Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 285: Lần thứ nhất! Thế mà ban thưởng một ngàn vạn

Chương 285: Lần đầu tiên! Vậy mà ban thưởng một ngàn vạn Bệnh viện phụ sản nhi đồng: Bệnh viện Nha Thị thế mà lại làm chuyện này? !
Bệnh viện Y học Cổ truyền Thiên Hà: Chẳng lẽ chúng ta cũng phải làm mấy hoạt động công ích sao! Không thể cứ thế mà bị lép vế được!
Bệnh viện U bướu Thiên Hà: Chậc chậc, bệnh viện Thị đúng là có tiền, vậy mà lại phẫu thuật miễn phí!
Bệnh viện Nhị Thiên Hà: Hừ, ỷ bệnh viện ta không có bác sĩ Trương Dịch đấy à!
Mấy bệnh viện lo lắng đồng thời cũng vắt óc tìm cách nâng cao danh tiếng cho bệnh viện của mình.
Nhưng bệnh viện của họ lại không có vận may lớn như vậy.
Lại không phải bệnh viện nào cũng có nhân vật cấp biến thái như Trương Dịch!
Ai!
Cho nên những bệnh viện khác cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân đổ về bệnh viện Thị ngày một nhiều, danh tiếng càng ngày càng tốt.
Bệnh viện Thị, khoa cấp cứu.
Ngày thứ hai sau khi Tiểu Hoa xuất viện, Lão đại gia liền thật sự giới thiệu hai đứa bé trong thôn đến.
Lúc đầu khi nghe ông của Tiểu Hoa nói bệnh viện này không lấy tiền, hai nhà còn không tin, cho rằng ông của Tiểu Hoa đang giúp bệnh viện lừa người.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, trong thôn này ai cũng nghèo xơ xác, còn có gì mà để lừa chứ?
Dứt khoát họ liền dẫn con cái lên thành phố một chuyến, đến xem kỹ đã rồi tính.
Lúc này, hai đứa trẻ và hai cụ già nông thôn đang ngồi ở phòng khám cấp cứu.
Bác sĩ tiếp đón bệnh tự nhiên là Trương Dịch.
Sau khi bệnh viện đưa ra thông báo đến giờ đã một tuần, tất cả có năm trẻ em bị hở hàm ếch đến đây.
Bé nhất ba tuổi rưỡi, lớn nhất thì gần bằng tuổi Tiểu Hoa.
Đều do Trương Dịch đích thân xem bệnh rồi phẫu thuật.
Nhìn hai đứa trẻ trước mắt, một đứa năm tuổi, một đứa bảy tuổi.
Cả hai đều bị hở môi một bên, việc chữa trị cũng khá đơn giản.
Trương Dịch nói với hai đứa trẻ và ông bà đi theo sau:
"Các ông bà đều cùng một thôn phải không?"
Ông bà cùng gật đầu.
"Tình hình của hai đứa bé này tương tự nhau, thuộc dạng hở hàm ếch khá nhẹ. Tổng chi phí điều trị khoảng bảy, tám ngàn tệ, nhưng mọi người yên tâm, toàn bộ chi phí này đều được miễn."
Ông bà nghe xong, mặt mày hớn hở:
"Thật sao! Thật sự được miễn phí hết sao?"
Trương Dịch gật đầu:
"Đúng, thật sự được miễn phí."
"Có phải làm xong phẫu thuật lại bắt chúng tôi đóng thêm tiền không?"
"Không đâu, yên tâm đi."
"Ôi, thế thì tốt quá, chúng tôi gặp được người tốt rồi, ông anh trong thôn không có lừa bọn ta!"
Nhìn phản ứng của hai vị lão nhân, Trương Dịch cười nói:
"Bệnh viện lớn như chúng tôi sao có thể lừa người chứ, mọi người yên tâm mà phẫu thuật." Nói xong Trương Dịch quay đầu gọi Hàn Băng: "Cô qua đây đưa người đến khoa ngũ quan làm thủ tục nhập viện, rồi bảo người bên khoa ngũ quan sắp xếp thời gian phẫu thuật xong thì báo với tôi một tiếng."
Hàn Băng lon ton chạy tới: "Vâng sư phụ!"
Sau đó cô đưa hai đứa bé cùng hai cụ già vào thang máy.
Tính thêm hai đứa bé này, hiện tại đã phẫu thuật cho bảy ca hở hàm ếch.
Thành phố Thiên Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Tin này Trương Dịch cũng không đăng lên Weibo, cho nên tốc độ lan truyền có thể sẽ không nhanh như vậy.
Cứ từ từ thôi, dù sao có thể giúp được bao nhiêu trẻ bị hở hàm ếch thì cứ giúp.
Đột nhiên, trong đầu Trương Dịch vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc!
【Phát hiện túc chủ thành lập quỹ từ thiện, và đã thành công chữa trị cho tám bệnh nhân hở hàm ếch.】 【Túc chủ ngày càng đến gần hơn tinh thần thầy thuốc cao cả!】 【Do đó, ban thưởng một ngàn vạn NDT! Để khích lệ!】 【Hi vọng túc chủ trên con đường trở thành đại y quốc gia sẽ tiếp tục cố gắng!】 【Phần thưởng có thể rút vào lúc 8 giờ tối nay, GGB tệ loại, hiệp ước, giảm giá, vốn mười vạn, tập trung gấp trăm lần rút tiền.】 Trương Dịch đứng sững người! Đồng tử co lại! !
Má ơi!
Vậy mà ban thưởng một ngàn vạn! !
Cao nhất lịch sử! !
Trước đây chưa từng có phần thưởng nhiều tiền đến vậy! !
Ôi trời ~ Thảo nào lần trước Tiểu Hoa làm xong phẫu thuật Trương Dịch còn thấy buồn bực, buồn bực hệ thống sao không có ban thưởng tiền?
Trương Dịch còn tưởng rằng ca phẫu thuật của Tiểu Hoa có độ khó tương đối thấp nên hệ thống không ban thưởng.
Không ngờ lại dồn đến cuối mới ra đòn lớn!"
"Cảm ơn tiểu hệ thống ~ Ta sẽ tiếp tục cố gắng mà!"
Trương Dịch thích thú ra mặt, thêm một ngàn vạn này, trong tài khoản của Trương Dịch đã có gần 22 triệu tệ.
Hơn nữa, Trương Dịch đoán rằng, nếu hoạt động công ích này cứ tiếp tục kéo dài, hệ thống hẳn là sẽ tiếp tục ban thưởng cho hắn.
Ừm ~ Nghĩ thôi đã thấy rất đắc ý rồi!
Xem ra quyết định cho bệnh nhân hở hàm ếch phẫu thuật miễn phí lúc trước là quá đúng đắn.
Đây chính là cái gọi là người tốt có báo đáp mà ~ Đang đắm chìm trong niềm vui, Trương Dịch đột nhiên bị Trần Phương dùng tay đánh tỉnh.
Bốp!
Một cái tát mạnh giáng xuống vai Trương Dịch.
"Đang nghĩ gì vậy? Gọi mãi không thèm để ý hả? " Trần Phương nhìn Trương Dịch hỏi.
"Tê... Trần lão sư ngài nhẹ tay một chút được không? Vai của ta mà hỏng thì sau này còn phẫu thuật kiểu gì?" Trương Dịch nhăn răng đau đớn.
Trần Phương vội vàng nhận ra, xoa xoa vai cho Trương Dịch: "Ôi, xin lỗi, xin lỗi, ai bảo anh không để ý đến tôi, gọi mấy tiếng không thưa!"
"Sao thế? Có chuyện gì vậy?"
"Là khoa nội gọi anh qua xem giúp một bệnh nhân."
"Khoa nội tìm tôi đi xem bệnh?"
"Đúng, vừa gọi điện thoại đến, mời anh qua xem sao."
"Được rồi."
Nói xong Trương Dịch liền đứng dậy chuẩn bị đi xem tình hình bên phòng khám, Trần Phương cũng thuận thế đi theo.
Bên ngoài phòng khám số 3 khoa nội.
Trương Dịch gõ cửa.
"Mời vào."
Đi vào, hóa ra bác sĩ khoa thần kinh đang ngồi khám bệnh.
Đối diện ông ta là ba người trung niên nam nữ, và trên xe lăn là một cụ bà khoảng bảy mươi tuổi.
Người nhà tỉ mỉ đánh giá Trương Dịch, ánh mắt đều lộ ra một vòng kinh ngạc!
Má ơi, bác sĩ nói gọi lãnh đạo đến hỗ trợ xem, lại là một tên nhóc này à? !
Trời đất ơi, lãnh đạo của bệnh viện này sao lại còn trẻ thế? ? !
Người của khoa thần kinh cũng khoảng bốn mươi tuổi trông lớn hơn Trương Dịch nhiều.
Nhưng vừa thấy Trương Dịch bước vào liền lập tức đứng lên cung kính nói: "Trợ lý Trương, anh đến giúp tôi xem người bệnh này đi."
Trương Dịch gật đầu nhìn về phía người nhà cùng cụ bà ngồi trên xe lăn trong phòng khám.
Biểu hiện của người nhà ngược lại không quá nhiệt tình, nhưng vẫn chủ động giới thiệu tình trạng bệnh của mẹ mình.
"Chào bác sĩ, mẹ tôi một năm trước được chẩn đoán mắc bệnh Parkinson, rồi được bác sĩ Lý kê đơn thuốc." Người nhà vừa nói vừa chỉ vào vị bác sĩ thần kinh trước mặt.
"Nhưng mẹ tôi uống thuốc gần một năm mà vẫn không thấy tiến triển, tay vẫn cứ run, lại còn nói nửa người như tê dại, có lúc đi vệ sinh cũng không tự đứng dậy được.
Cho nên lần này chúng tôi đặc biệt đến đây xem lại kỹ càng rốt cuộc là tình huống gì.
Lần trước tôi đến bác sĩ Lý cũng nói mẹ tôi mới phát bệnh, ông ấy bảo uống thuốc nhất định sẽ có hiệu quả nhưng hiện tại mẹ tôi chẳng thấy có chút tác dụng nào cả."
Người nhà càng nói càng sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận