Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 378: Cắt bỏ một đoạn ruột, giải phẫu thành công sao?

Chương 378: Cắt bỏ một đoạn ruột, giải phẫu thành công sao? Người bệnh trong lòng ấm ức muốn òa khóc lớn. Chuyện này là sao vậy a! Mà lại nghe bác sĩ nói, phương án giải phẫu còn nhất định phải cắt một đoạn ruột nhỏ. Bởi vì chỗ mạch máu dị dạng bám vào thành ruột không thể cắt bỏ riêng lẻ, chỉ có thể tính cả đoạn ruột đó cắt đứt thì mới cầm máu được, phòng ngừa chảy máu. Nếu đơn cắt riêng chỗ dị dạng thì ngược lại còn dễ gây xuất huyết nhiều. Cái gã này, một ca giải phẫu trĩ nhỏ nhoi trong chớp mắt mà lại diễn biến thành đại phẫu phải mở bụng moi ruột. Người bệnh cuối cùng không nhịn được bùng nổ. Chịu đựng cảm giác đau đớn từ hậu môn truyền đến, đứng ở cửa phòng khám cấp cứu mắng Uông Vũ Phi hơn nửa tiếng mới hả giận. Kết quả vừa mới về phòng bệnh liền lại bắt đầu đi ngoài ra máu. Nhìn ra lần này lượng máu chảy ra cũng khoảng một trăm ml. Thấy tình hình không ổn, người nhà vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Uông Vũ Phi và Khang Ngạn Minh vội vàng cùng đi phòng bệnh kiểm tra tình hình. Nhìn bình nước tiểu máu, Khang Ngạn Minh biết không thể trì hoãn việc phẫu thuật được nữa. Với tốc độ chảy máu thế này, người bệnh sớm muộn cũng thiếu máu, nghiêm trọng thì có thể bị choáng. Khang Ngạn Minh lập tức quay người gọi điện cho khoa ngoại tiêu hóa, nói bệnh nhân lại chảy máu. Bên cấp cứu sẽ trực tiếp làm phẫu thuật khẩn cấp. Khang Ngạn Minh tự mình đảm nhiệm ca mổ chính. Hồ Diệp Quân nghe Khang Ngạn Minh đích thân làm phẫu thuật thì cũng không có gì lo lắng nữa. Dù sao thì đây cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu mà. Không làm vài ca mổ thì sao lên được chức chủ nhiệm? Truyền dịch trước khi phẫu thuật, cho thuốc kháng đông, tiện thể rút máu kiểm tra thêm huyết sắc tố. 116g/L. Cũng còn tốt, dù mất khoảng 300ml máu, nhưng trước mắt người bệnh chưa có dấu hiệu thiếu máu. Người nhà cũng ký giấy đồng ý phẫu thuật, rất nhanh người bệnh được đưa lên phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật áp dụng phương pháp nội soi ổ bụng. Rạch lỗ ở rốn, đưa ống kính vào ổ bụng, rồi kết hợp với ống nội soi ruột để tìm chính xác vị trí mạch máu dị dạng. Để đảm bảo độ chính xác, Khang Ngạn Minh còn dùng ngón tay trỏ sờ thử. Quả thật ở vị trí mạch máu dị dạng có một khối sưng khi chạm vào. Xác định vị trí xong, Khang Ngạn Minh hạ dao, cắt bỏ đoạn ruột xung quanh chỗ mạch máu dị dạng khoảng ba centimet. Cắt xong lại tiến hành nối ruột lại. Ca phẫu thuật này do chủ nhiệm khoa cấp cứu mổ chính, không chỉ các bác sĩ khác yên tâm mà người nhà cũng thấy an tâm phần nào. Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công. Đoạn mạch máu dị dạng sau khi cắt bỏ còn được đưa cho người nhà xem. Quả thật có một đoạn mạch máu màu xanh nổi lên, nhìn trông thật đáng sợ. "Cám ơn các bác sĩ." Người nhà rất khách khí, nói lời cảm ơn với Khang Ngạn Minh. Khang Ngạn Minh xua tay nói: "Tình trạng bệnh của nhiều người rất phức tạp, bệnh tật đôi khi đến rất bất ngờ, bác sĩ chúng tôi cũng chỉ có hai con mắt, không thể nào chu toàn được. Nên ta cũng hy vọng bệnh nhân và người nhà thông cảm thêm một chút." Người nhà gật đầu: "Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, vất vả các vị." Trước khi phẫu thuật, con trai mình đã đứng ở cửa phòng làm việc chửi mắng lâu như vậy, dù xả được giận nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ các bác sĩ đến cứu. Ai! Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân này lại được đưa trở về phòng giám sát cấp cứu để tiếp tục theo dõi. Vừa mới ra ngoài, Điền Phi Long đã dẫn theo học trò đến phòng cấp cứu xem bệnh. Thấy Khang Ngạn Minh trở về còn không quên nói đùa: "Ô? Tổ của các người hai ngày nay làm sao vậy? Tôi vừa nãy sao lại thấy có người nhà đứng trước cửa mắng các người thế?" Khang Ngạn Minh cười gượng nhìn Điền Phi Long: "Không liên quan đến tổ 2 các người." Điền Phi Long cũng cười ha ha hai tiếng, rồi đưa bệnh nhân ở phòng cấp cứu về tổ 2 của bọn họ. Phẫu thuật kết thúc, thấy người bệnh bình an vô sự Uông Vũ Phi trong lòng cuối cùng cũng thấy an tâm. Một mực bị bệnh nhân này làm cho trong lòng cứ thấp thỏm. Lần này Khang chủ nhiệm đích thân ra tay làm phẫu thuật, vậy thì khẳng định là không có vấn đề gì. Chuyện giải quyết xong, Uông Vũ Phi trong lòng liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.... Mấy ngày nay, Trương Dịch Nhất cứ loanh quanh giữa khoa ngoại và khoa tai mũi họng. Đi theo Kim Chính Luân thì ngược lại đã làm rất nhiều ca phẫu thuật tim mạch, còn ở chỗ mình ngoài các bệnh nhân sứt môi hở hàm ếch thì còn không ít người bệnh khác đến khám, không rõ nguồn gốc. Ví dụ như, bụng không thoải mái, mắc bệnh dạ dày, đau đầu không rõ nguyên nhân đều đến tìm Trương Dịch khám bệnh. Hiện tại số khám bệnh của Trương Dịch ở Hiệp Hòa đã xếp lịch tới tận cuối tháng sau. Với việc Trương Dịch chỉ khám hai đến ba ngày một tuần, thì ít nhất cũng có bốn năm trăm bệnh nhân đang chờ Trương Dịch khám. "Trương Dịch à, buổi chiều đi cùng ta đến phòng bệnh VIP khám một người bệnh." Kim Chính Luân tiến đến chỗ Trương Dịch nói. "Phòng bệnh VIP?" "Đúng rồi, cậu chưa vào đó bao giờ đúng không? Nơi đó là chỗ Hiệp Hòa xây riêng cho bệnh nhân VIP một tòa nhà cho những người này ở." Ngày đầu tiên đến Hiệp Hòa, Trương Dịch đã nhìn thấy tòa nhà VIP 5 tầng đó, ở bên phải tòa nhà nội trú số 1. Bên đó không có nhà ăn, cũng không có khu kiểm nghiệm làm ồn, thật sự vô cùng yên tĩnh. Trước kia Trương Dịch chỉ nhìn sơ bên ngoài, quả thực chưa từng bước vào. Nghe nói những phòng bệnh VIP này đều là dành cho người giàu có thực sự hoặc là những quan chức. Một người một phòng, còn có bác sĩ và y tá chuyên trách chăm sóc. Đương nhiên giá cả ở một ngày ở đây, so với tòa nhà nội trú này là hoàn toàn khác biệt. Giường bệnh bình thường ở tòa nhà nội trú thì một ngày khoảng năm sáu chục, loại cao cấp hơn thì khoảng bảy tám chục, thậm chí một trăm tệ. Nhưng phòng VIP ở Hiệp Hòa lại là một tòa nhà riêng, môi trường và trang trí bên trong đều hoàn toàn khác. Nghe Cung Uy nói qua, ở đó ít nhất cũng phải 500 tệ một ngày. Đắt nhất là 3000 tệ một ngày. Lúc ấy Trương Dịch không khỏi líu lưỡi. Đây chính là thế giới của người giàu sao? Sinh bệnh nằm viện cũng muốn ở nơi mắc như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất bình thường, dù sao đây cũng là ở Đế Đô mà. Người có tiền còn thiếu sao? Bọn họ bỏ tiền ra mua dịch vụ mà, cũng không có gì sai cả. Chỉ cần có tiền và muốn, bệnh viện cũng có thể cung cấp môi trường tốt hơn và dịch vụ chữa bệnh tốt hơn. "Được thôi, buổi chiều mấy giờ đi vậy? Là người bệnh như thế nào?" Kim Chính Luân vỗ vai Trương Dịch: "Là một bệnh nhân nằm ở viện gần một năm, hơn bốn mươi tuổi. Bị bệnh nhiều nhánh động mạch vành nghiêm trọng gây ra nhồi máu cơ tim lan rộng." Trương Dịch vừa nghe liền lập tức hiểu vì sao người này phải nằm viện một năm rồi. "Người này có phải đang chờ nguồn tim không? " Kim Chính Luân khẽ gật đầu: "Không sai, nhà người này cũng có tiền, ngay ở đây chờ nguồn tim đấy." Bệnh nhiều nhánh động mạch vành nghiêm trọng gây ra nhồi máu cơ tim diện rộng thường đi kèm với suy tim dai dẳng và rối loạn nhịp tim. Cũng có thể nói đây là một dạng bệnh cơ tim do thiếu máu. Ở mức độ này, chỉ dùng thuốc và phẫu thuật bắc cầu đơn thuần là hoàn toàn vô ích. Chỉ có thể ghép tim. Đồng thời có thể cân nhắc đến việc ghép tim tại chỗ. Trong lúc Trương Dịch đang trầm ngâm suy nghĩ, Kim Chính Luân nói tiếp: "Buổi sáng người nhà bên kia gọi điện cho tôi, nói là thành phố Lệ Thủy có một nguồn tim phù hợp, nếu được thì buổi chiều có thể phẫu thuật ngay. Đến lúc đó, cậu cứ đi với ta xem xét tình trạng người bệnh đã, rồi chờ thông tin từ bên Lệ Thủy. Nếu gia đình bên kia đồng ý hiến tạng, buổi trưa cậu ăn cơm xong sẽ cùng điều phối viên đi Lệ Thủy lấy nguồn tim về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận