Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 520: Lại không thể ôm ôm hôn hôn nâng cao cao, không đi! (hai chương cùng một chỗ)

"Đi ăn à?"
"Đúng, bận rộn cả ngày suýt chút nữa quên hôm qua đã đáp ứng cô nàng này đi ăn cơm."
"Được, em đều có thể." Nghĩ nghĩ Trương Dịch trả lời tin nhắn.
"Tốt, vậy... Sáu giờ gặp nhé? Em lái xe tới cổng cấp cứu đón anh có được không?"
Hả?
Cô nàng này còn có xe cơ đấy?
Cũng phải, xem ra gia cảnh nhà nàng cũng khá giả.
Cũng không biết vì sao lại đặc biệt từ Thượng Hải tốt nghiệp chạy tới Thiên Hà cái nơi nhỏ này thực tập.
"Không cần, anh cũng đi làm bằng xe, em gửi địa chỉ cho anh, anh tự chạy xe qua là được."
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hơi bĩu môi, sau đó mới trả lời:
"Bên ngoài lạnh lắm, anh đi xe máy không phải càng lạnh sao? Hay là để em lái xe đến nhé?"
Cô nàng này cũng khá cố chấp.
"Được thôi, vậy em qua đây đi."
Trương Dịch đồng ý!
Đầu dây bên kia, Thẩm Linh Nguyệt vui vẻ mím môi cười.
"Em thấy chưa! Chị đã bảo rồi mà, Trương lão sư của em chắc chắn là cũng có ý với em đó!"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Linh Nguyệt đỏ lên, nhìn cô bạn thân Châu Châu nói:
"Cậu hiểu lầm rồi, Trương lão sư bình thường đều như vậy mà."
"Hừ hừ ~ Dù sao Tiểu Nguyệt Nguyệt chị nói cho em biết nha, Trương lão sư của em bây giờ là một chàng trai độc thân hoàng kim ưu tú như vậy, em không nhanh chóng nắm bắt thì lỡ đâu ngày nào đó bị người khác cướp mất thì sao!
Huống hồ em lại còn đang thực tập ở Thiên Hà, ở xa thì càng phải chủ động tấn công, biết chưa?"
Thẩm Linh Nguyệt hơi cúi đầu, có chút ngại ngùng:
"Nhưng mà Trương lão sư... có để ý đến em không?"
Châu Châu không thể tin được, mở to mắt nhìn!!
"Trời ạ! Tiểu Nguyệt Nguyệt! Em... Thôi được rồi thôi được rồi, người ta vẫn nói tình yêu làm người ta trở nên tự ti, hóa ra là ý này sao?
Nhưng mà nói thật, nếu em mà còn tự ti thì trên thế giới này không còn ai là mỹ nữ nữa đâu.
Với trình độ của em, gia cảnh của em, tướng mạo và vóc dáng này, thả vào giới giải trí cũng là đại mỹ nữ rồi đó!
Em còn có gì không tự tin? Chỉ cần em chủ động tấn công thì chị tin là Trương lão sư của em nhất định sẽ rung động vì em thôi!"
Châu Châu cổ vũ Thẩm Linh Nguyệt, nói một tràng dài.
Nhưng Thẩm Linh Nguyệt vẫn không có chút tự tin nào.
"Ôi, Châu Châu, cậu không hiểu đâu... Trương lão sư anh ấy là một người vô cùng vô cùng ưu tú..."
Châu Châu không nhịn được trợn mắt:
"Em... Ai! Thôi được rồi, em tự quyết đi. Nhanh chóng đi thay đồ đi, còn phải đi đón người ta đó."
"A đúng đúng đúng!"
Thình lình ngẩng đầu, Thẩm Linh Nguyệt lật tới lật lui tìm kiếm trong tủ quần áo nửa ngày, sau đó mới thay xong quần áo rồi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở khoa cấp cứu Bệnh viện Hiệp Hòa.
Thấy sắp đến giờ tan làm, Trương Dịch đang chuẩn bị thay quần áo ra về, không ngờ Kim Chính Luân lại gọi điện thoại đến.
"Viện trưởng Kim tìm ta?"
"Đúng!"
Trương Dịch nghĩ thầm, chắc chắn là chuyện buổi chiều cá cược với Vương Tử Uy đã truyền đến tai Kim Chính Luân.
Trương Dịch thay quần áo xong thì đến phòng làm việc của Kim Chính Luân.
Vừa vào cửa đã thấy Kim Chính Luân cùng một vị chủ nhiệm đeo kính đang hút thuốc ở trong đó.
Sau khi Trương Dịch bước vào, vị chủ nhiệm đeo kính kia còn cố ý nhìn Trương Dịch một cái.
"Trương Dịch à, mau ngồi đi, có chút việc muốn hỏi cháu."
"Vâng."
Trương Dịch vừa mới ngồi xuống, vị chủ nhiệm đeo kính kia đã dập điếu thuốc, nhìn Kim Chính Luân nói:
"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi viện trưởng Kim, tôi xin phép đi trước."
"Ừ, không thành vấn đề."
Khi người đàn ông đeo kính này đi ra, Trương Dịch liếc nhìn bảng tên trước ngực của anh ta.
Ôi chao!
Thảo nào thấy quen quen, thì ra đúng là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh Văn Khang!
Rầm!
Cửa phòng bị khẽ khàng đóng lại, lúc này Kim Chính Luân mới nở nụ cười tươi rói.
Không chỉ có vậy, ông còn cười thành tiếng.
"Ha ha ha... Trương Dịch à, thằng nhóc này của cậu đúng là..."
Trương Dịch nhìn vẻ mặt của Kim Chính Luân, có chút không hiểu.
Lão già này đang cười cái gì vậy?
"Ha ha, ta vẫn là lần đầu thấy viện trưởng Văn vì chút chuyện nhỏ này mà đến tìm ta hỏi thăm tình hình đó."
Trương Dịch nghi hoặc hỏi:
"Có phải là vì chuyện cá cược của cháu với phòng bọn họ là Vương Tử Uy không?"
Kim Chính Luân khẽ gật đầu:
"Đúng vậy."
Ngay sau đó, lại thấy ông thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:
"Trương Dịch à, lần này thì thôi, lần sau đừng có lỗ mãng như vậy nữa.
Mỗi một nhân viên y tế trong bệnh viện đều đã trải qua tuyển chọn gắt gao, đều là lực lượng chủ chốt cấu thành nên Hiệp Hòa.
Bọn người trẻ các cháu hỏa khí lớn, cái này ta hiểu.
Nhưng lần sau cá cược thì đừng có dùng việc chủ động từ chức rời khỏi bệnh viện làm tiền đặt cược.
Kết quả của loại cược này quá nặng, dù là cháu hay là Vương Tử Uy, ai từ chức cũng đều là tổn thất cho bệnh viện.
Nhất là cháu!
Cháu là người mà ta đã tốn hơn hai trăm vạn cộng thêm ba lần đến mời mới về được.
Nhỡ cháu thua... chẳng phải là ta đã uổng công bận rộn nửa ngày sao?"
"Viện trưởng Kim, cháu hiểu ý của ông, cháu cam đoan với ông, lần sau chỉ cần người này không gây sự với cháu thì nhất định cháu sẽ không chơi trò cá cược nhàm chán này nữa.
Bất quá, về chuyện vào khoa một thì cháu vẫn có lòng tin."
Nghe thấy lời này, Kim Chính Luân cau mày:
"Khoa một? Cháu cũng có lòng tin sao?"
"Có!"
"Ha ha ha, vậy thì tốt! Yên tâm mà cố gắng, dù thắng hay thua thì ta cũng chống lưng cho cháu."
Kim Chính Luân vui vẻ cười nói.
Đã đến cả Văn Khang đều nhúng tay rồi, vậy thì Kim Chính Luân ông đây cũng phải tham gia vào một chút chứ?
Nếu như cuối cùng Trương Dịch thua, thì cũng cho thấy Trương Dịch về mặt kiến thức vẫn còn thua kém những nghiên cứu sinh, tiến sĩ kia.
Đương nhiên, từ chức thì Kim Chính Luân chắc chắn là sẽ không đồng ý.
Dù sao thì kỹ năng phẫu thuật của Trương Dịch vẫn là điều mà đa phần mọi người trong bệnh viện không thể bì được.
Còn về luận văn, thì chỉ có thể đợi chính Trương Dịch từ từ nghiên cứu từng bước mà nâng cao lên thôi.
Có câu nói này của Kim Chính Luân, Trương Dịch trong lòng cũng rất vui vẻ.
Mặc dù không cần, nhưng có người nói là dù thắng thua cũng có người chống lưng thì nghe vẫn rất mát lòng mát dạ.
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng rồi Trương Dịch mới vội vàng đi về phía cổng cấp cứu.
Vừa đi vừa mở điện thoại.
Lúc nãy trước khi vào phòng làm việc thì Trương Dịch đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Bây giờ vừa mới mở lên đã có mười mấy tin nhắn WeChat đều là Thẩm Linh Nguyệt gửi đến.
Trương Dịch biết mình đến muộn rồi nên tăng nhanh bước chân đuổi về phía cổng.
Quả nhiên, bên lề đường có một chiếc Audi màu nâu bạc đang đậu.
Trương Dịch đi tới nhìn, quả đúng là xe của Thẩm Linh Nguyệt.
Cộc cộc!
Trương Dịch đi đến gõ gõ cửa sổ xe, Thẩm Linh Nguyệt mới ngẩng đầu lên, tươi cười nói:
"Trương lão sư, anh tan làm rồi à?"
"Ừm, lúc nãy xin lỗi em nhé, tại anh ở phòng làm việc của viện trưởng nên không có xem điện thoại."
"Không sao, anh bận rộn như vậy mà, em đợi lâu một chút cũng không sao."
Thẩm Linh Nguyệt cười có chút ngại ngùng, Trương Dịch nghiêng đầu qua nhìn cô một chút.
Cô nàng này làm không khéo thật sự là một bạch phú mỹ đó.
Một chiếc Audi A7 này cũng phải hơn mấy chục vạn tệ rồi?
"Em còn biết lái xe nữa à? Ở Thiên Hà chẳng thấy em lái bao giờ?"
Trên đường, Trương Dịch và Thẩm Linh Nguyệt vừa nói vừa cười.
"Thiên Hà chỉ là nơi em đến thực tập, đi dạo chơi một thời gian ngắn nên em không có lái xe."
"Em là người ở Đế Đô à?"
"Ừm... cũng không hẳn, mười tuổi thì ba mẹ em chuyển công tác mới chuyển đến đó, sau đó thì ở lại đó luôn."
"À ~ ra là vậy."
Vốn dĩ Thẩm Linh Nguyệt có chút hồi hộp lo lắng.
Nhưng Trương Dịch cứ nói chuyện với nàng suốt quãng đường như vậy cũng làm dịu bớt đi tâm trạng lo lắng của nàng.
Rất nhanh, hai người đã đến nhà hàng Nhật Bản này.
Bởi vì là trai xinh gái đẹp nên đoạn đường từ bãi đỗ xe đến cửa hàng, hai người đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Mãi cho đến khi vào bên trong quán ăn, vẫn còn người đi đường nhận ra Trương Dịch, nhao nhao muốn xin chữ kí.
Đương nhiên, Trương Dịch đều từ chối hết.
Anh đâu phải minh tinh, không cần phải làm mấy chuyện này.
Ứng phó xong fan hâm mộ, hai người mới tìm một góc khuất yên tĩnh rồi ngồi xuống.
"Trương lão sư, năm nay tết anh khi nào thì về nhà vậy? Nghe nói quê anh ở Dung Tỉnh?"
"Ừm, vé đều đặt xong rồi, mấy ngày nữa là đi thôi. Còn em thì sao? Em nghỉ ngơi đến khi nào rồi quay về Thiên Hà làm việc?"
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn.
Thẩm Linh Nguyệt lại cúi đầu cười rồi nói:
"Còn em à, chắc em không quay về Thiên Hà đâu."
"Ừm? Em không quay về nữa à? Sao vậy? Không phải em còn đang thực tập sao?"
Thực tập sinh mà không kết thúc thực tập thì không nhận được bằng tốt nghiệp đâu.
Cô nàng này đang nghĩ gì vậy không biết.
"Không phải, ý của em là em đổi bệnh viện khác thực tập, năm sau em sẽ đi báo danh." Thẩm Linh Nguyệt vội vàng giải thích.
"Đổi bệnh viện? Thực tập còn có thể đổi bệnh viện nữa sao? ?"
"Ừm, em đổi sang bệnh viện Nhân dân Liên Thị."
"Liên Thị? Em đang làm tốt ở Thiên Hà sao đột nhiên lại muốn chuyển đến Liên Thị vậy?"
Liên Thị cũng không xa Đế Đô, nhưng nói thật thì không cần thiết mà.
Thẩm Linh Nguyệt thoạt nhìn chính là người nhà có nội tình, đáng lẽ ban đầu có thể ở lại Đế Đô hoặc Thượng Hải thực tập mới đúng, không ngờ lại chạy đến bệnh viện nhỏ ở địa phương nhỏ làm gì.
Không biết cô nàng này đang suy nghĩ cái gì nữa.
Người khác thì không kịp chờ đợi muốn ở thành phố lớn bon chen một chút, rồi về quê cho nó "oai".
Cũng giống như Trần Phương vậy đó, ở Hiệp Hòa mấy năm rồi quay về Thiên Hà, thì đúng là hoàn toàn khác biệt.
Kết quả Thẩm Linh Nguyệt này thì lại ngược lại.
Thẩm Linh Nguyệt cười ngẩng đầu nói:
"Bởi vì... bởi vì em có mục tiêu và lý tưởng của mình."
"Mục tiêu và lý tưởng?"
"Ừm, em muốn làm bác sĩ là đúng, nhưng lý tưởng của em là đi khắp đất nước để xem cơ chế, bầu không khí, hệ thống của các bệnh viện ở các địa phương khác nhau, em muốn học hỏi một chút, tích lũy kinh nghiệm."
Sau khi nghe xong, Trương Dịch bật cười:
"Em nói nghe cứ như là sau này em tự mở bệnh viện làm lãnh đạo vậy đó, em tích lũy kinh nghiệm ở các bệnh viện lớn chẳng phải tốt hơn sao, cần gì phải chạy khắp nơi vậy cho nó rắc rối?."
Thẩm Linh Nguyệt cũng cười cười không nói gì.
Trương Dịch nhìn nàng hai mắt, thầm nghĩ, không lẽ sau này cô nàng này thật sự muốn tự mình mở bệnh viện đó à?
Ha ha, cũng đúng là có chủ kiến, có quyết đoán đấy chứ.
Gia thế của cô chắc chắn không nhỏ rồi, nếu không nàng cũng không dám có suy nghĩ như vậy.
Người bình thường thì có cơm ăn áo mặc, kiếm chút tiền là đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Còn cô nàng này thì lại tốt, còn có cả lý tưởng cơ đấy ~ Ừm, thú vị đó.
Trong khi hai người đang ăn, bàn ăn bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai!
"A!"
"Con trai! Con trai, con làm sao vậy! Con trai? !"
"Con trai con đừng làm mẹ sợ, có phải nghẹn rồi không?!"
Nghe giọng nói thì có vẻ là của một người phụ nữ trẻ tuổi đang kêu cứu, đồng thời ngữ khí cũng hết sức sốt ruột.
Trương Dịch nhìn lại, chỉ thấy tại bàn ăn bên cạnh một cậu bé đang ôm cổ họng với vẻ khó chịu.
Khuôn mặt đỏ bừng không nói, biểu cảm cũng rất đau khổ.
"Ọe... Ọe!"
Một bên trừ miệng, còn không ngừng nôn khan.
Trương Dịch lập tức phản ứng lại, đây là nghẹn thức ăn rồi!
Thẩm Linh Nguyệt cũng là bác sĩ, quay đầu nhìn thấy tình huống, nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu bé thì cũng đã đoán được là nghẹn thức ăn!
Hai người gần như cùng một lúc chạy tới trước mặt cậu bé kia.
"Đừng khẩn trương! Buông lỏng đứa trẻ một chút, tôi sẽ giúp anh lấy đồ ra!"
Trương Dịch đi đến trước mặt cậu bé nói.
Cậu bé này nhìn chừng tám chín tuổi, có lẽ là ăn cái gì quá nhanh, trong tầm mắt của Trương Dịch, khí quản của cậu bé bị mắc một miếng cá sống.
Thằng nhóc này ngốc quá, ăn quá nhanh chắc có lẽ chưa kịp nhai kỹ đã nuốt xuống rồi.
Kết quả, không ngờ là lại mắc ở trong khí quản.
Cơ thể con người sau khi nhai nuốt thức ăn ở trong miệng, thức ăn sẽ đi vào thực quản rồi mới đến dạ dày để tiêu hóa, phân giải.
Nhưng vì thực quản và khí quản rất gần nhau (song song mà lại dùng chung một miệng mở), nên chỉ cần ăn cái gì quá nhanh hoặc là giống như người già bị suy giảm chức năng nuốt, thì rất có thể thức ăn sẽ đi nhầm vào khí quản.
Cái này được gọi là nghẹn ăn.
Phương pháp cấp cứu nghẹn ăn chính là thủ pháp cấp cứu Heimlich.
Trước đây khi Trương Dịch đi thu chương trình ở đài truyền hình cũng đã phổ cập khoa học về phương pháp này rồi.
Nguyên lý của phương pháp cấp cứu Heimlich rất đơn giản, nói một cách dễ hiểu chính là ép vào phổi, làm phổi bị áp lực, từ đó đẩy khí từ trong phổi lên khí quản, lợi dụng áp lực của khí ở trong khí quản để đẩy vật bị nghẹn ra ngoài.
Cho nên động tác của phương pháp cấp cứu Heimlich đó chính là nhân viên y tế đứng ở phía sau lưng bệnh nhân, đồng thời ôm lấy người bệnh, hai tay nắm chặt lại, đặt vào phía dưới mỏm ức của bệnh nhân rồi dùng sức ép mạnh vào.
Sau khi phổi bị ép thì luồng không khí đã hít vào nhưng chưa kịp thở ra, sẽ bị ép lên, từ đó tràn lên khí quản để đẩy thức ăn ra ngoài.
Nghẹn ăn vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần cấp cứu kịp thời thì sẽ không sao.
Còn nếu không được cứu chữa kịp thời, bệnh nhân rất dễ bị ngạt thở mà chết.
Khi thức ăn mắc ở trong khí quản thì dấu hiệu đầu tiên của người bệnh chính là khó thở.
Cho nên việc phán đoán nghẹn ăn cũng rất dễ dàng.
"Một! Hai! Ba!"
Động tác của Trương Dịch rất thành thạo, tay đặt ở phía dưới mỏm ức của cậu bé dùng sức ép mạnh, chỉ ba lần, miếng cá hồi ở trong khí quản đã bị ép ra ngoài.
"Ọe... Khụ khụ! Khụ khục..."
Mặt của cậu bé đang đỏ bừng lên thì sau khi phun được đồ ăn ra, liền ngay lập tức thở từng ngụm từng ngụm không khí mới.
"Trời ơi! Con trai! Con không sao chứ? Con trai con sao rồi? !"
Một bên, bà mẹ trẻ tuổi kia vội vàng đỡ con trai mình rồi hỏi han.
Không biết có phải lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sắp chết hay không mà cậu bé kia nhìn thấy đống cá hồi phun ra thì liền oa oa khóc lớn lên.
"Yên tâm đi, nó không sao đâu, chỉ là bị nghẹn ăn thôi, đẩy thức ăn ra rồi thì sẽ không sao. Lần sau ăn gì thì ăn chậm một chút, nhai kỹ rồi nuốt từ từ, biết chưa con?"
Trương Dịch vỗ vỗ vai cậu bé an ủi.
Lúc này, bà mẹ trẻ mới nhìn kĩ khuôn mặt của Trương Dịch.
Vừa nãy quá vội nên đến cả người đã cứu con trai mình trông như thế nào cô cũng chưa kịp nhìn xem nữa.
"Cám ơn anh nhiều nha! Anh là... bác sĩ sao?"
Trương Dịch khẽ gật đầu:
"Đúng, chúng tôi đều là bác sĩ."
Trương Dịch nói "chúng tôi" chính là chỉ anh và Thẩm Linh Nguyệt đang đứng bên cạnh anh.
"A ~ quá cám ơn hai anh chị! Cám ơn, cám ơn nhiều!"
Người nhà không ngừng nói lời cảm tạ, cậu bé kia sau khi khóc thì cũng không còn khóc nữa, mẹ cậu còn dắt cậu bé đi tới bàn của Trương Dịch để cảm ơn.
Mãi cho đến khi nói lời cảm ơn xong thì bà mẹ trẻ tuổi kia mới giật mình!
"Ô? ? Tôi lúc nãy thấy anh rất quen nha! Hình như là anh từng xuất hiện trên TV thì phải! ?"
"Chính là cái đó đó... cũng không phải TV, tóm lại là tôi hay xem video trên Douyin từng thấy anh!"
Trương Dịch cười khoát tay nói:
"Ha ha, không có, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường thôi."
Thấy Trương Dịch không muốn nói nhiều, bà mẹ trẻ cũng không hỏi thêm nữa.
Việc nhỏ này gây sự chú ý của rất nhiều người trong quán ăn cũng cứ thế mà trôi qua.
Quán ăn trở lại bình thường, ai ăn nấy uống.
Thẩm Linh Nguyệt ngồi đối diện với Trương Dịch, nhớ đến dáng vẻ vừa mới cứu người của Trương Dịch thì không khỏi mỉm cười.
Ôi chao ~ Trương lão sư lúc cứu người trông đẹp trai và có sức hút quá ~ Mình cũng phải cố gắng gấp bội, hoàn thành kế hoạch và mục tiêu đã định rồi sau đó nhất định mình sẽ quay về Đế Đô!
Đến lúc đó...
Nàng cũng sẽ bằng sự cố gắng của mình thi vào được Hiệp Hòa!
Sau khi ăn uống no say, Thẩm Linh Nguyệt đề nghị muốn cùng Trương Dịch đi xem phim.
Nhưng Trương Dịch từ chối.
Phim?
Xem cái gì chứ?
Đi xem phim là việc mà tình nhân mới hay làm, hai người họ là thầy trò, có cái gì đáng để xem chứ.
Lại không thể ở rạp chiếu phim ôm hôn nhau nâng cao nhau, ngại lắm, không đi.
Sau khi về đến nhà, Trương Dịch ngay lập tức bắt đầu tập trung vào việc nghiên cứu luận văn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận