Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 615: Cái này ngoại quốc cô nàng khẳng định đối ngươi có ý tứ!

Chương 615: Cô nàng ngoại quốc này chắc chắn có ý với ngươi!
Trong bữa tiệc, mọi người thân thiện trò chuyện, nhưng có chút khách sáo. Ngược lại, Kim Chính Luân cười tươi rói nhất. Dù sao, hắn vừa mới khoe mẽ một trận trước mặt đám bạn già trên vòng bạn bè, sao có thể không cao hứng cho được? Vừa gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, liền nghe Na Phi Phổ Tư cười tủm tỉm hỏi Trương Dịch:
"Bác sĩ Trương, không biết món cơm trưa ở chỗ chúng ta có hợp khẩu vị của các anh không? Tôi sợ các anh không quen đồ ăn nước ngoài, nên đã đặc biệt chọn sảnh cơm trưa này."
Trương Dịch lễ phép gật đầu: "Cảm ơn giáo sư, hương vị rất ngon, không khác gì trong nước chúng tôi. Tất nhiên, ngài vừa mới chuyển khỏi bệnh viện đã ra ngoài ăn cơm, tôi vẫn khuyên ngài nên chú ý sức khỏe của mình trước, chúng tôi ăn gì cũng được, chủ yếu là xem ngài, người bị thương, có phù hợp không."
Phi Phổ Tư nghe Trương Dịch nói vậy, trong lòng lại vô tình dâng lên một chút thiện cảm với hắn. Tiểu tử này vừa hiểu lễ phép lại còn biết ta vừa xuất viện đã đến tìm hắn.
"Ha ha, bác sĩ Trương, hôm qua anh đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ ở bệnh viện chúng tôi, nhất là ở khoa cấp cứu đấy." Phi Phổ Tư thấy vết thương không có gì đáng ngại, vừa ăn vừa chuẩn bị bắt đầu nói vào chủ đề chính. Chủ đề chính này... dĩ nhiên là mục đích chính của hắn hôm nay, không để ý đến ba vết thương do đạn bắn trên người, nhất định phải gặp Trương Dịch.
"Hôm qua? Fan hâm mộ khoa cấp cứu??" Trương Dịch tò mò nhíu mày, lúc này mới nhớ ra chắc là do cái cậu bé bị mảnh thủy tinh găm vào. Mảnh thủy tinh vô tình chui vào mạch máu gây tràn dịch màng tim, tình huống này quá hiếm gặp. Ai nghe cũng cảm thấy là chuyện không thể xảy ra, kết quả lại bị Trương Dịch phát hiện ra. Thế này không thu hút một đống fan hâm mộ sao?
"Ha ha, giáo sư nói đúng, ai bảo tôi vừa đẹp trai vừa có thực lực chứ?" Trương Dịch cũng bắt đầu đùa giỡn. Thừa dịp không khí trên bàn cơm đã thoải mái hơn, Phi Phổ Tư vội vàng nghiêm chỉnh lại, hỏi một vấn đề mà hắn khá hứng thú:
"Bác sĩ Trương? Không biết ngày mai anh phẫu thuật có cần trợ thủ không?"
"Hả?!"
"Cái gì?!"
"Giáo sư, ngài...!"
Phi Phổ Tư vừa dứt lời, khá lắm, những người xung quanh đều suýt nữa làm rơi cả dao dĩa. Giáo sư! Ngài là giáo sư đó! Lẽ nào ngài lại muốn đi làm trợ thủ cho Trương Dịch sao?
Không đợi Trương Dịch lên tiếng, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh đã vội vàng lên tiếng thay Trương Dịch:
"Ha ha, giáo sư Phi Phổ Tư, ngài hỏi vậy làm gì? Trương Dịch đâu có thiếu trợ thủ đâu. Ngài xem hai chúng tôi chẳng phải là đặc biệt đến giúp cậu ấy phẫu thuật sao? Ha ha, tự giới thiệu một chút, tôi là Kim Chính Luân, viện trưởng Bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô, Hoa Quốc. Vị này là phó viện trưởng của bệnh viện, cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu, Khang Ngạn Minh."
Ha ha! Muốn cướp vị trí trợ thủ của bọn ta à? Không có cửa đâu ~
Trên mặt Phi Phổ Tư lộ ra một chút thất vọng. Đến chậm một bước ư? Quá đáng tiếc. Hắn vốn còn nghĩ gắng gượng thân thể đến phòng phẫu thuật ngày mai để xem cơ mà. Không ngờ Trương Dịch căn bản không thiếu trợ thủ. Hơn nữa hai người này còn là viện trưởng Bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô nữa. Mặc dù người ở Boston, nhưng trình độ chữa bệnh của Hoa Quốc mấy năm này cũng đang ngày một tăng lên. Trong đó, bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô là nơi có trình độ nghiên cứu khoa học cao nhất.
Haizzz! Cũng đúng, bác sĩ Trương lúc đầu đã có chút danh tiếng ở Hoa Quốc. Lại thêm cái vụ phẫu thuật từ xa lần trước, chả phải danh tiếng vang xa tức thì sao? Làm sao có thể thiếu trợ thủ đắc lực chứ?
Haizz! Suy cho cùng thì mình đã nghĩ quá đơn giản rồi!
Thấy Phi Phổ Tư có vẻ thất vọng, Trương Dịch nhìn hắn một cái rồi cười nói:
"Nếu như giáo sư muốn đến phòng phẫu thuật giao lưu thì cũng không phải là không được, nhưng xét tình trạng sức khỏe hiện tại của ngài, làm trợ thủ có vẻ hơi khó khăn. Nếu ngài thực sự muốn đến thì đứng bên cạnh xem cũng được."
"Thật sao?" Nghe Trương Dịch nói xong, mắt Phi Phổ Tư sáng rực lên. Mặc dù Phi Phổ Tư hoàn toàn có thể không cần bác sĩ phẫu thuật chính đồng ý, cứ đến xem phẫu thuật. Nhưng dù sao người này là Trương Dịch, hắn vẫn phải tôn trọng ý kiến của người ta chứ. Thấy Trương Dịch gật đầu khẳng định, Phi Phổ Tư cười còn tươi hơn nữa. Nụ cười này dường như là nụ cười đầu tiên từ tận đáy lòng hắn sau vụ bị bắn. Thật không dễ dàng gì!
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, mọi người trò chuyện rất hòa hợp. Không chỉ Phi Phổ Tư, mà ngay cả các đồ đệ và trợ lý của Phi Phổ Tư cũng có thể vào phòng phẫu thuật tham quan vào ngày mai.
Kết thúc bữa cơm này, sự bất mãn ban đầu trong lòng hắn do Trương Dịch cướp mất vụ làm ăn lương cao và ca phẫu thuật cho bệnh nhân cũng biến mất gần hết. Cậu Trương Dịch này vẫn rất biết cách đối nhân xử thế. Còn nói sau khi phẫu thuật xong, cậu ấy sẽ mời khách mọi người một bữa nữa.
Đối diện với lời mời của Trương Dịch, Phi Phổ Tư còn chưa kịp mở miệng, thì đám đồ đệ của hắn đã nhanh nhảu cảm ơn Trương Dịch trước, còn tranh nhau chọn nhà hàng nữa chứ.
Mọi người vừa cười nói vừa quay về bệnh viện. Trên đường đi, Phi Phổ Tư đi cùng Trương Dịch, một gương mặt trẻ tuổi, đẹp trai người Hoa, lại thu hút không ít ánh mắt của nhân viên công tác. Trên đường đi, có rất nhiều cô gái dáng người nở nang vẫy gọi Trương Dịch. Thậm chí có người còn táo bạo vừa chào Phi Phổ Tư xong, một giây sau đã đến ôm hôn Trương Dịch.
Khá lắm ~ Nước ngoài quả là cởi mở a~ Chỉ là không biết rốt cuộc ai mới là người thiệt thòi đây.
"Ha ha, bác sĩ Trương, để tôi giới thiệu với anh, đây là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của chúng tôi, Christina."
"Christina, đây là bác sĩ Trương Dịch." Phi Phổ Tư tranh thủ giới thiệu. Lúc này Trương Dịch mới có dịp quan sát kỹ mỹ nữ có mái tóc xoăn lớn màu nâu này. Dáng người của cô rất đẹp, có thể nói là trước sau đều nảy nở, chiếc áo blouse trắng dường như cũng muốn bó sát lấy thân hình cô. Đây là dáng người mà cả đàn ông và phụ nữ đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Các đường nét trên khuôn mặt cô cũng rất tinh xảo, làn da trắng mịn trông óng ánh như ngọc, kết hợp cùng một chút trang điểm nhẹ nhàng càng khiến cô trở nên quyến rũ. Dù Trương Dịch không hay giao tiếp với người nước ngoài cũng có thể nhận ra, Christina này có thể coi là một mỹ nhân hiếm có trong giới người ngoại quốc.
"Ha ha, tôi biết rồi thưa giáo sư, tôi đã nghe bác sĩ trong khoa cấp cứu nói về anh rồi." Christina lùi lại mấy bước, cười nhìn Trương Dịch. Nụ cười rất quyến rũ, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Trương Dịch, thiếu điều là xuyên thấu cả người anh luôn.
"Chào cô." Trương Dịch nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt đáp lại.
"Bác sĩ Trương, nghe nói ngày mai anh sẽ thực hiện ca phẫu thuật ghép tim ở bệnh viện chúng tôi sao? Ưm...Vừa hay mai tôi rảnh, không biết tôi có thể làm trợ lý cho bác sĩ Trương được không?"
Nghe xong lời này, Kim Chính Luân chỉ biết bó tay toàn tập! Chuyện gì thế này? Sao ai cũng muốn làm trợ lý thế? Coi bọn ta là không khí à?!
"Khụ khụ! Xin lỗi bác sĩ Đế Na, chúng tôi là những bác sĩ cùng Trương Dịch từ Hoa Quốc bay đến, cũng là trợ lý cho ca phẫu thuật lần này. Hiện tại trợ lý của cậu ấy đã đủ người rồi, thực sự xin lỗi."
"A~"
"Vậy được rồi, nhưng bác sĩ Trương nổi tiếng đến bệnh viện chúng tôi phẫu thuật, cơ hội tốt như thế này tôi không bỏ qua đâu. Cho dù không được làm trợ lý, ngày mai tôi vẫn sẽ đến xem bác sĩ Trương phẫu thuật nhé. Mai gặp bác sĩ Trương ~!"
Nói rồi, Đế Na vẫy tay chào Trương Dịch. Thật là nhiệt tình.
Sau khi họ đi rồi, Khang Ngạn Minh mới ghé lại gần nhỏ giọng nói bát quái:
"Trương Dịch, cô nàng ngoại quốc này chắc chắn là có ý với cậu rồi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận