Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 540: Bác sĩ thúc thúc, cái này là ta mụ mụ

Chương 540: Bác sĩ, đây là mẹ của con
Thấy đám người này vào thang máy, Trần Phương vội vàng huých vào cùi chỏ Trương Dịch: "Cậu không cùng lên xem sao?"
"Trưa không được kiểm tra phòng bệnh à?"
Trần Phương khoát tay: "Tớ cho cậu đi kiểm tra đấy, cậu lên xem một chút đi, xem cô kia có phải là mẹ của Bạch Vũ Phàm không, còn nữa thân là người sáng lập quỹ công ích, cậu không được nói chuyện với gia trưởng của người ta à?"
"... Vậy được rồi, tớ lên một chuyến."
Khẽ gật đầu, Trương Dịch cũng bước vào thang máy.
Khoa khối u nhi.
Vừa ra thang máy đã nghe thấy tiếng ồn ào của đám trẻ con trong phòng bệnh.
Cũng không khác gì mấy phòng ở khoa Nhi khác.
Thấy Trương Dịch đến, y tá trực cũng quen thuộc chào hỏi hắn: "Bác sĩ Trương, mẹ của Bạch Vũ Phàm đến rồi!"
"Tình hình thế nào? Trước đó đâu có thông báo gì, sao mẹ cậu bé đột nhiên đến thế? Thế còn bố cậu bé đâu?"
"Không biết, nghe nói sáng nay đột nhiên liên hệ cảnh sát nói muốn đến thăm con, còn bố cậu bé giờ cũng không biết tình hình gì."
"Được rồi."
Khi nào bố của cậu bé có thể đến bệnh viện đoán chừng phải hỏi cảnh sát mới biết được.
Men theo hành lang tràn ngập ánh nắng, Trương Dịch chậm rãi bước về phía phòng bệnh của Bạch Vũ Phàm.
Không hiểu vì sao, rõ ràng đây không phải hiện trường nhận thân của mình.
Sao Trương Dịch lại cảm thấy trong lòng có chút kích động vậy chứ?
Cửa phòng bệnh mở rộng.
Ngoài cửa còn có mấy người nhà bệnh nhân khác hiếu kỳ vây xem.
Không ít bệnh nhân trong bệnh viện đều biết tin tức của Bạch Vũ Phàm.
Nhưng mọi người đều rất tốt bụng, không ai nói chuyện này với cậu bé, gần như đều thống nhất cách nói với nhân viên y tế.
Còn chưa đến gần, Trương Dịch đã nghe thấy bên trong vọng ra từng đợt tiếng khóc nức nở.
Âm thanh này không phải của Bạch Vũ Phàm thì là ai?
Haizz!
Lâu như vậy không gặp mẹ, có lẽ nên khóc một trận thật lớn.
Nhưng khóc xong vẫn phải kiên trì tiếp nhận điều trị, cố gắng sống tiếp chứ.
Trong phòng bệnh, không chỉ có những đứa trẻ cùng người nhà ở giường bệnh bên cạnh.
Còn có ba cảnh sát và chủ nhiệm khoa khối u nhi cùng bác sĩ trưởng khoa của Bạch Vũ Phàm.
"Là mẹ không tốt... Thật xin lỗi con... Mẹ giờ mới đến thăm con, thật xin lỗi..."
"Ô ô... Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, có phải mẹ đến đón con không?"
Bạch Vũ Phàm vùi đầu vào ngực mẹ.
Tiếng khóc nghẹn ngào giải tỏa nỗi nhớ mong mẹ không gặp suốt hơn một năm qua.
"Cái này... Mẹ... Phàm Phàm bây giờ con đang bị bệnh nên phải đến bệnh viện chữa trị.
Con yên tâm, chờ con khỏe lại mẹ sẽ đến đón con..."
Trương Dịch đứng ngoài cửa nghe rõ cuộc đối thoại của hai mẹ con.
Phàm Phàm bé nhỏ à, con chung quy là đặt kỳ vọng sai rồi.
Với giọng điệu này của mẹ con, có lẽ cô ấy vẫn sẽ không nhận con đi.
Hôm nay đến...
Hoặc là bị ép buộc bởi áp lực dư luận trên mạng, nên bất đắc dĩ mới đến bệnh viện thăm con một chút.
Hoặc là cô ấy thật sự quan tâm đến con ruột mình, nên nhất định phải đến bệnh viện.
Đương nhiên, nghe giọng điệu của cô ấy bây giờ thì có lẽ phần lớn là vì nguyên nhân đầu tiên.
Mẹ của Bạch Vũ Phàm nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát đang quay phim.
Lập tức cô ta lại khóc lớn hơn một chút.
Ôm con nói: "Phàm Phàm... hai năm qua mẹ sống không tốt chút nào... Mẹ có lỗi với con, con đừng trách mẹ được không?"
Cái đầu nhỏ trong ngực lập tức lắc lư dữ dội.
"Không... Phàm Phàm không trách mẹ, Phàm Phàm rất thích mẹ."
Một khuôn mặt non nớt lấm tấm nước mắt.
Trông thật sự khiến người ta đau lòng.
Nhưng... Để một đứa trẻ năm tuổi phải hiểu cho cô, không được trách cô?
Cô làm mẹ kiểu gì vậy chứ, sao lại có thể nói ra lời này chứ?
Dù sao trong lòng Trương Dịch cũng đã trợn tròn mắt rồi.
Không biết người khác trong phòng bệnh nghĩ thế nào.
"Mẹ của Bạch Vũ Phàm? Tình hình của con hiện tại đã được chẩn đoán chính xác là ung thư nguyên bào thận.
Giai đoạn hiện tại vẫn đang hóa trị và xạ trị, chờ thời cơ thích hợp, bệnh viện chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật.
Bác sĩ phẫu thuật là chủ nhiệm khoa khối u nhi của chúng tôi và bác sĩ Trương Dịch.
Bác sĩ Trương Dịch chắc cô cũng đã nghe nói rồi... Ai, ở ngay đó kìa, chính là người đó."
Trong phòng bệnh, bác sĩ trưởng khoa của Bạch Vũ Phàm đang nói, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trương Dịch đang đứng ở cửa.
"Bác sĩ Trương."
"Bác sĩ đến rồi..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Dịch, chào hỏi hắn.
Ngay cả Bạch Vũ Phàm với vẻ mặt vô cùng uất ức, khi nhìn thấy Trương Dịch cũng nở một nụ cười ngây thơ.
Không đợi Trương Dịch mở miệng, Bạch Vũ Phàm đã kéo tay mẹ cậu bé, giới thiệu với Trương Dịch: "Bác sĩ ơi, đây là mẹ của con."
Trong mắt đứa bé lấp lánh ánh sáng, như thể đang nói với mọi người, nhìn xem, con cũng có mẹ đấy.
Trương Dịch đưa tay xoa những giọt nước mắt trên mặt cậu bé, cười nói: "Ừm, bác sĩ thấy Phàm Phàm và mẹ con giống nhau ghê."
"He he..."
"Bác sĩ Trương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chào anh chào anh."
Mẹ của Bạch Vũ Phàm cũng đứng dậy bắt tay Trương Dịch.
Dưới nụ cười lịch sự đó, Trương Dịch luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình như mang theo chút ý trách cứ?
Sao vậy?
Trách ta làm lộ ra bệnh của con cô à?
Hay là trách ta vạch trần việc hai người trẻ tuổi như các người vô trách nhiệm thế nào?
Dẫn đến việc phần lớn cư dân mạng đều đang chỉ trích các người trên mạng?
Hừ!
Đáng đời.
Lập tức, Trương Dịch cười giả lả nói: "Mẹ của bé phải không? Thực ra thì tiền nằm viện của Bạch Vũ Phàm đã được quỹ công ích của tôi chi trả toàn bộ rồi.
Hai người làm cha mẹ cứ yên tâm chăm sóc bé là được.
Chăm sóc con một ngày ba bữa, dinh dưỡng phải đủ.
Đến lần hóa xạ trị tiếp theo, nếu con không bị tác dụng phụ rõ rệt, hai người có thể đưa con về nhà chăm sóc.
Mỗi tháng cứ đặt lịch trước để đến bệnh viện trị liệu, xong việc thì có thể về, đến khi nào phẫu thuật cắt bỏ khối u hoàn toàn."
"À... Cái này..."
Vẻ mặt của người mẹ hơi khó xử.
Trong phòng bệnh có quá nhiều người, mà con thì lại đang ở trước mặt, cô có chút ngại nói ra.
Hôm nay cô đến bệnh viện ban đầu chỉ định đến thăm con, sau đó đưa cho nó ba ngàn tệ gọi là chút tấm lòng thôi!
Cô vốn không hề có ý định đưa con đi!
Còn gã chồng cũ kia lại có ý ngược lại, muốn cô đưa con về nhận nuôi.
Cái này... Cái này... Cái này...
Hay là... Hay là chờ ba của con đến đón con?
"Thật ra thì con..."
Bạch Vũ Phàm nhìn thấy vẻ ấp úng của mẹ mình, thông minh như cậu bé dường như đã phát giác ra điều gì.
Cậu có chút không vui nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Chỉ theo thói quen chu môi, sau đó cúi đầu xuống.
Như vậy có lẽ mọi người sẽ không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cậu bé.
Trương Dịch để ý đến cảm xúc của Bạch Vũ Phàm, lập tức chuyển chủ đề: "Về tình hình bệnh của Bạch Vũ Phàm, tốt hơn hết chúng ta nên ra phòng bác sĩ nói chuyện.
Cô cứ ở bên cạnh chơi với con một lát, sau đó đến văn phòng của chúng tôi nói chuyện kỹ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận