Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 209: Kiếp sau , ta muốn một đôi khỏe mạnh lại yêu cha mẹ của ta

Chương 209: "Kiếp sau, ta muốn một đôi khỏe mạnh lại yêu cha mẹ của ta"
"Cái gì? ! Lưu Lạc không thấy rồi? ! Sao lại không thấy đâu!"
Trương Dịch kinh ngạc nói.
"Sáng nay bảy giờ tôi đi kiểm tra phòng, thấy hắn vẫn còn đang ngủ ngon lành trên giường. Kết quả vừa rồi tôi đến thì phát hiện trong phòng không có ai! ! Tôi tìm khắp nơi ở khoa thận của chúng ta cũng không thấy người! Lúc này mới đến hỏi thử xem cậu, buổi sáng cậu có thấy Lưu Lạc không?"
"Ngọa tào, chuyện gì xảy ra vậy? Tối hôm qua không phải vẫn còn tốt sao?"
Trương Dịch và Trần Phương đều không ngờ tình huống lại thành ra như vậy. Vô duyên vô cớ lại không thấy người?
Bạn gái của Lưu Lạc cũng sốt ruột: "Tối qua sau khi tôi vào phòng thấy hắn đang xem tivi trong phòng bệnh, âm thanh còn lớn, tôi còn tưởng hắn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Sau đó hai đứa còn nói chuyện một lúc, nói chuyện sau khi xuất viện sẽ làm gì, sẽ livestream kiếm chút tiền... Chúng tôi còn đang mơ về tương lai tốt đẹp, kết quả sáng sớm tôi đến thì đã không thấy người... Tôi tìm khắp khoa thận, đến cả nhà vệ sinh cũng tìm mà không thấy."
Trương Dịch cau mày suy tư rồi nói: "Cô đừng vội, thật ra tôi nghi ngờ hôm qua Lưu Lạc có nghe thấy chuyện gì không?"
Trần Phương lập tức phản ứng kịp: "Ý cậu là cuộc nói chuyện của chúng ta ở hành lang hắn đều nghe thấy? Cả chuyện mẹ hắn nói nữa?"
Trương Dịch chậm rãi gật đầu. Chẳng lẽ không phải vì vậy mà người đột nhiên biến mất sao?
Trong phút chốc, vẻ mặt của Trương Dịch, Trần Phương và bạn gái Lưu Lạc đều lộ ra vẻ lo lắng, ngưng trọng.
Lữ Tĩnh không biết Lưu Lạc là ai, nhưng nghe nói bệnh nhân không thấy thì cũng biết là chuyện lớn.
Vội nói: "Trương Dịch, Trần Phương, hai người quen bệnh nhân đó đúng không? Vậy hai cậu mau đi tìm người đi, tôi gọi ngay cho phòng giám sát để họ điều tra camera, rồi cử thêm mấy bảo an đi cùng các cậu. Mà bệnh nhân đó bị bệnh gì vậy?"
Bạch Đường: "Bị nhiễm trùng tiểu đường!"
Lữ Tĩnh thầm kêu không ổn, trong bệnh viện rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y sau khi mất hy vọng sống thường dễ nghĩ quẩn. Cho nên ở các bệnh viện, các khoa ung bướu, huyết học và một số phòng bệnh nặng, đặc biệt là các phòng trên tầng cao, cửa sổ đều được gia cố kín. Chính là lo bệnh nhân nhất thời nghĩ quẩn sẽ nhảy lầu.
Kết quả vẫn khó lòng phòng bị! Người không nhảy lầu lại biến mất!
"Mau tìm người đi! Nếu người bệnh thật sự nghĩ quẩn thì bệnh viện chúng ta sẽ phải gánh trách nhiệm!" Lúc này Lữ Tĩnh cũng nóng nảy. Người này mất tích trong bệnh viện, nếu có chuyện gì thì bệnh viện cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Thế là mấy người vội vàng chia nhau đi tìm. Ngay cả sân thượng khu nội trú cũng đã tìm mà vẫn không thấy ai.
Trương Dịch cũng bực mình. Người này đi đâu rồi? Còn ở trong bệnh viện không? Không ở bệnh viện thì sẽ đi đâu?
Trương Dịch nghĩ ngợi rồi quay lại phòng bệnh số 37 nhìn một cái.
Chăn trên giường của Lưu Lạc được gấp ngay ngắn, không phải kiểu gấp chăn dự bị của y tá mà là kiểu gấp vuông vắn như miếng đậu hũ của Lưu Lạc.
Trương Dịch đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Phía dưới cũng không phát hiện điều gì.
Nhưng khi Trương Dịch xoay người, ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển về giường của Lưu Lạc.
Bên dưới gối có một phong thư màu trắng thu hút sự chú ý của Trương Dịch.
Thấy Trương Dịch mặt nghiêm túc, Trần Phương hỏi: "Cậu sao vậy? Thấy gì rồi à?"
Trương Dịch đi đến bên giường, nhấc gối lên. Thì ra là phong thư hôm qua mẹ của Lưu Lạc đã cho hắn để đựng tiền.
"Sao Lưu Lạc lại để tiền ở đây?"
Trương Dịch vừa nhìn thì thấy bên trong vẫn còn nhiều tiền, không hề mất đi một đồng nào.
Nhưng đột nhiên con ngươi của Trương Dịch co lại, nói: "Bên trong còn có đồ!"
Trương Dịch đưa tay vào, lấy ra một tờ giấy trắng.
Mở tờ giấy ra thì thấy có chữ viết.
"Là thư, cậu xem thử đi." Trương Dịch đưa thư cho bạn gái Lưu Lạc.
Trương Dịch liếc qua, không coi trọng nội dung trên mặt thư. Nhưng câu đầu tiên trên thư chính là "Hiểu Hiểu, thật xin lỗi..."
Vừa nhìn thấy mấy chữ này Trương Dịch liền cảm thấy đây là chuyện riêng tư của người ta, mình không nên xem nên vội vàng đưa thư cho cô gái kia.
Thấy cô gái khó nhọc giơ tay nhận lá thư, đọc thư. Chẳng bao lâu sau thì thấy cô gái càng lúc càng cúi gằm mặt xuống. Tờ giấy trắng như bị những giọt nước mắt thấm ướt.
"Sao vậy? Lưu Lạc nói gì vậy? Hắn đi đâu rồi?"
Cô gái ngẩng đầu vừa khóc vừa nói: "Phải làm sao đây! Tôi cảm thấy Lưu Lạc không muốn sống nữa! Phải làm sao đây!"
Lúc này Trương Dịch mới cảm thấy dường như mình không thể không đọc lá thư này.
Vội cầm thư cùng Trần Phương và Bạch Đường cùng nhau xem.
"Hiểu Hiểu, thật xin lỗi. Anh biết thân anh là số khổ, không nên tiếp tục làm lỡ dở em. Anh biết cha mẹ em một mực không đồng ý cho chúng ta quen nhau, đã từng anh cũng muốn cố gắng để họ thay đổi cách nhìn về anh. Nhưng bây giờ... Mọi cố gắng đều vô ích. Hiểu Hiểu, cảm ơn em rất nhiều vì bốn năm qua. Thật ra ban đầu theo đuổi em anh không hề nghĩ đến việc em xinh đẹp như vậy sẽ đồng ý người nghèo rớt mồng tơi như anh. Nhưng anh cũng hứa rồi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Hi vọng bốn năm qua em cảm nhận được tình yêu tràn đầy của anh. Mặc kệ là đời này hay kiếp sau... Không đúng, anh còn không biết có kiếp sau không. Nhưng nếu có, nhất định anh sẽ tìm em với một diện mạo tốt đẹp và khỏe mạnh hơn. Hiểu Hiểu, tiền trong phong thư này anh biết ai cho rồi. Anh cũng không dùng đến nên cứ để lại cho em. Bà ta nhiều năm không quan tâm anh, đến cả ông bà ngoại qua đời cũng không thèm về nhìn... Anh căn bản không hề nhớ đến bà ta, anh hận, anh hận bà ta! Anh hận bà ta bỏ mặc anh chịu cảnh bất lực, cô độc còn mình thì lại ngồi hưởng niềm vui gia đình! Anh hận quá! Kiếp sau, anh cầu ông trời cho anh đầu thai vào một gia đình khỏe mạnh, bình an và hòa thuận. Anh không cần giàu sang phú quý, anh chỉ muốn ba mẹ anh có thể yêu thương anh, khỏe mạnh ở bên cạnh anh là được... Hiểu Hiểu, thật xin lỗi... Anh khổ quá, khổ đến nỗi không nhìn thấy tia hi vọng nào trong cuộc đời mình. Anh như một người đã rơi vào đầm lầy, cố bò thế nào cũng không đứng lên nổi. Nhưng em thì không giống, gia đình em mỹ mãn hạnh phúc, em là một đóa hoa hồng đang nở rộ. Em không nên ở cùng một chỗ với người như anh... Thật xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Anh rất yêu em, cũng rất không nỡ rời xa em. Nhưng... Anh càng hy vọng em được sống tốt hơn. Cả đời này anh chưa làm chuyện gì ác, tuy rằng không biết vì sao lại trải qua cuộc đời khốn khó thảm hại thế này. Nhưng anh nghĩ chắc anh không đến nỗi phải xuống 18 tầng địa ngục đâu. —— Lưu Lạc."
Đọc xong thư, ánh mắt của Trương Dịch và Trần Phương đều lộ ra vẻ chấn kinh. Thằng nhóc này... Quả thực là đã nghe thấy cuộc đối thoại hôm qua rồi!
"Xong rồi, xong rồi, nghe cái giọng này thì thật là muốn tìm chết rồi, mau báo cảnh sát thôi!" Trần Phương vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số 110. Lúc này chỉ có thể gọi cảnh sát giúp tìm người.
Còn Trương Dịch thì nhìn cô gái tên Hiểu Hiểu kia nói: "Cô đừng mất bình tĩnh, bình tĩnh lại đi! Nghĩ xem bình thường Lưu Lạc hay đến những chỗ nào? Bây giờ không phải lúc khóc lóc, mà là phải nhanh chóng tìm được Lưu Lạc, đừng để hắn làm chuyện dại dột!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận