Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 330: Không hiểu thấu nữ nhân

Sau khi công khai thông tin về quỹ từ thiện, mỗi ngày ở phía sau hậu trường đều nhận được vô số tin nhắn cầu xin điều trị miễn phí một cách khó hiểu. Thậm chí có người còn muốn vay tiền trực tiếp từ quỹ này! Họ nói rằng trong quỹ có nhiều tiền như vậy, có thể cho họ mượn vài nghìn hay vài vạn được không. Thế giới rộng lớn, cái gì kỳ lạ cũng có. Nếu thật sự muốn miễn phí thì cũng phải dành cho người thật sự cần. Chứ không phải cứ ra vẻ đáng thương rồi gửi vài tin nhắn là được. Người phụ nữ này tuy sắc mặt không tốt nhưng thân thể khỏe mạnh, không có bệnh gì. Tại sao cô ta không thể cùng chồng mình cùng nhau cố gắng? Con mới một tuổi rưỡi, phẫu thuật tim bẩm sinh phổ biến chỉ cần ba đến năm vạn là có thể thực hiện. Trường hợp nặng thì mới cần từ năm đến mười vạn trở lên. Ba năm vạn này, hai vợ chồng hoặc hai bên gia đình cùng nhau, kiểu gì cũng góp được chứ? Sau khi nghe Trương Dịch nói, người phụ nữ này lại càng khóc thảm thiết hơn. Cô ta nước mắt đầm đìa nghẹn ngào nói: "Bác sĩ Trương... tôi... tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới mạo muội đến cầu xin anh. Chồng tôi... hắn đánh bạc... không những thua hết tiền, nhà cũng bị hắn bán rồi... Con gái vừa sinh ra đã bị phát hiện mắc bệnh tim, hắn liền không quan tâm, một mực đòi vứt đứa bé đi... Nhưng đứa nhỏ này là tôi mang thai mười tháng mới sinh ra mà, là miếng thịt của tôi, sao tôi nỡ chứ... Chồng tôi từ khi thua hết vốn liếng thì ngày nào cũng không làm việc. Tôi thì vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc con, còn phải... còn phải bị hắn đánh... Hắn cứ thua tiền, rồi uống rượu, hễ không vui là đánh tôi... Mỗi tháng lương của tôi chỉ có hơn ba nghìn, tiền thuê nhà đã hết gần hết rồi. Vậy mà hắn còn muốn hỏi xin tiền của tôi... Cha mẹ tôi mất sớm, trong nhà cũng không ai giúp được, nên tôi thực sự không còn cách nào... Cầu xin anh bác sĩ Trương, mau cứu con gái tôi đi, gần đây sắc mặt của con bé càng ngày càng tệ rồi. Ở nhà chỉ có một cái máy trợ thở cũ đang cầm cự... Nhưng... nhưng tôi sợ con gái tôi không chịu nổi nữa... Cầu xin anh bác sĩ Trương, anh giúp tôi một chút đi!" Nói rồi, người phụ nữ này lại đột ngột dập đầu trước Trương Dịch. Trương Dịch cùng những y tá đứng bên cạnh xem kịch lúc này mới hiểu ra. Thì ra... người phụ nữ này thật sự là rất đáng thương. Trương Dịch cũng có chút nhíu mày, hắn nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình. Đầu tiên, lời của cô ta nói là thật hay giả còn phải xem xét. Tiếp theo, cái gã đàn ông kia đã đánh bạc còn bạo lực gia đình thì tại sao không ly hôn? Tại sao không mang theo con đi? Dù sao đứng từ góc độ của một người chưa lập gia đình như Trương Dịch thì thấy người phụ nữ này quá ngu ngốc. Y tá bên cạnh không nhịn được hỏi: "Vậy... Vậy tại sao chị không ly hôn đi? Loại chồng như thế để làm gì? Giữ lại ăn Tết à?" Người phụ nữ đau khổ nhắm mắt lắc đầu nói: "Tôi nói muốn ly hôn nhưng hắn không đồng ý, bây giờ hắn vì đánh bạc mà không có gì, chỉ có thể bám lấy tôi mà ăn rồi chờ chết. Hắn còn nói... nếu như tôi mà bỏ đi, hắn sẽ từng chút bóp chết đứa bé... Hắn nói cùng lắm thì cả nhà ba người cùng nhau chết... Ô ô... Tôi biết làm sao đây... Con gái tôi còn nhỏ quá, nó vô tội mà..." "Vậy thì báo cảnh sát đi, cảnh sát không quản sao?!" "Không được, chuyện gia đình cảnh sát không dễ quản, với cả chuyện hắn đánh tôi thì tôi cũng không có chứng cứ, cảnh sát đến cũng chỉ có thể phê bình giáo dục..." "Vậy... vậy thì chị bế con mà trốn đi! Sao còn phải ở cùng hắn? Nhân lúc hắn ngủ thì bế con mà đi chứ!" "Không được, con gái tôi cần máy trợ thở, không có oxy thì tình hình của con bé càng tệ hơn. Tôi một mình bế con gái... trốn thế nào được chứ... Bác sĩ Trương, tôi thật sự không biết phải làm sao mới tìm đến anh nhờ giúp đỡ. Tôi thấy thông tin trên mạng nói anh là người tốt, là người làm từ thiện. Tôi cầu xin anh bác sĩ Trương, những cái khác tôi không cần, chỉ cầu xin anh giúp tôi cho con gái tôi phẫu thuật miễn phí thôi, được không?" Người phụ nữ nói xong lại nhìn Trương Dịch. Trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt, ánh lệ còn ánh lên vẻ van nài từ tận đáy lòng. Trương Dịch thở dài. Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy tiếng Trần Phương từ ngoài cửa phòng làm việc vọng vào. "Khoan đã! Chị nói thì nghe rất thảm, nhưng nói thảm là chúng tôi phải tin chị sao? Chứng cứ đâu? Giấy chứng nhận bệnh tim bẩm sinh của con gái chị đâu? Uống thuốc gì rồi? Đưa ra đây cho chúng tôi xem kỹ hẵng nói, chỗ này là bệnh viện chứ không phải chỗ làm từ thiện. Mà quỹ kia cũng là do chính Trương Dịch thiện tâm mới mở ra, không thể chỉ vì chị nói vài câu là anh ấy phải giúp chị được. Thế thì anh ấy ngày ngày bận rộn giúp được bao nhiêu người?" Người phụ nữ kia nghe vậy cũng không hoảng hốt, vội vàng lấy từ trong túi ra một tờ giấy khám bệnh đã nhàu nát. Ở trên cùng là dấu hiệu của Bệnh viện Phụ sản Nhi Thiên Hà. Dưới cùng ghi chẩn đoán: Bệnh tim bẩm sinh (thông phải trái). Bên cạnh có chữ ký của bác sĩ Lục Minh. Trần Phương tiến lại xem: "Ồ, đúng là giấy tờ của bệnh viện phụ sản." Anh ta biết Lục Minh, vừa hay chính là chủ nhiệm của bệnh viện phụ sản. "Vâng, bác sĩ, tôi thật sự không có lừa mọi người! Nếu tôi mà nói dối, tôi đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết ngay lập tức!" Người phụ nữ vừa nói vừa giơ tay lên thề. Trần Phương vội vàng nói: "Cô đừng nói thế, tuy tờ giấy này đúng là thật nhưng... chúng tôi cũng không thể chỉ vì hai ba lời của cô mà cho cô miễn phí được?" "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ... Bác sĩ Trương anh tin tôi đi, những gì tôi nói đều là thật. Tôi thực sự không thể nhìn con mình ngày một tệ đi mà tôi lại không có tiền đưa con đi khám. Thêm nữa cái gã đàn ông kia nhà tôi thì hoàn toàn không thể trông cậy vào, tôi thật sự hết cách nên mới đến tìm anh! Cầu xin anh bác sĩ Trương anh giúp tôi một chút đi, nếu mà... nếu mà anh vẫn không tin, tôi có thể dẫn anh về nhà xem! Con gái tôi đang ở nhà đó!" Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cấp cứu từ xa vọng lại. Trương Dịch liếc nhìn cô ta một cái rồi đứng lên nói: "Thôi, chị đừng khóc nữa, tôi còn phải làm việc, không có thời gian đôi co với chị ở đây. Còn chuyện của chị, nhất thời tôi cũng không thể phân biệt thật giả. Coi như là thật, chị hoàn toàn có thể lên mạng kêu gọi quyên góp. Với lại chị từng báo cảnh sát, cảnh sát thấy tình cảnh của chị không giúp chị sao? Bệnh viện đang bận, tôi đi làm việc đây." Nghe người phụ nữ này miêu tả thì có vẻ đúng là thê thảm thật. Nhưng bây giờ bệnh viện đang có việc, anh phải ưu tiên cấp cứu người bệnh trước. Nhìn theo bóng lưng của Trương Dịch, người phụ nữ kia cũng đứng lên kêu lớn: "Bác sĩ Trương anh tin tôi, những gì tôi nói đều là thật!" Có hai ca bệnh tai nạn xe cộ, tình hình tương đối nghiêm trọng. Trương Dịch trong lúc xử lý bệnh nhân đã sớm quên đi người phụ nữ đến bệnh viện một cách khó hiểu kia. Một người bị tai nạn xe cộ là gãy xương hở, cơ chân bị rách lớn, mất máu nghiêm trọng. Một người là vỡ xương chậu, sợ bị liệt. Cả hai bệnh nhân đồng loạt được đưa lên phòng phẫu thuật để cấp cứu khẩn cấp. Ca phẫu thuật chỉnh hình tốn khá nhiều thời gian. Đến tận hơn bảy giờ tối Trương Dịch mới xong việc. Trần Phương là trợ lý của Trương Dịch, hiện tại cơ bản ca nào của Trương Dịch Trần Phương cũng đi theo. Đưa bệnh nhân về phòng bệnh xong, cả hai mới định thay đồ chuẩn bị tan làm. "Đói chết, lát nữa ăn gì đây?" Trần Phương vừa cởi áo khoác trắng vừa nói. Trương Dịch nhìn anh ta một cái nói: "Tùy tiện đi, miễn là no bụng là được." Khi hai người đi ra khỏi cửa phòng cấp cứu thì bên ngoài trời đã tối hẳn. Mùa đông, trời tối tương đối nhanh. Bỗng nhiên, từ chỗ tối tăm gần cổng xông ra một bóng người đứng chắn trước mặt Trương Dịch! "Bác sĩ Trương, cuối cùng tôi cũng đợi được anh tan làm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận