Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 169: Trước cửa bệnh viện ăn dưa quần chúng Trương Dịch

Chương 169: Trước cửa bệnh viện đám đông hóng chuyện Trương Dịch
"Con nhỏ c·h·ết tiệt kia! Ta khổ cực nuôi mày lớn như vậy mà mày lại đi tìm cái loại người này? Mày muốn chọc tức c·hết ta và ba mày hả?!""Không phải mà mẹ... Mẹ hiểu lầm rồi, mẹ cho con về đi... Mẹ... Con xin mẹ..." "Không được! Hôm nay mày nhất định phải về với tao, hai đứa mày vừa không tổ chức đám cưới vừa không đăng ký kết hôn, hắn nằm viện thì liên quan gì đến mày!"
Bị đám người vây quanh ở giữa, một cặp vợ chồng trung niên đang cố gắng lôi một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi.
Trương Dịch chậm rãi bước tới.
Hắn còn tưởng rằng lại xảy ra chuyện gây rối ở bệnh viện gì chứ. Không ngờ tới gần xem xét, thì ra cô gái bị lôi kéo kia lại là bạn gái của cái tên bị nhiễm trùng tiểu đường hồi sáng?
Người xung quanh xem náo nhiệt rất đông, nhìn cảnh tượng này ai nấy cũng xì xào bàn tán:
"Ôi, con bé lớn vậy rồi yêu đương thì cứ để nó đi chứ?"
"Đúng vậy đó, làm ầm lên ai cũng biết thì không hay."
"Không phải, nghe nói nó tìm bạn trai bị bệnh nan y, cho nên ba mẹ mới phản đối như vậy."
"Hả? Vậy hả? Ôi! Nếu là con gái tôi thì tôi cũng không muốn con gái mình quen người bệnh tật."
"Ai, mỗi nhà mỗi cảnh, cô bé à, con nghe lời ba mẹ đi, ba mẹ không hại con đâu."
Lúc này, các cô bác trong đám đông cũng bắt đầu khuyên nhủ cô gái. Cô gái vừa bị ba mẹ kéo ra ngoài vừa khóc lắc đầu nói: "Không... Mẹ đừng vậy mà, Lưu Lạc giờ một mình ở bệnh viện, cũng chẳng ai chăm sóc, đáng thương lắm..." "Đáng thương?! Đáng thương thì liên quan gì đến mày? Nó đáng thương thì đi tìm ba mẹ nó chăm sóc đi chứ? Nhất định phải đến lượt mày hả? Với lại nó còn bị suy thận nhiễm trùng tiểu đường nữa? Bệnh này tốn tiền lắm đó? Nó không có tiền, nhà mình thì có chắc?! Vậy mà còn dám kêu mày tới mượn tiền nhà mình! Thật là quá đáng!"
"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chính con là người mở miệng mượn tiền, với lại hắn có thể trả được mà, khi nào xong việc này hắn có thể trả cho mình. Ba hắn mất sớm rồi, mẹ hắn đi bước nữa nên cũng chẳng quan tâm gì đến hắn nữa, trong nhà hắn không có ai hết... Mẹ, mình là con người thì không nên như vậy mà, dù sao con với Lưu Lạc cũng là bạn bè... Con... Con không thể bỏ mặc Lưu Lạc trong lúc hắn yếu đuối và cần người chăm sóc nhất chứ? Nếu như vậy... Nếu như vậy con thành loại người gì chứ? Mẹ ơi, xin mẹ không cho mượn tiền cũng được, nhưng mà... nhưng mà xin mẹ cho con quay lại bệnh viện chăm sóc hắn đi!" Cô gái bị cha mẹ kéo đến nửa ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt như hạt châu đứt dây, từng giọt từng giọt từ cằm nhỏ nhắn lăn xuống. Nhìn thật khiến người ta xúc động.
Nghe cô gái giải thích, đám đông vây xem trong chốc lát cũng không biết nói gì. Đúng là cô gái trọng tình trọng nghĩa. Thế nhưng nếu như đứng trên góc độ phụ huynh, thì phụ huynh cũng chỉ muốn tốt cho con gái. Một người bệnh tật thế kia, lại vừa tốn tiền lại vừa cần người chăm sóc. Ai sẽ gánh nổi trách nhiệm này? Ở viện lâu ngày còn chưa thấy con cái hiếu thảo, huống chi họ vẫn chỉ là bạn bè.
Ai!
"Cô gái à, hay là con nghe lời ba mẹ đi? Các con chỉ là bạn bè, có phải vợ chồng đâu, con còn trẻ có thể tìm người khác mà."
"Đúng đó, nhiễm trùng tiểu đường đâu phải bệnh nhẹ, tôi nghe nói bệnh này không chạy thận thì căn bản không sống được. Đến giai đoạn cuối còn phải phẫu thuật cấy ghép thì mới có thể khỏi hẳn, mà nếu không có thận để cấy ghép thì coi như con vừa tốn tiền lại tốn sức. Nếu cuối cùng vẫn ch·ết, thì đâu phải không tốt sao?"
"Con... hu hu... Nhưng mà... Nhưng mà con không thể bỏ mặc hắn bây giờ mà... Mẹ tin con đi, Lưu Lạc giờ rất nặng, chiều hắn mới chạy thận xong. Bác sĩ nói tình hình vẫn nguy hiểm, chỉ có thể duy trì bằng thuốc và chạy thận. Mẹ, con thật... Ơ? Bác sĩ Trương?"
Cô gái vừa ngẩng đầu nói vừa nhìn thấy Trương Dịch đang đứng trong đám đông hóng chuyện.
"Mẹ, người đó là bác sĩ của Lưu Lạc đó! Sáng chính ông ấy đã cứu Lưu Lạc, mẹ có thể hỏi ông ấy mà! Tình hình của Lưu Lạc giờ khó khăn lắm, mẹ ơi, con xin mẹ đó... Con xin mẹ..."
Nghe cô gái nói vậy, đám đông liền quay sang nhìn Trương Dịch. Trương Dịch ngơ ngác và bất đắc dĩ.
Ta chỉ là đi ngang qua hóng chuyện mà ngươi tìm ta làm gì chứ? Lưu Lạc chuyển vào khoa thận rồi, bác sĩ khoa thận mới là người điều trị cho hắn mà! Bất quá lần này hay rồi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trương Dịch, ngay cả ba mẹ của cô gái cũng ngẩng lên nhìn Trương Dịch.
"Ờm... Thì... Cô ấy nói đúng, tình hình của Lưu Lạc hiện tại đúng là thuộc dạng tổn thương thận nghiêm trọng, cũng có thể gọi là giai đoạn cuối của suy thận do nhiễm trùng tiểu đường. Bệnh này không chữa được, chỉ có thể duy trì sự sống bằng thuốc và chạy thận, để làm chậm quá trình bệnh. Nếu như, tôi nói là nếu như có thể tìm được mẹ ruột đã tái giá của Lưu Lạc thì có thể hỏi xem bà ấy có muốn hiến thận không. Nếu vậy thì biết đâu Lưu Lạc có thể sớm hồi phục." Mẹ của cô gái trừng mắt nhìn Trương Dịch nói: "Chuyện của Lưu Lạc... thì liên quan gì đến con gái tôi? Cho dù mẹ nó có muốn hiến thận đi chăng nữa thì đó cũng là một người bị bệnh mà! Mà chỉ có một quả thận thì chắc gì sống được mấy năm! Ta nói cho con biết, con gái à, con tuyệt đối không được quản cái chuyện này nữa! Hôm nay con mà không nghe lời ta, không cắt đứt với cái thằng Lưu Lạc đó thì... thì ta... ta ch·ết cho con xem!"
Mẹ của cô gái vừa nói vừa định lao đầu vào cột bệnh viện. Thấy vậy mọi người vội vàng giữ bà ấy lại. Ngay cả cha cô gái cũng cau mày nói: "Bà đừng xúc động, cứ nói chuyện với con nó, nó sẽ nghe lời mình mà." Mẹ cô gái dang hai tay ra nói: "Nghe lời? Là tại ông chiều nó nên nó mới không nghe lời thế này... Ôi, sao số tôi khổ thế này! Tôi chỉ muốn con gái có thể sống tốt một chút, đừng bị người bệnh tật kia làm khổ, tôi có lỗi gì chứ hả ông trời!"
Tình huống đảo ngược ngay lập tức, đến lượt mẹ của cô gái ngồi bệt xuống đất than trời trách đất. Trong chốc lát, số người vây xem ngày càng đông.
Cuối cùng, cô gái lau nước mắt, với vẻ mặt tuyệt vọng mở miệng: "Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ chia tay với Lưu Lạc. Nhưng mà... nhưng mà mẹ cũng phải hứa với con, cho con chăm sóc Lưu Lạc đoạn cuối được không? Ít nhất đợi đến khi bệnh của hắn ổn định có thể xuất viện, cuối cùng dù hắn có làm phẫu thuật hay không thì con vẫn sẽ nghe lời mẹ mà cắt đứt với hắn."
Mẹ cô gái quay đầu lại hỏi: "Thật không? Cắt đứt hoàn toàn nhé?"
"Vâng, chỉ cần cho con chăm sóc hắn đoạn cuối là được."
Mẹ cô gái mắt rưng rưng đứng dậy, tiện thể kéo con gái đứng lên: "Con gái à, con là bảo bối của mẹ mà, mẹ làm tất cả chỉ là vì tốt cho con thôi. Con đừng trách mẹ, nếu như con mà lấy hắn thì sau này khổ sở lắm đó..."
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Vở kịch này xem như cũng xem đến hồi kết rồi. Trương Dịch lẳng lặng rời khỏi đám đông.
Trên đường về ký túc xá vừa đi vừa thở dài. Ai! Ai!
Nói sai thì ai cũng không sai. Nói đúng thì hình như cũng không đúng lắm. Thảo nào người ta nói bệnh viện là nơi chứng kiến hết mọi lẽ của cuộc đời. Nghĩ lại thì thật đúng là như vậy. Nghĩ nghĩ, Trương Dịch lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Đường hỏi:
"Bác sĩ Bạch, cho em hỏi một chút, tình hình cụ thể của bệnh nhân tên Lưu Lạc vừa chuyển lên khoa thận buổi trưa như thế nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận