Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 356: Đây chính là Trương Dịch cách cục

Chương 356: Đây chính là tầm nhìn của Trương Dịch
Khang Ngạn Minh thấy Thường Vĩnh Huy đều đã nói như vậy, hắn cũng không tiện tiếp tục lên tiếng. Tóm lại, hắn Khang Ngạn Minh sẽ tuyệt đối không để loại y sinh hữu danh vô thực, giở trò gian dối tồn tại trong khoa của mình!
Bên ngoài, Kim Chính Luân dẫn Trương Dịch và Trần Phương đi dạo qua một chút bệnh viện. Kho xét nghiệm, phòng CT và những phòng ban quan trọng, Trương Dịch đều đã ghi nhớ, những chỗ khác chỉ có thể chờ đợi sau này dần làm quen.
"Trương Dịch này, chủ nhiệm Khang là người ăn nói thẳng thắn, cậu đừng để bụng nhé?" Trước khi ra về, Kim Chính Luân suy nghĩ một chút vẫn là giải thích một câu. Hắn lo lắng Trương Dịch vì chuyện của Khang Ngạn Minh mà có ấn tượng không tốt với Hiệp Hòa hoặc là sẽ không đến nữa. Vậy thì hắn coi như phí công mất thời gian lâu như vậy. Mãi mới kéo được người đến, sao có thể vì Khang Ngạn Minh mà bị phá hỏng?
Trương Dịch không để ý cười nói: "Không có gì đâu viện trưởng Kim, tôi còn trẻ như vậy, mới 25 tuổi mà đã được viện trưởng Kim đối đãi đặc biệt như thế, tôi đoán người ở Hiệp Hòa nghi ngờ tôi chắc hẳn không phải số ít đâu nhỉ? Bất quá không sao, vì trong mắt tôi những người nghi ngờ kia vốn không quan trọng. Tôi chuyên tâm làm tốt công việc của mình là được, tôn chỉ của tôi không phải là để những người nghi ngờ tôi phải lau mắt mà nhìn, mà là để bệnh nhân dưới tay tôi đều có thể bình an xuất viện, cái này với tôi mà nói mới là quan trọng nhất."
Oa ~! Những lời này của Trương Dịch thật sự khiến Kim Chính Luân hai mắt sáng ngời! Tầm nhìn! Cái gì gọi là tầm nhìn! Chỉ vừa nói ra, tầm nhìn của Trương Dịch đã mở rộng ngay! Người ta có nghi ngờ thì sao chứ? Trương Dịch căn bản không để tâm, người ta quan tâm là bệnh nhân dưới tay mình có được bình an hay không. Chậc chậc ~ Quả nhiên là người có thể mở quỹ từ thiện. Lòng dạ quả nhiên đủ lớn.
Kim Chính Luân vỗ vai Trương Dịch: "Ta quả nhiên không nhìn lầm cậu, không hổ là người ta mấy lần cất công mời đến!"
Trương Dịch mỉm cười: "Viện trưởng Kim ngài khách sáo rồi."
Ba người nói chuyện xong, Trương Dịch liền cùng Trần Phương rời khỏi Bệnh viện Hiệp Hòa. Dọc đường đi, Trần Phương luôn dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa xúc động nhìn Trương Dịch, khiến Trương Dịch cả người run lên!
"Cậu làm gì thế Trần lão sư? Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
Trần Phương nuốt một ngụm nước bọt: "Trương Dịch, những lời cậu vừa nói với viện trưởng Kim... thật có tầm nhìn a! Cái ông chủ nhiệm Khang kia, tôi thấy ngay là ông ta không ưa gì cậu rồi. Nếu không sao ông ta lại nói trước mặt cậu rằng khoa cấp cứu không thiếu người, rõ ràng là muốn dằn mặt cậu đó thôi! Haizzz, tôi mới tới Hiệp Hòa còn chưa quen cuộc sống nơi đây đã bị chủ nhiệm khoa cấp cứu để mắt tới rồi, không biết là tốt hay xấu nữa... Nhưng nói thật, những lời vừa rồi cậu nói với viện trưởng Kim thật sự rất có tầm nhìn a ~! Xem thường những lời nghi ngờ đối nghịch, chuyên tâm làm tốt công việc của mình chính là hồi đáp lớn nhất đối với bệnh nhân!" Trần Phương nói xong còn giơ ngón tay cái về phía Trương Dịch.
"Không ngờ cậu lại có tầm nhìn lớn như vậy, nếu là tôi á? Tôi chắc chắn sẽ cho cái tên Khang Ngạn Minh kia ăn tát đầu tiên! Hừ!"
Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương một cái rồi nói: "Cậu nhầm rồi, tầm nhìn của tôi không có lớn như vậy đâu."
Trần Phương sững sờ: "Hả? Ý gì?"
"Thật ra vừa rồi lời kia tôi nói một nửa giấu một nửa."
Trần Phương trừng mắt: "Ừm? ?"
"Ta, vừa muốn để những người nghi ngờ mình phải ăn tát, vừa muốn để bệnh nhân dưới tay mình đều bình an khỏe mạnh!"
"Hắc! Thì ra cậu vừa nãy là diễn trước mặt Kim Chính Luân hả?"
Trương Dịch cười hì hì: "Chúng ta mới đến, chắc chắn phải tỏ ra khiêm tốn một chút chứ, ngày tháng còn dài mà, từ từ về sau rồi sẽ biết."
"Ha ha ha, nhìn không ra cậu còn có bộ mặt khác đấy, đại lão ghê thật ~!"
Bất kỳ một đơn vị làm việc nào cũng như một xã hội thu nhỏ. Quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp. Trương Dịch cảm thấy mình vừa mới tới, vẫn là không nên quá bộc lộ tài năng thì tốt hơn. Ở Đế Đô, các bậc đại lão tụ tập rất nhiều, hoàn toàn không giống với Thiên Hà. Nhất là Hiệp Hòa lại còn là bệnh viện lớn hàng đầu cả nước. Trong đó các loại chuyên gia, giáo sư, thậm chí còn có cả viện sĩ công trình tề tựu. Trương Dịch tuy có hệ thống trong tay, nhưng nên khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn. Vì hiện tại địa vị và danh tiếng của hắn so với những bậc đại lão có danh vọng kia quả thực có không ít chênh lệch.
Tiền bối trong bệnh viện này nhiều như vậy, Trương Dịch không thể đi đắc tội những người này. Cho nên từ từ sẽ đến, từng bước thăm dò rồi đi xử lý các mối quan hệ. Tin rằng cái gì của mình thì rồi cũng sẽ có. Ra khỏi bệnh viện, Trương Dịch không còn nghĩ đến chuyện ở bệnh viện nữa. Cái gọi là "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", suy nghĩ nhiều ngược lại còn thêm phiền phức.
Vợ Trần Phương đang chờ hai người ở cửa bệnh viện. Ba người cùng đi ăn trưa, sau đó chuẩn bị đi xem chung cư đã sắp xếp. Buổi chiều Kim Chính Luân có việc bận, nên đã nhờ trợ lý văn phòng bệnh viện dẫn Trương Dịch đi xem chung cư. Đó là một khu chung cư rất tốt, cách phía bắc khoảng 500 mét có trung tâm thương mại lớn và rạp chiếu phim. Môi trường xem ra quả thực rất tuyệt vời, lại còn ở Đế Đô nữa. Xem ra Kim Chính Luân thật sự rất xem trọng mình. Phòng của Trương Dịch ở tầng 1, căn hộ sạch sẽ gọn gàng, tầm nhìn cũng khá tốt. Phần lớn người trong khu chung cư này đều là dân văn phòng, hoặc những người tài giỏi của bệnh viện Hiệp Hòa. Không có quá nhiều người bất hảo lui tới, vấn đề an ninh cũng được đảm bảo.
Nhìn chung cư của Trương Dịch, Trần Phương thèm muốn đến mức nước miếng suýt chảy ra. "Trương Dịch, hay là cho tôi ngủ ghép một cái được không?"
Trương Dịch vội vàng lắc đầu: "Không được! Đây là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, Trần lão sư cậu vẫn nên về ký túc xá đi."
"Hả? Ký túc xá chắc chắn không tốt bằng chỗ của cậu rồi!" Trần Phương thèm muốn đến phát điên.
Trợ lý dẫn họ đi xem nhà đứng bên cạnh cũng bật cười nói: "Cứ yên tâm đi bác sĩ Trần, ký túc xá của Hiệp Hòa cũng không tệ đâu, chẳng qua chỉ là một phòng ngủ bốn người thôi."
Trần Phương mếu máo. Thôi được, hắn còn có thể nói gì, ai bảo hắn không phải là nhân tài đặc biệt mà Hiệp Hòa chiêu mộ chứ? Vô năng cuồng nộ, ô ô ô…! Xem phòng xong, mấy người lại chuyển hành lý đã gửi đến vào nhà, Trần Phương và vợ lúc này mới chuẩn bị đi dạo một vòng quanh Đế Đô.
Về phần cậu và mợ của Trương Dịch, bên này cũng vừa hay xuống máy bay. Lần đầu tiên đi du lịch xa nhà, Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà hai người đều vô cùng kích động. Cô em họ nhỏ Phi Phi cũng lần đầu đi máy bay, trên đường đi cũng phấn khích không thôi. Nhưng may mắn cả nhà ba người cuối cùng cũng đến Đế Đô an toàn. Trương Dịch đã thuê sẵn cho họ một phòng khách sạn ở gần chung cư. Sau đó liền để cho họ ở Đế Đô vui chơi thả lỏng một chút!
...Bệnh viện Hiệp Hòa, khoa cấp cứu.
Khang Ngạn Minh sắc mặt hầm hừ trở lại văn phòng. "Sao thế chủ nhiệm Khang? Cái tên Trương Dịch đó vẫn phải đến khoa cấp cứu của chúng ta sao?"
Khang Ngạn Minh bưng chén lên uống một ngụm, sau đó khẽ hừ một tiếng: "Sao có thể? Tôi đã đích thân ra mặt rồi, thường viện trưởng và Kim Chính Luân thế nào cũng phải nể mặt tôi một chút chứ. À Lý Dũng, đưa danh sách những người có ý định đi đào tạo tại trung tâm huấn luyện cấp cứu đến đây cho tôi xem, tôi sàng lọc chút, chọn vài người có năng lực thật sự đi huấn luyện."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận