Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 886: đến cùng là ai phát minh Trương Dịch?!

Chương 886: Rốt cuộc ai đã "phát minh" ra Trương Dịch?! Hanh Lợi tức đến sôi máu! Muốn có chút cảm giác tham gia cũng không được á??! Ai! Thật sự là chẳng "mò" được gì cả! Chuyện này còn chưa hết. Bên cạnh hắn, một tên trợ thủ ngẩng đầu nhìn thời gian trong phòng phẫu thuật. Sau khi trầm tư một chút, hắn lập tức nhìn chằm chằm Trương Dịch như thể thấy quỷ. Vừa nhìn hắn vừa run giọng báo cáo với Hanh Lợi: "Lão sư, cái tên Trương Dịch này đơn giản là quá điên cuồng! Từ lúc hắn bắt đầu thao tác đến khi kết thúc, vậy mà chỉ dùng 18 phút 15 giây! Quá điên cuồng! Lạy Chúa! 18 phút 15 giây đã hoàn thành thay van tim nhân tạo...... À không, không chỉ là thay van! Hắn còn đưa túi phình động mạch trở lại vị trí cũ!". "18 phút 15 giây...... Cái gì?!? Ngươi nói hắn kết thúc trong 18 phút 15 giây?!? Oh Fuck! Không thể nào! Lai Đặc, ngươi có nhìn rõ không đấy?? 18 phút mà...... Mà đã kết thúc rồi?!" Nghe những lời này, con ngươi của Hanh Lợi cũng rung động dữ dội! Cái thứ quái quỷ gì thế này?? 18 phút 15 giây?? Đùa nhau à! Cái này mẹ nó cũng nhanh quá đi! Tên trợ thủ Lai Đặc vội vàng gật đầu: "Là thật, ta nhìn rất rõ ràng! Khi hắn bước vào, vô tình tôi liếc xuống đồng hồ treo tường, tôi còn đang nghĩ người này được đồn lợi hại như vậy rốt cuộc là thật hay giả, muốn xem hắn đưa túi phình động mạch trở lại vị trí cũ cần bao nhiêu thời gian mới hoàn thành. Không ngờ hắn lại nhanh như vậy! Vừa rồi lúc kết thúc, tôi liền xem lại thời gian, tính ra mới 18 phút đồng hồ!". Dù rất không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Hanh Lợi chính mình cũng ở hiện trường, hắn có thể tự mình cảm nhận được tốc độ của Trương Dịch nhanh đến mức nào! Tương đương với việc người khác còn đang tìm tòi, Trương Dịch đã cởi xong quần...... à không, đã bắt đầu quan ngực?! Chênh lệch này, thật sự quá lớn! Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, khiến Hanh Lợi không thể không thừa nhận sự ưu tú của Trương Dịch. Nước Hoa lại còn có người tài giỏi như vậy ư?? Rốt cuộc thì ai đã "phát minh" ra Trương Dịch thế? Cảm giác hắn không phải người ấy. Có phải là một công ty khoa học kỹ thuật nào đó của Hoa Quốc đã "phát minh" ra một loại người máy mới nhất hay không?? Nếu không, sao người lại có thể làm được đến mức độ như hắn chứ?? Ngay khi mấy người nước ngoài còn đang trong cơn kinh hãi chưa thể bình tĩnh lại, mấy vị bác sĩ Hoa Quốc đã làm xong những thao tác quan ngực cuối cùng. Không bao lâu sau, bác sĩ gây mê bắt đầu báo cáo các chỉ số, chuẩn bị kết thúc ca phẫu thuật. "Nhiệt độ cơ tim phục hồi 35,3°C, huyết áp động mạch trung bình 8.95kPa, áp lực tĩnh mạch trung tâm 0.752kPa, lưu lượng kiểm soát ở mức 72ml/kg." Nghe những chỉ số này, Trương Dịch mới khẽ gật đầu, ra hiệu cho y tá đem túi máu vào. Sau đó lại dặn dò: "Tình huống người bệnh tương đối đặc thù, vừa phải chú ý tắc động mạch, vừa phải phòng ngừa mất máu, sau khi đưa về phòng bệnh phải theo dõi chặt chẽ chức năng đông máu của người bệnh, túi tiểu cầu này sau khi ép xong phải kiểm tra lại. Sau phẫu thuật nếu có vấn đề gì phải báo cho ta kịp thời." "Vâng ~!" "Vâng, viện trưởng Trương!" Mấy bác sĩ tim mạch phẫu thuật đều liên tục gật đầu với ánh mắt sùng bái. Ca phẫu thuật này là thật sự làm xong rồi, bản thân mình cái gì cũng không "mò" được. Hanh Lợi đang đứng bên cạnh bỗng tỉnh táo lại, vội vàng dẫn theo hai trợ thủ đi đầu ra khỏi phòng phẫu thuật. "Ba người này vội vã đi ra ngoài làm gì vậy? Không phải là muốn giành công đấy chứ?!" Trần Phương nhìn bóng lưng ba người kia nhỏ giọng lẩm bẩm. Trương Dịch cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút ý vị thâm trường nói: "Có những thứ à, là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì ngươi có tranh giành cũng không giành được. Đi thôi, thu dọn phòng phẫu thuật rồi rút lui, còn bao lâu nữa đến ca phẫu thuật tiếp theo?" Trần Phương lúc này mới thu tầm mắt lại nhìn đồng hồ. Lúc này liền không nhịn được phát ra một tràng tiếng than thở, ngay sau đó lại giơ ngón tay cái về phía Trương Dịch. "Mẹ nó ơi, tốc độ của ngươi thật sự là quá nhanh đấy! Ta tính rồi, từ khi ngươi tiếp nhận đến khi bọn hắn quan ngực, thao tác của ngươi chỉ mất có 18 phút, trong thời gian này còn bao gồm cả thời gian chờ thuốc phát huy tác dụng và thời gian máy tuần hoàn ngoài cơ thể hoạt động. Chậc chậc, ngươi quá là trâu bò!" Trương Dịch nhún vai: "Ừm, tạm được." "...... Đệt! Ngươi nói vậy là vẫn được?!?" Những người xung quanh nghe thấy vậy, thiếu chút nữa ngã xuống đất bất tỉnh! Quá đáng rồi! Ngươi mà vẫn được, vậy chúng ta là cái gì hả!...... Bên ngoài phòng phẫu thuật. Hanh Lợi dẫn theo hai trợ thủ đi đầu đi ra. Bên cạnh ghế dài ở cửa ra vào, cả gia đình Mao Bân mặt mày lo lắng đi đi lại lại. Thấy có bác sĩ từ bên trong đi ra, con trai Mao Bân vốn rất kích động, nhưng khi thấy rõ người tới thì sắc mặt liền xám xịt. Nếu không phải nghĩ đến việc còn muốn có quan hệ hợp tác với Thụy Quốc, hắn thật sự không muốn cho Hanh Lợi sắc mặt tốt nhìn một chút nào! Chưa đợi con trai Mao Bân kịp lên tiếng hỏi, Hanh Lợi đã mở miệng trước: "Mao tiên sinh, ca phẫu thuật đã kết thúc mỹ mãn và vô cùng thành công. Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ Trương, chúng tôi đã thuận lợi tìm được túi phình và đưa nó trở về vị trí cũ, sau đó chúng tôi lại tiếp tục nhờ vào sự giúp đỡ của tôi mà hoàn thành việc thay van tim nhân tạo. Trong phòng phẫu thuật, chúng ta đồng tâm hiệp lực mới cùng nhau hoàn thành ca phẫu thuật độ khó cao này. Trong quá trình phẫu thuật có những rủi ro mà không ai trong chúng ta có thể tránh khỏi, mong các vị là người nhà có thể hiểu được. Cuối cùng, xin mời Mao tiên sinh thanh toán nốt chi phí phẫu thuật." Nói xong, Hanh Lợi còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật. Con trai Mao Bân khẽ nhíu mày. Hanh Lợi này nói nghe có vẻ thật, có phải vậy không? Ca phẫu thuật thật sự đã thành công? Đúng lúc này, một y tá trong phòng phẫu thuật cầm một tập giấy thông báo đi ra. "Người nhà của Mao Bân? Người nhà Mao Bân có ở đây không?" "Có, chúng tôi đây ạ!" "Lại đây ký tên đi, ca phẫu thuật đã kết thúc rồi, rất thành công, mọi người có thể yên tâm." Đến khi nghe thấy lời của y tá, cả gia đình Mao Bân mới hoàn toàn yên lòng. Mọi người vui mừng đến phát khóc. Vừa ký tên vừa cảm ơn y tá, tiện thể cũng cảm ơn Hanh Lợi. Bọn họ đều nghĩ rằng những gì Hanh Lợi nói là sự thật. Cho rằng ca phẫu thuật đúng là do Hanh Lợi cùng Trương Dịch hợp lực hoàn thành. Dù trước đó trong phòng phẫu thuật có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng là tốt đẹp, thì cũng nên cảm ơn. "Mao tiên sinh? Vậy tiền phẫu thuật...?" Hanh Lợi lại một lần nữa thúc giục. Lúc đầu hắn ở trong phòng phẫu thuật cái gì cũng không "mò" được. Giờ thì khoản phí phẫu thuật này không thể để mất được! Vậy thì hắn thật sự sẽ tay không mà về mất! Con trai cả của Mao Bân đang định gật đầu đồng ý, lúc đang lấy điện thoại ra để chuyển khoản thì cô em gái Mao Bích Linh vội kéo hắn lại, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Anh, anh đừng có vội, em thấy Hanh Lợi này cứ nhìn về phía cửa ra vào, trông như đang rất gấp. Tình hình bên trong như thế nào chúng ta vẫn chưa rõ, bố cũng chưa ra, hay là mình đợi bác sĩ Trương với người khác ra rồi hỏi mấy bác sĩ người Hoa Quốc kia xem tình hình thực tế như thế nào rồi tính sau? Anh đừng vội đưa tiền." Con trai Mao Bân nghe thấy, lúc nãy hắn đã suýt chút nữa đưa tiền rồi. Bây giờ em gái hắn nói vậy, cũng thấy có lý. Đúng đó. Nếu ca phẫu thuật kết thúc, thì bác sĩ phải đi ra chứ. Vậy thì ba người nước ngoài này vội vã đi ra ngoài để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận