Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 358: Ven đường cấp cứu, lớn mật ý nghĩ

Hứa Trường Nguyên nhìn hai cô con gái một chút rồi nhẹ gật đầu. Quay người đưa vợ về khách sạn trước. Trương Dịch là bác sĩ, ở lại cứu người là trách nhiệm của hắn, cả nhà Hứa Trường Nguyên đều hiểu và ủng hộ. Lúc này trời đã tối hẳn, mặt đường nhựa đen kịt hoàn toàn không thấy vết máu. Đèn giao lộ cũng không đủ sáng, nhiều người đi đường muốn giúp đỡ đều đang dùng đèn pin, cố gắng đưa cô bé nhỏ vào lề đường. Trương Dịch vội vàng ngăn lại: "Đừng động vào cô bé! Cô bé bị thương ở đầu tuyệt đối không được di chuyển!" Trương Dịch đi lên trước, nghiêng đầu cô bé sang một bên, phòng ngừa lưỡi tụt gây nghẹt thở. Ngoài hành động này ra thì không chạm vào chỗ nào khác để tránh làm tổn thương thêm. Mà lúc này, khi Trương Dịch lần nữa chú ý đến tình hình não bộ của cô bé, con ngươi cũng không nhịn được có chút co rút! Vậy mà thật sự có một khối sưng đặc biệt! Vị trí khối sưng nằm giữa não mềm và màng nhện. Đây là do tĩnh mạch da đầu chảy máu, máu chảy vào não mềm tạo thành khối sưng! Cũng gọi là chảy máu dưới khoang màng nhện! Xương sọ đến tổ chức não phân tầng là: xương sọ, màng não cứng, màng nhện, não mềm, tổ chức não. Chảy máu dưới khoang màng nhện là một loại chảy máu não rất nguy hiểm, có thể do ngoại thương hoặc nội thương. Cho dù phẫu thuật thành công thì hiệu quả tiên lượng cũng không lý tưởng, tỷ lệ tử vong vẫn cao tới 45% và phần lớn người bệnh sẽ bị di chứng tàn tật. Trương Dịch ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô bé trước mắt. Cô bé đã hôn mê, cả khuôn mặt dị thường tái nhợt, chỗ khác có trầy da tương đối nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có chảy máu dưới khoang màng nhện là nguy hiểm nhất! Trương Dịch chỉ có thể cầu nguyện xe cứu thương đến nhanh, đưa cô bé đến bệnh viện phẫu thuật. Lúc này, người mẹ vẫn luôn ngồi bên cạnh cô bé khóc nức nở, nhìn Trương Dịch, cố gắng hỏi: "Anh... anh là bác sĩ sao?" Trương Dịch khẳng định gật đầu: "Phải! Tôi là bác sĩ! Cô đừng nói gì, cô cũng bị thương, cứ nằm chờ xe cứu thương tới đi." "Cứu... mau cứu con gái tôi... mau cứu nó đi, cầu xin anh bác sĩ..." Người mẹ nhìn con gái nằm bất động trên mặt đất, trong lòng vừa hoảng sợ vừa đau đớn. Nàng chỉ có thể cầu xin Trương Dịch. Nhưng nói thật, Trương Dịch lúc này cũng không có cách nào. Người bị thương tốt nhất không nên di chuyển, trong tay hắn vừa không có dao mổ lại không có phòng phẫu thuật. Ngược lại hắn cũng muốn cứu lắm chứ! Nhưng trong tay không có gì, đây chẳng phải là không có bột thì không gột nên hồ sao! Ôi! Thật sốt ruột! Xe cứu thương mau tới đi! Nhưng đúng lúc này, người mẹ vừa nãy còn nhịn được đau đột nhiên bắt đầu thở hổn hển! Đồng thời hít vào thở ra một cách khó khăn. Có kiểu như hít vào được rồi thì không thở ra được. Trương Dịch lập tức phản ứng, người phụ nữ này chẳng phải bị tràn khí màng phổi sao?! Nhìn kỹ, quả nhiên! Ôi, vừa nãy chỉ lo cho vết thương của cô bé mà xem nhẹ người mẹ này! Hóa ra nàng bị tràn khí màng phổi kín! Tức là tràn khí màng phổi kín do ngoại thương, xương sườn bị va đập gãy rồi đầu xương đâm rách tổ chức phổi. Dẫn đến không khí người bị thương hít vào từ chỗ tổn thương phổi lọt vào trong lồng ngực. Loại tràn khí màng phổi kín này nhất định phải mở ra dẫn lưu khí kịp thời. Nếu không khí trong lồng ngực càng để lâu càng nhiều, sẽ dẫn đến tổ chức phổi bị đè ép, không thở ra được cũng không hít vào được, còn có thể làm phổi xẹp. Ban đầu có thể người bị thương chưa nhận ra, bác sĩ cấp cứu cũng dễ bỏ qua khác biệt nhỏ này. Nhưng đợi đến khi khí trong lồng ngực càng để lâu càng nhiều, người bị thương sẽ xuất hiện khó thở, triệu chứng hô hấp khó khăn. Trong tình huống bình thường, lượng khí tràn ra ít cơ thể có thể tự hấp thụ. Nhưng diện tích lớn, hoặc đã tạo thành phổi xẹp, tràn khí màng phổi thì nhất định phải lập tức phẫu thuật dẫn lưu. Đưa khí trong lồng ngực thoát ra, mới có thể giảm nhẹ triệu chứng khó thở của người bệnh. Giờ phút này, Trương Dịch không thấy rõ có bao nhiêu khí trong lồng ngực người phụ nữ. Nhưng hắn có thể thấy mức độ phổi bị xẹp! Nếu mức độ xẹp dưới 30% thì người bệnh triệu chứng không rõ ràng. Mà xẹp đến 50% thì sẽ xuất hiện hô hấp khó khăn nhỏ. Nếu như trên 50% sẽ xuất hiện biểu hiện hồi hộp, khó thở chờ suy giảm ôxy huyết. Hơn nữa ngạt thở mà c·hết. Mà người phụ nữ trước mắt đã gần đến 50% rồi. Phải tranh thủ thời gian tìm cách dẫn lưu thôi! Bệnh này tuy là bệnh phổ biến trong các bệnh cấp cứu nguy hiểm nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cứu chữa kịp thời thì người bệnh sẽ không nguy hiểm tính mạng. Nhưng ngược lại, nếu dẫn lưu chậm trễ cũng sẽ c·hết! Lúc này, kể từ khi Trương Dịch gọi 120 cấp cứu đã qua mười phút. Xe cứu thương vẫn chưa tới! Nhưng tình huống của hai mẹ con đã ngày càng xấu đi! Cô bé nhỏ bị chảy máu não hôn mê bất tỉnh, mẹ cô bé tràn khí màng phổi làm phổi xẹp. Phải làm sao bây giờ! Không có công cụ, làm sao cứu? Nhìn người mẹ nằm trên đất há mồm khó nhọc cố hút không khí trông như sắp ngạt thở, những người đi đường xung quanh cũng không khỏi sợ hãi. "Ôi... Cô ấy làm sao vậy? Trời ơi, xe cứu thương mau tới đi!" "Cậu thanh niên, cậu là bác sĩ à? Cậu nghĩ cách gì đó cứu người đi." "Đúng đó đúng đó, hai mẹ con thật đáng thương, tên lái xe hôm đó giết người mà chạy mất rồi!" "Mọi người yên tâm, tên lái xe đó không chạy được đâu, khắp nơi đều có camera hắn chạy trốn đi đâu?" Người xung quanh bàn tán ồn ào. Đèn đường ban đêm u ám, cũng không ai nhận ra Trương Dịch. Đột nhiên, Trương Dịch nhìn người mẹ trước mắt sắp ngạt thở, trong đầu lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Trương Dịch ngẩng đầu lên, hỏi những người đi đường đang vây xem: "Có ai có dao không? Loại dao gọt trái cây cũng được! Còn ống hút, loại ống hút uống nước hoặc sữa tươi mà có thể uốn cong ấy, nếu có thì cho tôi! Cả nước khoáng nữa! Nước khoáng đóng chai, nếu có thì cũng cho tôi! Tôi sẽ cứu người!" Lời nói của Trương Dịch lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vừa rồi mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trương Dịch và người mẹ. Trương Dịch tự miệng thừa nhận mình là bác sĩ, tin chắc trong tình huống mấu chốt này sẽ không ai giả mạo bác sĩ để thu hút sự chú ý đúng không? Vì thế mọi người ở đây đều tin Trương Dịch. "Trên xe tôi có nước khoáng!" Một anh giao hàng rút từ trong thùng đồ màu vàng của mình một chai nước khoáng, đưa cho Trương Dịch. "Trong túi xách của tôi có loại dao này, anh xem được không?" Một người thợ sửa chữa đi ngang qua cầm một cái dao rọc giấy có thể kéo ra được. Trương Dịch nhìn một chút, chắc là được liền gật đầu nhận lấy. Còn thiếu một cái ống hút! Lúc này, một cô gái trẻ tuổi đi ngang qua nhìn ly trà sữa trong tay mình rồi ngập ngừng hỏi: "Bác sĩ, cái ống hút của tôi dùng rồi... được không ạ?" Trương Dịch nhìn, đúng là loại ống hút có thể uốn cong! "Được! Tình huống đặc biệt, rửa qua vẫn dùng được!" Lần này được rồi! Dao, ống hút, nước đóng chai đều có! Tiếp theo, Trương Dịch muốn làm một hành động táo bạo là trực tiếp dùng ba thứ này, làm một thiết bị dẫn lưu lồng ngực kín đơn giản nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận