ta có một ca bệnh tim trước kỳ quái, người nhà nhờ quan hệ tìm Trương Dịch đến xem, sau đó còn cùng nhau phối hợp làm phẫu thuật. Hôm nay, cô bé làm phẫu thuật kia đã qua cơn nguy kịch, đợi thêm một ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi."
"Cái gì mà bệnh tim trước kỳ quái, bác sĩ bệnh viện chúng ta không chữa được sao?"
"Tứ chứng Fallot phức tạp kèm bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn."
Lôi Thần Quang nghe xong lập tức hiểu ngay.
Trường hợp này quả thực khó trị.
Bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn Lôi Thần Quang đã từng nghe qua.
Là một loại bệnh cơ tim cực kỳ hiếm gặp và rất khó chẩn đoán.
Lại thêm việc kết hợp với tứ chứng Fallot thì thực sự rất khó chữa.
Khó trách người nhà phải tìm Trương Dịch đến… Trong lúc Lôi Thần Quang đang suy nghĩ, Mạch Hiểu Phong nói tiếp:
"Viện trưởng Lôi, không biết ngài đã từng nghĩ tới một vấn đề chưa?"
Lôi Thần Quang ngước mắt: "Vấn đề gì?"
"Có nên đưa Trương Dịch về bệnh viện chúng ta không? Tôi cảm thấy hắn cực kỳ thích hợp với khoa tim mạch của chúng ta."
Lôi Thần Quang cười cười nói: "Cậu nghĩ ta chưa từng có ý định đó à? Người ta không chịu đến nha."
Mạch Hiểu Phong sững sờ: "Hả? Hắn không đến ư? Bệnh viện tỉnh của chúng ta sao cũng phải tốt hơn cái bệnh viện Thiên Hà kia chứ?"
"Chẳng phải vậy sao? Nhưng mà, tôi nghe một vị chủ nhiệm ở Hoa Tây nói, viện trưởng Chu của bệnh viện Hoa Tây trả hai mươi lăm vạn mà Trương Dịch vẫn không đến. Người Hoa Tây còn không thèm, đừng nói chi là bệnh viện tỉnh Vân Tỉnh chúng ta."
"Hai mươi lăm vạn cũng không đi?!" Mạch Hiểu Phong lần nữa kinh ngạc.
Đối với một bác sĩ trẻ tuổi mà nói, phần lớn đều chỉ nhận lương bảy, tám ngàn.
Số ít chủ trị có thể nhận được hơn một vạn.
Lương một năm cũng chỉ khoảng mười mấy vạn, thêm thưởng cuối năm thì có thể lên được hai mươi.
Trương Dịch vừa đến là có thể nhận hai mươi lăm vạn, chắc là chưa bao gồm thưởng cuối năm nữa.
Đãi ngộ tốt như vậy mà không đi!
Haizz!
Mạch Hiểu Phong nhất thời không hiểu nổi Trương Dịch đang nghĩ gì.
Im lặng một hồi, Lôi Thần Quang thở dài nói:
"Ai, Trương Dịch đúng là một nhân tài hiếm có, nhưng bệnh viện chúng ta chắc chắn không thể mời được rồi. Bệnh viện Hoa Tây tốt như vậy mà hắn còn không đến, thì làm sao thèm để ý đến bệnh viện chúng ta được chứ."
Mạch Hiểu Phong cũng có chút thất vọng.
Đáng tiếc quá đi!
Không thể cùng Trương Dịch làm đồng nghiệp, tiếc thật!...
Một ngày trước khi đến Đế Đô tham gia duyệt binh, Lưu Lạc tiểu tử cuối cùng cũng xuất viện.
Trước khi ra viện còn đặc biệt đến phòng khám tặng Trương Dịch một lá cờ thưởng.
Trên cờ thưởng có tám chữ: "Chăm sóc người bệnh, y đức vô lượng."
Trương Dịch nhìn rất vui vẻ và phấn khởi.
Mặc dù bệnh nhiễm trùng tiểu đường không chữa được dứt điểm, nhưng Tô Hiểu Hiểu và Lưu Lạc hiện tại cũng có thể kiếm tiền.
Mấy ngày trước, Tô Hiểu Hiểu đã nói studio của bọn họ mỗi ngày đều có hai, ba nghìn người theo dõi.
Mỗi ngày có thể bán được ít nhất một ngàn tệ tiền lời gộp, cộng thêm rất nhiều người tốt bụng thưởng thêm.
Một tháng có lẽ kiếm được bốn, năm vạn không khó.
Cứ kiếm thêm hai, ba tháng nữa, chắc tiền phẫu thuật ghép thận sẽ có thôi.
Quả nhiên vẫn là câu nói cũ có lý, "cho cần câu, hơn là cho cá".
"Bác sĩ Trương, cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh chắc tôi không sống được đến bây giờ."
Trước khi đi, Lưu Lạc nắm chặt tay Trương Dịch.
Trương Dịch có thể cảm nhận được sức lực trong đôi tay của Lưu Lạc.
Cũng hiểu rằng lời cảm ơn này của hắn là thật lòng.
Trương Dịch cười cười nói: "Không có gì, nghĩ thông suốt rồi thì hãy cố gắng sống cho tốt, chỉ cần trong lòng còn hy vọng, thì làm việc gì cũng đều có hy vọng."
"Ây da, tôi hiểu mà, cảm ơn anh!"
"Được, các cậu từ từ thôi, nếu bên trung tâm ghép tạng có tin tức gì chắc chắn sẽ báo ngay cho các cậu, trước khi đó thì cứ nhớ phải đi chạy thận đúng giờ. Đừng suy nghĩ nhiều, áp lực quá cũng không tốt, cảm xúc cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tật."
Dặn dò vài câu, Trương Dịch liền nhìn Lưu Lạc cùng Tô Hiểu Hiểu một nhà tay xách nách mang, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
"Haizz! Kết cục của Lưu Lạc này coi như không tệ rồi, còn có thể kiếm được tiền, nói không chừng còn chờ được ghép tạng, so với rất nhiều người mắc bệnh nan y đã là tốt hơn rất nhiều rồi."
Sau lưng, Trần Phương cảm thán một câu.
Trương Dịch nhìn bóng lưng đang dần biến mất của bọn họ, khẽ nói: "Mong là vậy."
Ngày duyệt binh đến gần, đây là khoảng thời gian mà cả nước trên dưới đều vô cùng hưng phấn, tự hào và có chút khác lạ.
Trương Dịch vừa xuống máy bay đã có thể thấy sân bay cùng những chiếc xe taxi đều được dán đầy cờ đỏ năm sao.
Trương Dịch làm sao không hưng phấn, không kích động cho được?
Hắn còn có vé mời bên trong mà!
Trước kia xem duyệt binh toàn phải qua tivi.
Giờ có thể đích thân đến hiện trường, hồi hộp vô cùng luôn ấy!
Máy bay hạ cánh, Trương Dịch gọi điện cho đại tá Tần.
Tiếc là không ai nghe máy.
Trương Dịch đoán mấy ngày nay chắc người ta đang bận rộn lắm.
Vậy nên, dứt khoát chọn một khách sạn cách Trường An Phố khoảng hai cây số.
Cũng may Trương Dịch đến sớm một bước mới thuê được phòng, nghe tiếp tân nói, gần đó cơ hồ các khách sạn đều đã đặt hết rồi.
Lại đi thêm vào trong hai cây số, trừ những cư dân ở đó, cơ bản là không được thông hành.
Đợi phòng thu dọn xong thì mới nhận được điện thoại của đại tá Tần.
Nhưng mà đại tá Tần quả thực đang rất bận, vốn định sớm mời Trương Dịch một bữa cơm, nhưng vì quá bận nên phải thôi vậy.
Buổi chiều, Trương Dịch theo địa chỉ mà đại tá Tần nói trong điện thoại để đến điểm phục vụ người xem duyệt binh.
Đầu tiên là đăng ký, sau đó còn được thông báo một số việc.
Ví dụ như khi vào chỗ thì đi đường nào, ăn mặc cũng phải thoải mái, và không được mang theo bật lửa cùng một số dao kiếm quản chế gì đó.
Dù sao thì đây là xem duyệt binh ở cổng Thiên An Môn, nên việc quản lý nghiêm khắc hơn là điều dễ hiểu.
Làm xong thủ tục đăng ký, Trương Dịch mới gọi điện cho Vương Hải Thanh.
Trương Dịch: "Nhóc con, gia gia ta đến Đế Đô rồi, khi nào tan làm? Đi ăn cơm đi."
Vương Hải Thanh sững sờ, sau đó liền phản ứng kịp.
"A, tôi nhớ rồi, cậu muốn đến Đế Đô tham gia duyệt binh đúng không? ! Hô, tiểu tử này không biết là gặp vận may gì đấy! Cứu một lão binh mà người ta còn cho cậu vé mời xem duyệt binh!"
Trong giọng nói của Vương Hải Thanh toàn là sự ghen tị và chua chát.
Trương Dịch cười nói: "Ha ha, ta có thể hình dung ra cái ánh mắt tràn ngập ghen tị của cậu rồi đấy~ đúng rồi, ta từ xa đến Đế Đô, cậu làm chủ nhà thì cũng phải tiếp đãi khách khứa chứ, nhớ là tối nay phải mời khách nha ~"
Vương Hải Thanh hào sảng gật đầu: "Được thôi, mời cậu ra chỗ cổng bệnh viện bọn tôi ăn bánh nướng, ăn cũng ngon đấy."
Trương Dịch: "Cút đi, ta muốn ăn vịt quay."
Nói xong Trương Dịch liền cúp máy.
Hừ ~ Trương Dịch ta chỉ có chút bánh nướng là có thể qua được sao??
Buổi tối, Vương Hải Thanh vẫn là dẫn Trương Dịch đi ăn vịt quay.
Trình Thiến cũng đi cùng với Vương Hải Thanh.
Mặc dù Trương Dịch đứng giữa hai người như một bóng đèn cẩu FA, nhưng Trương Dịch không để ý.
Dù sao thì cũng là tiểu tử Hải Thanh mời mà.
"Đúng rồi, cậu sáng ngày mai mấy giờ thì đi xem duyệt binh vậy?"
Đang lúc ăn, Vương Hải Thanh đột nhiên hỏi.
Trình Thiến ở bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái gì? Trương Dịch cậu muốn đến hiện trường xem duyệt binh á?!"
"Ừ, là người nhà tặng vé."
"Oa... Ghen tị chết mất! Bọn mình ngày mai toàn phải trực ở bệnh viện, chỉ được xem trên tivi thôi, thế mà cậu có thể đến hiện trường! Ái chà, nói không chừng lát nữa tớ còn thấy cậu trên tivi đó."
Trương Dịch cười nói: "Có khả năng đó, đến lúc đó các cậu nhớ chụp lại giúp tôi, để tôi kỷ niệm cái khoảnh khắc mình lên tivi nữa chứ."
Mấy người trò chuyện một hồi, Trình Thiến liền cầm điện thoại lên nhắn vào nhóm bạn học một câu:
"Trời ạ, Trương Dịch ngày mai lại được đi xem duyệt binh ở cổng Thiên An Môn! Ghen tị quá đi mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận