Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 308: Trương Dịch, ta nhất định sẽ so ngươi càng Ngưu Bức

Chương 308: Trương Dịch, ta nhất định sẽ giỏi hơn ngươi…
Cùng lúc đó.
Trong một căn hộ cao cấp ở Đế Đô.
Vì hôm qua thức đêm ngủ muộn, nên hôm nay Lục Cao ngủ một giấc tới tận trưa mới tỉnh.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy tất nhiên là háo hức mở điện thoại xem dư luận đã biến thành cái dạng gì. Có khi nào Trương Dịch đã bị Bộ Y tế tuyên bố hủy bỏ giấy chứng nhận tư cách bác sĩ hay chưa? Ha ha.
Đang đắc ý nghĩ thầm thì, kết quả vừa mở điện thoại xem xong, Lục Cao liền bật dậy khỏi giường!
"Ngọa Tào?! Cái gì thế này?! Chuyện quái gì vậy, ngủ một giấc mà cảm giác mọi thứ đều thay đổi hết rồi?!"
Lục Cao trừng mắt nhìn tin tức trên màn hình điện thoại, khó tin thốt lên!
Rõ ràng tối qua còn có rất nhiều người không tin Trương Dịch, muốn để Trương Dịch bị phạt ngồi tù, răn đe! Vậy mà giờ...
Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thay đổi hoàn toàn rồi?! Ngay cả Cục Vệ sinh cũng thông báo sẽ không xử phạt Trương Dịch?
"Thao!"
Lục Cao vừa nhìn, liền thốt ra một câu chửi thề!
Mẹ kiếp! Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tố cáo Trương Dịch, còn thuê cả quân đội mạng đi bôi đen Trương Dịch.
Không ngờ a, thế mà vẫn không thể lật ngược tình thế?
Sau đó, Lục Cao xem đến những video bệnh nhân giúp Trương Dịch lên tiếng, lập tức, trong lòng giận không chỗ xả.
Không biết là do đố kỵ hay phẫn nộ, lồng ngực Lục Cao kịch liệt phập phồng.
Lập tức liền gọi điện cho bên marketing hỏi thăm tình hình.
Kết quả bên kia trả lời thẳng thừng rằng, trong chuyện này, ý kiến của quân đội mạng đã không thể thay đổi được chiều gió nữa rồi.
Đông đảo cư dân mạng sau khi xem những video của bệnh nhân kia đã hoàn toàn đứng về phía Trương Dịch. Nên nếu đám quân đội mạng đó mà tiếp tục bình luận, rất có thể sẽ bị quần chúng tố cáo khóa tài khoản.
Nghe xong lời giải thích này, Lục Cao tức giận ném điện thoại qua một bên, giận dữ hét lên:
"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì hắn lại được nhiều bệnh nhân giúp đỡ như vậy? Mẹ nó tại sao ta không có một bệnh nhân nào đối xử với ta như vậy?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?! Sáng lập quỹ công ích cũng rất gì sao?! Lão tử cũng có tiền! Lão tử cũng sẽ lập một cái! Lão tử cũng sẽ làm phẫu thuật miễn phí cho mấy đứa trẻ bị hở hàm ếch kia! Mẹ nó! Trương Dịch! Ta Lục Cao không thể kém hơn ngươi!"
Gầm xong hai câu, Lục Cao liền đứng dậy thay quần áo, hào hứng hừng hực cầm điện thoại ra khỏi nhà.
Trương Dịch, ngươi cứ chờ đó! Ta nhất định sẽ giỏi hơn ngươi!...
Khoa cấp cứu của Thiên Hà Y viện.
Trương Dịch chợt nhớ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi Trần Phương:
"Trần lão sư, tôi nhớ là vừa rồi cô có nói gì đó về chuyện quân đội mạng cũng ủng hộ tôi đúng không? Cái đó là ý gì vậy?"
Trần Phương vừa lật bệnh án vừa giải thích:
"Ý là trước đây có một nhóm quân đội mạng bôi đen anh, bọn họ ban đầu lên mạng phát ngôn có lẽ là gây bất lợi cho anh. Sau đó bởi vì việc làm của anh cảm động được họ, nên bọn họ cũng thay đổi thái độ, bắt đầu ủng hộ anh."
Trương Dịch nhíu mày: "Quân đội mạng chuyên đi bôi đen tôi? Đưa tin sai lệch? Có phải là cái loại chuyên bịa chuyện lừa gạt dư luận để mọi người cảm thấy tôi nhất định phải ngồi tù đó không?"
Trần Phương gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là ý đó."
Đôi mắt Trương Dịch hơi trầm xuống: "Vậy ai là người đã thuê quân đội mạng muốn bôi đen tôi?"
Trần Phương cũng khó hiểu: "Đúng là, tôi thấy bình thường cách đối nhân xử thế của anh cũng rất tốt mà, đâu có dễ kết thù oán chứ? Duy nhất có khả năng kết thù có lẽ là do kỹ thuật của anh quá giỏi, đặc biệt dễ làm những tên kiêu căng tự đại cảm thấy bị đả kích, cũng có thể vì thế mà bị thù ghét. Nhưng mà tôi thấy những sinh viên cao cấp bị anh đánh bại trước đó đều thua tâm phục khẩu phục mà? Sao có thể vì vậy mà ghét anh tới mức muốn đẩy anh vào tù chứ? Có khi nào là do người báo cáo kia thuê quân đội mạng không?"
"À." Trương Dịch cười lạnh một tiếng nói: "Trần lão sư cô vừa nhắc làm tôi nghĩ có lẽ chính là người này giở trò quỷ!"
"Người này? Chẳng lẽ anh biết là ai đã báo cáo anh sao?"
Nghe xong lời này, mọi người ở phòng cấp cứu cũng nhao nhao xúm lại hóng xem rốt cuộc là ai!
Rốt cuộc là ai đáng ghét đến mức đi báo cáo bác sĩ Trương! Nói ra đi! Chúng tôi sẽ cùng nhau xẻ hắn làm tám mảnh cho cá mập ăn!
(Đám y tá phòng cấp cứu giận dữ gào lên).
"Lục Cao, người này các cô từng gặp rồi, tôi nghi là chính hắn đã báo cáo tôi, cũng là hắn cố ý thuê quân đội mạng bôi đen tôi."
Trần Phương vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Hắn ta? Không thể nào? Hai người dù có qua lại chút ít nhưng không đến mức phải báo cáo anh chứ? Mà chẳng phải là anh rất ghét hắn sao? Tôi nhớ là… Hắn còn cướp bạn gái cũ của anh mà."
Đám y tá sốc toàn tập!
Trời đất ơi! Chúng ta vừa nghe thấy chuyện bát quái động trời gì vậy?!
Bác sĩ Trương vậy mà cũng từng bị cắm sừng sao?! Lại còn bị người khác đào góc tường nữa?! Ôi đậu xanh rau muống ơi! Tin hot đây mà! Là cô nào không có mắt vậy?! Thế mà không biết trân trọng người đàn ông tốt như bác sĩ Trương?!
"Ai mà biết được, cái loại người này đầu óc có bệnh, không thể thấy người khác giỏi hơn hắn. Ha ha, đã hắn không thể thấy tôi giỏi hơn hắn thì tôi càng không thể như ý hắn được. Tôi không chỉ muốn giỏi hơn hắn, mạnh hơn hắn, mà còn muốn mọi mặt đều phải vượt qua hắn! Hơn nữa, nếu lần này đúng là hắn báo cáo tôi, thì một ngày nào đó hắn sẽ còn quay lại. Không biết đến lúc đó hắn có may mắn như tôi không, có bệnh nhân giúp đỡ đứng lên nói giúp hay không."
Ánh mắt Trương Dịch nhìn chăm chăm về một phía, lạnh giọng nói.
"Chậc chậc, loại người này thật là buồn nôn, không thấy người khác tốt liền đi báo cáo người ta, cái thứ tâm địa gì vậy?" Trần Phương lên tiếng chê bai một câu.
Phía sau các y tá khác cũng nhao nhao chửi bới:
"Đúng đó! Thật cặn bã, loại người này mà cũng làm bác sĩ sao? Cái bụng dạ hẹp hòi này cũng xứng làm bác sĩ á?"
"A ~ loại người này thật đáng sợ, lỡ như bệnh nhân nào làm hắn không vừa lòng, vậy chẳng phải là muốn đâm thêm người ta một dao sao?"
Trong phòng làm việc mọi người đang bàn tán xôn xao, liền nghe Lữ Tĩnh đứng ở cửa, mặt nhăn nhó kêu lên:
"Làm gì đó? Hôm nay đã bận còn đứng đây nói chuyện phiếm?!"
Đám người lập tức tản ra như chim vỡ tổ.
Sau đó, Lữ Tĩnh lại cười tủm tỉm đi tới trước mặt Trương Dịch:
"Trương Dịch này, chuyện vừa rồi giải quyết xong chắc trong lòng thoải mái hơn chút chứ?"
Trương Dịch gật đầu: "Cảm ơn Lữ chủ nhiệm quan tâm, tôi không sao."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, vừa rồi Viện trưởng Tiền có nói với tôi là lát nữa có bên Đài Truyền hình Trung Ương Đế Đô muốn qua đây phỏng vấn anh đó, vẫn là kiểu phỏng vấn đặc biệt. Chủ yếu sẽ hỏi về chuyện thành lập quỹ ngân sách, với những vấn đề liên quan đến trẻ em bị hở hàm ếch và y học. Vì là đài truyền hình đặc biệt tìm mối quan hệ liên hệ với Viện trưởng Tiền, giờ ông ấy đang bận nên nhờ tôi nói lại với anh. Ông ấy nói cuộc phỏng vấn này anh nên cố gắng đi một chút, cuộc phỏng vấn này vừa có tính tích cực, lại còn là một đài lớn như vậy. Có lợi cho anh, cũng có lợi cho Y viện nữa."
"Đài Truyền hình Trung Ương Đế Đô? Vậy được thôi, cụ thể mấy giờ họ tới?"
Trương Dịch hơi ngạc nhiên, tại sao Đài Truyền hình Đế Đô lại đến nơi nhỏ bé như Thiên Hà phỏng vấn mình? Hai thành phố này cách nhau xa như vậy mà…
"Họ đã lên máy bay từ sớm, có lẽ sau một tiếng nữa sẽ đến Thiên Hà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận