Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 108: Thế mà thật là cái pháp Lạc bốn liên chứng

Chương 108: Thế mà thật là cái p·h·áp Lạc tứ liên chứng Sự kiện lão đại gia chuyển đổi linh hồn phụ thân kỳ dị này cũng coi như kết thúc.
Trương Dịch cũng nhờ cấp cứu thành công, hệ thống thưởng cho hắn năm vạn tệ.
Trương Dịch cảm thấy hơi ít ~ Cứu một mạng người mà, thế nào cũng phải mười vạn chứ?
【 túc chủ bành trướng rồi đó ~ cấp cứu ngừng tim là kỹ năng thiết yếu của bác sĩ! Nói thế nào cũng phải cấp cứu thành công nha! 】 Trương Dịch cười trừ một tiếng rồi nói: "Ôi giời, được thôi..."
Ở phòng bên cạnh, mấy cô y tá ngồi trong phòng làm việc, vừa uống nước vừa thảo luận:
"Ông cụ kia thật là kỳ quái, tỉnh lại lại còn nhớ ký ức của cha ông ta!"
"Tình huống này từ trước tới giờ ba năm rồi, đây là lần đầu tôi thấy."
"Tôi cũng lần đầu tiên thấy! Nhưng mà tôi tò mò á, cái ông cụ này sao lại nói giọng Dung Tỉnh thế nhỉ? Người nhà không phải nói là người Vân Tỉnh sao?"
"Đúng đó, thật là lạ, nếu nói là rối loạn ký ức hoặc là bị ngốc, thì hành vi cử chỉ sẽ khác trước, nhưng giọng nói thì sao lại thành ra thế này?"
"Ai mà biết được, biết đâu lúc nhỏ ông cụ này ở Dung Tỉnh một thời gian, con cái ông ta lại không biết cũng nên."
"Suỵt! Đừng nói nữa! Viện trưởng Tiền tới rồi!"
Mấy người đang tán gẫu hào hứng thì thấy Tiền Chính Cương ở đằng xa cầm tài liệu đi về phía khoa cấp cứu.
Mấy người vội đặt chén nước xuống, tản ra như chim muông.
Làm việc thôi, lãnh đạo đến rồi!
Tiền Chính Cương cầm tài liệu đi thẳng đến phòng bác sĩ.
Tìm ai?
Chắc chắn là tìm Trương Dịch rồi.
Nếu không phải khám gấp thì còn ai làm phiền được viện trưởng đích thân đến chứ?
"Trương Dịch, có bận không?" Tiền Chính Cương đi đến trước mặt Trương Dịch, nhỏ giọng hỏi.
Trương Dịch ngẩng đầu từ chồng bệnh án lên, thấy là Tiền Chính Cương, liền đoán được chắc hẳn là muốn nói chuyện thi đấu cấp tỉnh.
"Không bận lắm, có chuyện gì ngài cứ nói đi."
Tiền Chính Cương không quanh co, nói thẳng: "Thông báo một chút, năm nay thi lý thuyết kiến thức là thi viết luận văn khoa học, sau đó phần thao tác sẽ hủy bỏ, đổi thành phân tích ca bệnh lâm sàng. Tỉnh có công văn thông báo, khoảng thứ sáu tuần này đi Bệnh viện tỉnh thi đấu."
"Luận văn khoa học?!"
Trương Dịch nhíu mày.
Sao Quy Bồi Sinh tổ chức thi đấu giao hữu mà còn thêm cái trò này nữa vậy?
Tiền Chính Cương gật đầu: "Đề tài thì tùy chọn, tự mình nghĩ, miễn là liên quan đến y học lâm sàng, còn chữ thì khoảng ba ngàn là được."
Trương Dịch vừa nghe, lập tức hối hận.
Sớm biết đã không nhận lời rồi!
Không phải Trương Dịch không viết được, mà là lằng nhằng.
Mỗi ngày đi làm đã rất mệt rồi, tan làm còn muốn lên giường nghỉ ngơi một chút, chơi game hoặc là đọc sách không sướng hơn sao?!
Kết quả bây giờ tan làm còn phải làm mấy chuyện này.
Thật đúng là không rảnh mà tự gây chuyện a...
Thôi vậy, coi như chỉ một lần này thôi!
Lần sau còn có thi thố gì nữa, hắn tuyệt đối không tham gia!
"Được, tôi biết rồi." Trương Dịch gật nhẹ đầu.
Tiền Chính Cương thì mặt mong chờ nhìn Trương Dịch: "Cố lên nhé! Trong số những người được viện mình cử đi, tôi trông cậy vào cậu nhất đấy!"
Trương Dịch ngại ngùng cười hai tiếng: "Cám ơn viện trưởng Tiền."
Viện trưởng Tiền vừa đi không bao lâu.
Trong nhóm chat của bệnh viện đã có thông báo.
Lần này đại diện bệnh viện tham gia thi đấu có tổng cộng bốn người, đều là những bác sĩ trẻ của bệnh viện, Theo thứ tự là Trương Dịch khoa cấp cứu, Trần Phong khoa thận, Vương Kế Huy khoa ngoại tổng quát, Lưu Giai khoa tim mạch.
Nhìn danh sách trong nhóm, Trương Dịch sững sờ.
Khá lắm, còn có cả Trần Phong?
Thằng này là nhờ quan hệ hay là có thực lực mà được chọn vậy?
Lắc đầu, Trương Dịch cũng không quan tâm nhiều, Để điện thoại xuống, bắt đầu chuyên tâm xem bệnh án.
Khoa thận.
Trần Phong sau khi biết trong danh sách có Trương Dịch thì ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn!
Hắn biết lần thi đấu này bệnh viện nhất định sẽ chọn Trương Dịch mà!
Cho nên hắn mới liều mạng cầu xin chủ nhiệm phòng hy vọng cho hắn một cơ hội đi thi đấu để chứng minh mình.
Cuối cùng, chủ nhiệm khoa thận thấy dạo này Trần Phong biểu hiện cũng khá tốt, liền đồng ý.
Cho Trần Phong một cơ hội như vậy.
Mục tiêu của Trần Phong cũng rất rõ ràng.
Đó chính là lại so tài một lần với Trương Dịch!
Trương Dịch rất giỏi, rất đỉnh.
Nhưng mà!
Vậy thì sao?!
Hắn, Trần Phong, sẽ càng cố gắng hơn nữa để vượt qua Trương Dịch!
Lúc thi ở lại viện hắn đã thua một lần rồi, lần này nhất định phải cố gắng giành chiến thắng trở về!
Trương Dịch thì đang bận xem bệnh án trong phòng làm việc.
Hoàn toàn không biết mình thế mà lặng lẽ trở thành mục tiêu phấn đấu của Trần Phong...
10 giờ sáng.
Một chiếc xe cứu thương dừng ở trước cửa khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Nhìn logo trên xe có thể nhận thấy, đây không phải là xe cứu thương của trung tâm cấp cứu thành phố Thiên Hà.
Mà là xe cứu thương của Bệnh viện Nhân dân huyện Tiên Nhìn thuộc thành phố Thiên Hà.
Hai tiếng trước, khoa cấp cứu đã nhận được điện thoại của Bệnh viện Nhân dân huyện Tiên Nhìn.
Nói là ở bệnh viện huyện có một đứa trẻ sơ sinh, bị tim bẩm sinh.
Vẫn còn là loại bệnh tim khá nghiêm trọng.
Bác sĩ bệnh viện huyện kiểm tra xong nói thẳng không có khả năng phẫu thuật, phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên.
Vì vậy mới liên hệ với Bệnh viện Nhân dân thành phố Thiên Hà.
Từ huyện Tiên Nhìn lái xe tới Thiên Hà, tổng cộng mất hơn hai tiếng.
Nhân viên trực khoa cấp cứu cũng sớm thông báo cho bác sĩ khoa tim mạch.
Xe cứu thương vừa đến thì bác sĩ khoa tim mạch cũng vừa đến.
Người đến là Tiêu Dũng.
Hôm nay Tiêu Dũng trực khoa tim mạch.
Trên xe cứu thương, một người đàn ông trẻ tuổi ôm đứa bé trong ngực xuống xe.
Mắt người đàn ông sưng đỏ, không khó nhận ra là anh ta đã khóc một hồi lâu rồi.
Tiêu Dũng đi đến trước mặt đứa bé, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Khuôn mặt, môi, móng tay đứa bé đều hiện ra một màu xanh tím.
Dù trên mũi có mang ống thở oxy thì tình hình cũng không cải thiện được.
Tần số hô hấp cũng không ổn định.
"Mau bế đứa bé vào phòng cấp cứu, đặt nằm ngửa, mang mặt nạ oxy vào." Tiêu Dũng dặn dò.
"Vâng."
Nằm ngửa có thể làm chậm quá trình tiêu hao máu và oxy của tim.
Sau đó, Tiêu Dũng cầm kết quả kiểm tra từ huyện Tiên Nhìn mang đến xem qua.
Điện tâm đồ: Sóng T đảo ngược, sóng P nhọn cao, sóng R tăng rõ rệt.
Phim X-quang ngực, hiện rõ hình dạng chiếc ủng, đồng thời có vết lõm ở bờ trái tim.
Bệnh viện huyện chẩn đoán là tim bẩm sinh, thất phải lớn, thông liên thất.
Nhưng Tiêu Dũng cảm thấy không chỉ như vậy.
Đứa bé này nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn một chút.
Bệnh tim có tím thường thấy nhất là tứ chứng Fallot.
Cho nên Tiêu Dũng lại cho đứa bé đi chụp CTA để xem xét cụ thể tình trạng mạch máu tim.
Đứa bé mới sinh không lâu, da vốn đã còn nhăn nheo lại còn không trắng.
Thêm nữa là do thiếu oxy nên sắc mặt tím tái.
Nhìn tổng thể thì khuôn mặt đứa bé này thật sự rất không khỏe.
Trong thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra, Tiêu Dũng mong muốn tình huống tốt nhất chính là tứ chứng Fallot.
Nếu không thì ca phẫu thuật này sẽ quá khó.
Trong phòng cấp cứu, Tiêu Dũng ngẩng đầu đảo mắt một vòng rồi bắt lấy một y tá hỏi:
"Trợ lý Trương của khoa đâu?"
"Đang khám bệnh ở phòng khám."
"À."
Thảo nào trong phòng cấp cứu không thấy người.
Nhưng nếu đứa bé này thực sự bị tứ chứng Fallot.
Vậy thì biết đâu...
Trương Dịch có thể phẫu thuật được không?
Nửa tiếng sau, kết quả CTA đã có.
Tiêu Dũng nhìn kết quả, dần dần nhíu mày lại.
Thế này đúng là nói trúng phóc rồi!
Mẹ nó thế mà đúng thật là tứ chứng Fallot!
Bạn cần đăng nhập để bình luận