Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 347: Phần này tín nhiệm, Trương Dịch gánh nổi

"Xin hỏi... Ngươi chính là Trương Dịch đấy à? Ta nghe nói ngươi muốn đến thực hiện ca phẫu thuật này?" Một bác sĩ của Liên Thị Y viện dẫn đầu lên tiếng chào Trương Dịch.
"Chào anh, tôi là Trương Dịch."
"Ôi chao, thật là vinh hạnh quá!" Mấy bác sĩ của Liên Thị vội vàng tiến đến bắt tay với Trương Dịch.
Trương Dịch cũng lần lượt chào hỏi từng người.
"Không ngờ hôm nay... vậy mà lại được gặp bác sĩ Trương đây, ha ha, thật sự là vinh hạnh quá đi!" Trương Dịch nhìn tấm thẻ tên trước ngực người vừa nói, là chủ nhiệm khoa ghép thận của y viện, họ Vương.
"Chủ nhiệm Vương khách khí rồi, hôm nay tôi đến Liên Thị cũng chỉ là tình cờ thôi."
"Anh không biết đó thôi bác sĩ Trương, người nhà của người hiến tạng đều biết anh, còn nói là vì xem tin tức của anh mới biết được đến người bệnh tiểu đường nhiễm trùng tên Lưu Lạc này. Họ cảm thấy Lưu Lạc quá đáng thương, còn trẻ như vậy mà đã mắc bệnh tiểu đường nhiễm trùng, thật khó ai có thể không đồng cảm. Cũng là do số mệnh trêu ngươi, con của họ cũng vừa hay bị tai nạn xe cộ, cấp cứu thành công nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Lúc ấy tôi khuyên họ có thể đi đăng ký hiến tạng. Tuy đề nghị này thật sự rất đau lòng, nhưng ít nhất nếu con họ có chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể cứu sống được nhiều người hơn, một cành rụng vạn vật sinh, cũng coi như làm việc tốt. Nhà người ta cũng có tấm lòng thiện, dù rất không nỡ con mình, nhưng thật sự đã đi đăng ký. Đăng ký xong vừa hay phát hiện con họ cùng nhóm máu với Lưu Lạc này, ngay cả thí nghiệm virus và đo điểm HLA đều giống nhau. Lúc ấy tôi nhìn thấy mà cứ ngỡ mình bị hoa mắt ấy chứ. Người nhà họ sau khi biết cũng cảm thấy chắc là do duyên phận từ kiếp trước cũng nên. Họ nói nếu con họ cuối cùng không thể cứu sống được thì sẽ hiến tạng thận cho Lưu Lạc. Vừa hay con họ năm nay 21 tuổi, Lưu Lạc 24 tuổi. Tuổi tác cũng không chênh lệch là bao, chiều cao cân nặng và hình thể cũng gần tương tự. Sáng nay, bên trên vừa báo trước tình trạng của con họ không ổn, thấy không còn hy vọng gì nữa nên tôi liền bảo họ ký giấy, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện của các anh." Vị chủ nhiệm Vương này hẳn là y sĩ trưởng phụ trách ca hiến tạng, đồng thời cũng hỗ trợ điều phối tạng.
Nghe ông ta nói, Trương Dịch cũng cảm thấy quá trùng hợp. Chắc chắn là có duyên phận từ kiếp trước, để Lưu Lạc có thể tiếp tục sống sót.
Một bên, Lưu Lạc nghe xong liền nhìn chủ nhiệm Vương hỏi: "Bác sĩ, cho con hỏi, người nhà kia bây giờ đang ở đâu ạ? Con có thể được trực tiếp nói lời cảm ơn với họ không?"
Chủ nhiệm Vương liền vội vàng lắc đầu: "Không được, người nhận và gia đình người hiến không được phép gặp mặt, đây là quy định của quốc gia."
"Dạ? Thế nhưng... ân tình lớn như vậy, con thật sự muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với họ." Lưu Lạc tỏ ra rất tiếc nuối. Ân tình này tương đương với việc ban cho cậu một mạng sống thứ ba. Không được tận mặt cảm ơn, thật sự đáng tiếc.
Trương Dịch vỗ vai Lưu Lạc an ủi: "Nước ta không cho phép mua bán tạng, nên người nhận và gia đình người hiến không được gặp mặt, để phòng ngừa những giao dịch tiền bạc ẩn sau đó. Vì vậy, mọi việc chỉ có thể thông qua người điều phối và bác sĩ của trung tâm ghép tạng để trao đổi. Yên tâm đi, sau khi được ghép tạng này, anh phải cố gắng sống tốt, cố gắng sống tốt chính là báo đáp lớn nhất với người nhà của họ đấy."
Chủ nhiệm Vương cũng cười nói: "Đúng vậy, người nhà trước khi đi cũng nhờ tôi nhắn lại cho cậu, họ nói hy vọng cậu sẽ mang theo quả thận của con họ để sống tốt. Hy vọng cậu tin rằng người tốt trên đời này luôn nhiều hơn người xấu, chỉ cần anh tích cực cố gắng sống, đừng nghĩ quẩn làm chuyện dại dột, hạnh phúc nhất định sẽ nhiều hơn bất hạnh."
Lưu Lạc mắt đỏ hoe gật đầu: "Con sẽ, con nhất định sẽ sống tốt, ngài cũng nhớ chuyển lời giúp con, cảm ơn bọn họ!"
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ nói với họ!" Nhìn một màn này, Trương Dịch trong lòng cũng không khỏi cảm khái. Thực ra, gia đình người hiến đều là những người mang trong mình lòng yêu thương lớn lao. Người Hoa thường chú trọng "nhập thổ vi an", chú trọng chuyện sau khi chết cũng phải được toàn thây. Đối với việc hiến tạng mới phát triển này, thực tế có rất nhiều gia đình có người thân chết não rất bài xích. Rất nhiều điều phối viên và bác sĩ khi đi thuyết phục họ hiến tạng đều phải vừa khóc lóc vừa van xin, không muốn. Họ nghĩ người nhà mình đã chết rồi, các người còn bắt tôi hiến tạng làm gì? Lại còn không cho người nhà mình được toàn thây? Thậm chí có điều phối viên trong lúc khuyên còn nói rằng, đại bộ phận sóng điện tim trên máy theo dõi của người bệnh vẫn còn, tuy nhịp tim có chậm nhưng vẫn có tần số khoảng 40 lần/phút. Trong tình huống này mà đi thuyết phục gia đình hiến tạng, chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng họ... Chuyện này, ai mà chịu cho nổi? Cho nên đối với người nhà của người hiến cho Lưu Lạc, Trương Dịch thật sự bội phục họ. Chắc chắn khi ký giấy đồng ý, trong lòng họ vô cùng dằn xé, nhất định họ nghĩ con trai ta rõ ràng vẫn còn nhịp tim, sao lại không thể cứu sống nữa chứ...
Haizz!
Tóm lại, những người này chắc chắn là người tốt!
Rất nhanh, sau khi hệ thống xác nhận thông tin của Lưu Lạc xong, Tô Hiểu Hiểu lại giúp Lưu Lạc làm thủ tục nhập viện. Còn Lưu Lạc thì được đưa trực tiếp lên phòng phẫu thuật chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Đến lúc này đã mất mấy tiếng, không thể chậm trễ được nữa. Chủ nhiệm Vương thì dẫn Trương Dịch đến phòng thay đồ để chuẩn bị thay quần áo. Chủ nhiệm Vương liếc nhìn Trương Dịch rồi hỏi: "À, bác sĩ Trương, anh chỉ có một mình thôi à? Không mang theo trợ lý sao?"
"Hôm nay tôi đến gấp quá, trợ lý của tôi không có thời gian, tôi chỉ có một mình thôi. Nếu chút nữa tiện thì chủ nhiệm Vương và các bác sĩ trong viện hỗ trợ giúp tôi."
Chủ nhiệm Vương cười ha ha hai tiếng: "Được thôi! Lát nữa tôi sẽ làm trợ lý cho anh!"
Thực ra trước đây ông ta căn bản không biết Trương Dịch là ai. Chỉ là trước đây trong lúc vô tình được các bác sĩ trong phòng giới thiệu cho xem video phẫu thuật của Trương Dịch, ông mới biết đến anh. Kỹ thuật của anh ấy, thật sự giống như của mấy vị giáo sư, chuyên gia hàng đầu! Hôm nay có cơ hội này để mở mang kiến thức một chút, sao ông có thể bỏ qua được chứ!
Trong phòng phẫu thuật, Lưu Lạc đã nằm trên bàn mổ. Tay cậu hơi run rẩy.
"Lạnh hả Lưu Lạc? Hay là lo lắng?" Trương Dịch bước lên hỏi.
Trong phòng mổ này, Lưu Lạc chỉ quen mỗi Trương Dịch. Nên chỉ có lời an ủi của Trương Dịch mới có thể khiến cậu phần nào thoải mái.
"Hơi căng thẳng..." Lưu Lạc gật đầu nói.
"Yên tâm đi, người trực tiếp mổ chính là tôi, tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu."
"Vâng... bác sĩ Trương, tôi tin anh, tôi chỉ tin anh thôi!" Ánh mắt Lưu Lạc kiên định nhìn vào mắt Trương Dịch.
Trương Dịch mỉm cười, sự tin tưởng này tuy nặng như ngàn cân đặt trên vai, nhưng Trương Dịch hắn sẽ gánh lấy. Bên cạnh bàn mổ còn có một cái chậu đầy đá và nước đá, bên trong đặt túi thận được bọc kín ba lớp. Trương Dịch liếc mắt nhìn, vết tụ máu bên trong đã được rửa sạch. Toàn bộ quả thận đều không có vấn đề gì.
"Tốt, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, bắt đầu phẫu thuật thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận