Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 340: Trương Dịch Khả không phải võng hồng bác sĩ

Chương 340: Trương Dịch Khả không phải bác sĩ hot trên mạng
Trương Dịch Nhất vừa mở lời dặn của bác sĩ trên máy tính vừa nói: "Trước tiên có thể sắp xếp cho các anh chị nhập viện, xem chỉ số trước mắt của bệnh nhân thì chắc phải lọc máu hai lần là có thể phẫu thuật được. Vừa hay trong thời gian này, hai người nhà có nhóm máu O có thể rút máu lại một lần, làm xét nghiệm độc tính tế bào và xét nghiệm kháng nguyên bạch cầu.""Cái này lại là loại kiểm tra gì vậy?"
Trương Dịch giải thích nói: "Đây là kiểm tra định hình bước tiếp theo, có nghĩa là nhóm máu chỉ là bước sàng lọc những người nhà có thể tương thích, hai xét nghiệm sau sẽ sàng lọc ra người phù hợp nhất để phẫu thuật."
Người nhà nhìn nhau, có chút hiểu ra.
Cách thức phẫu thuật cấy ghép này đúng là nhiều công đoạn...
"Vậy thời gian phẫu thuật cụ thể của bố tôi là bao lâu? Ngài có thể cho một thông tin chính xác được không?"
"Ừm, trong vòng một tuần nhé, thời gian dao động cũng không nhiều."
"Vậy được, làm phiền bác sĩ Trương rồi."
Sau đó, Trương Dịch làm thủ tục nhập viện, đưa ông lão này vào khoa thận.
Bác sĩ phụ trách trong phòng bệnh là do sắp xếp tùy tiện, nhưng trên danh sách bác sĩ chủ trị ở cửa phòng bệnh lại là tên Trương Dịch.
Khám vượt cấp, chỉ có Trương Dịch Nhất mới có bản lĩnh này!
Trước khi tan làm buổi chiều, Trần Phương đưa cho Trương Dịch bản sơ yếu lý lịch mà anh đã suy nghĩ cả buổi, có thể nói là ưng ý nhất của mình.
"Cậu cầm đi, đưa cho viện trưởng Kim bên Hiệp Hòa xem đi, để ông ấy nhìn xem sơ yếu lý lịch của tôi có hoa lệ cỡ nào!"
Trương Dịch ngẩng đầu liếc nhìn Trần Phương: "Đừng có viết khoa trương quá đấy, nên thế nào thì viết thế."
Trần Phương cười hắc hắc nói: "Đùa cậu thôi, tôi chỉ đùa vui một chút thôi mà, sơ yếu lý lịch của tôi thì có gì mà hoa lệ? Chuyện hoa lệ nhất trong ba mươi năm cuộc đời tôi là được làm thầy thực tập của cậu đấy, ha ha!"
Trương Dịch: ...
Trương Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, liếc qua bản sơ yếu lý lịch rồi gửi văn kiện cho Kim Chính Luân...
Bệnh viện Hiệp Hòa, Đế Đô.
Kim Chính Luân nhìn bản sơ yếu lý lịch vừa nhận được, lặng lẽ thở dài.
Ôi! Bệnh viện Hiệp Hòa của ta đã bao nhiêu năm rồi chưa được đón bác sĩ có trình độ và kinh nghiệm thế này.
Lần này vì Trương Dịch này mà, thật đúng là phá lệ mà!
Nhưng mà nghĩ đến việc có thể chiêu mộ được Trương Dịch, phá lệ một chút cũng đáng.
Chỉ là mấy ca phẫu thuật kia của Trương Dịch, nếu có thể để hắn viết thành luận văn đăng báo thì nhất định sẽ gây chấn động giới y học!
Không chừng còn được giải thưởng Liễu Diệp đao nữa chứ!
Chuyện này đối với Hiệp Hòa mà nói không khác gì gấm thêm hoa a!
Nghĩ đến đây thôi cũng thấy rất kích động rồi!
Tùng tùng!
Đột nhiên, Kim Chính Luân đang chìm trong giấc mộng đẹp bị một hồi tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Kim Chính Luân đóng giao diện sơ yếu lý lịch trên máy tính lại, nhìn ra cửa một cái: "Mời vào."
Sau đó, ông thấy chủ nhiệm khoa cấp cứu Khang Ngạn Minh mang theo nụ cười khó hiểu bước vào.
"Viện trưởng Kim, dạo này ngài bận rộn nhỉ?"
Khang Ngạn Minh trên mặt nở nụ cười hiền hòa, nhưng ẩn sau nụ cười là biểu lộ gì thì Kim Chính Luân cũng có thể đoán được phần nào.
Dù sao thì mấy ngày nay có không dưới năm chủ nhiệm nghe ngóng được tin tức tìm đến ông rồi.
Kim Chính Luân khách khí cười hai tiếng: "Dạo này cũng nhàn, có chuyện gì thì chủ nhiệm Khang cứ nói thẳng đi."
Đều là cáo già cả rồi, còn giả vờ làm gì nữa, cứ nói thẳng đi~!
"Khụ khụ, đã vậy thì tôi xin nói thẳng! Tôi nghe chủ nhiệm Viên nói rằng ngài muốn tuyển một bác sĩ hơn hai mươi tuổi đến bệnh viện Hiệp Hòa, còn đặc biệt bố trí phòng riêng cho người đó nữa đúng không?"
Kim Chính Luân hơi nheo mắt lại, xem đi, ông đã biết mà.
"Không sai, bác sĩ đó tên Trương Dịch, anh chắc cũng từng nghe qua rồi chứ?"
Đáy mắt Khang Ngạn Minh thoáng lộ ra vẻ khó chịu: "Tôi chưa nghe nói đến, tôi chỉ biết hình như anh ta là người của giới truyền thông thì phải? Nhưng thưa viện trưởng Kim, những bác sĩ hot trên mạng như vậy thật sự muốn đến làm việc tại Hiệp Hòa sao? Nhỡ mà có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải là tự mình đạp đổ danh tiếng sao?"
Kim Chính Luân thở dài giải thích: "Chủ nhiệm Khang à, anh thử lên mạng tìm hiểu xem thành tích của cậu ta thì sẽ biết tại sao tôi lại mời cậu ấy thôi, cậu ấy không phải là bác sĩ hot trên mạng gì đâu."
Khang Ngạn Minh hừ một tiếng, cất cao giọng: "Tôi không xem, xem những tin tức đó làm gì, trách nhiệm của thầy thuốc là chữa bệnh cứu người chứ không phải suốt ngày lên mạng câu view."
Kim Chính Luân: ...
Thôi được! Mấy ngày nay ông đã giải thích rất nhiều lần rồi, lười không muốn giải thích nữa!
Đợi Trương Dịch đến thể hiện tài năng cho bọn họ xem thì họ sẽ biết nguyên do thôi!
"Chủ nhiệm Khang, chuyện này về cơ bản đã được quyết định rồi, anh có nói gì nữa cũng vô ích thôi, dù sao thì đây là quyết định của tôi và thường viện trưởng."
Khang Ngạn Minh nghe xong hơi bất mãn nói: "Tôi chỉ cảm thấy thời gian trước khoa tai mũi họng phòng khám của chúng tôi cần mượn tạm mà các ngài đều không duyệt.
Bây giờ tự dưng có người mới đến, các ngài lại còn đặc biệt làm cho người ta một cái phòng. Chuyện này khiến trong lòng tôi rất khó chịu, tất nhiên tôi không có ý gì khác, nếu như ngài và thường viện trưởng đã quyết định rồi thì chúng tôi cũng không nói gì thêm được.
À, tôi còn nghe nói cái cậu Trương Dịch này hình như cũng làm ở khoa cấp cứu đúng không?
Tôi nói trước nha, khoa cấp cứu của chúng tôi không thiếu người đâu đấy."
Ý nói là nếu ông muốn nhận người thì được, nhưng đừng đến khoa cấp cứu của ông.
Kim Chính Luân cau mày: "Nếu chủ nhiệm Khang phản cảm với Trương Dịch như vậy thì đợi cậu ấy đến tôi sẽ sắp xếp cậu ấy đến khoa khác."
"Được, vậy tôi xin phép đi trước nhé viện trưởng Kim."
Nhìn bóng lưng Khang Ngạn Minh rời đi, Kim Chính Luân hừ một tiếng, châm chọc nói: "Anh à anh, nhớ kỹ bộ dạng bây giờ của anh nhé, hy vọng đến lúc đó gặp lại mọi người anh vẫn có thể nói như vậy nha ~!"
Trong tuần lễ tiếp theo, cuộc sống của Trương Dịch vừa bận rộn lại vừa phong phú.
Bệnh viện Thiên Hà bên này cũng đã chính thức thành lập một quy trình khám bệnh toàn diện dành cho trẻ bị hở hàm ếch.
Ngay cả khi Trương Dịch đi rồi, bọn họ vẫn có thể tự mình hoàn thành toàn bộ các công đoạn khám bệnh, kiểm tra và phẫu thuật.
Tất nhiên, chi phí phẫu thuật vẫn do quỹ tài chính gánh vác.
Cũng chính nhờ vào một loạt các việc thiện mà Trương Dịch làm, Bệnh viện Nhân dân Thiên Hà đã dần dần nổi tiếng khắp tỉnh Vân.
Khoa thận, sau khi đưa ông Vương Trường Phú cùng con gái của ông lên bàn mổ.
Chuẩn bị xong xuôi, họ sẽ bắt đầu ca phẫu thuật ghép thận đầu tiên của thành phố Thiên Hà.
Ca phẫu thuật này có thể nói là được toàn viện chú ý!
Dù sao thì trước giờ toàn bệnh viện chưa từng làm ca phẫu thuật nào liên quan đến cấy ghép nội tạng cả!
Ngay lúc đang chuẩn bị trước ca phẫu thuật, điện thoại của Trương Dịch bỗng reo lên.
Nhìn xem thì ra là Vương Hải Thanh gọi.
Trương Dịch định cúp máy nhưng lại nhớ rằng mình chưa vào phòng phẫu thuật nên liền nghe.
"Có chuyện gì? Đang bận đây."
Vương Hải Thanh trong điện thoại ồn ào hai câu rồi hỏi: "Ngọa Tào, thằng Lục Cao kia vậy mà cũng thành lập một quỹ từ thiện! Ngay cả tên cũng đặt giống mày nữa chứ, tên là Quỹ Từ thiện Lục Cao!"
Hả?
Trương Dịch sửng sốt một chút!
Trong kinh ngạc còn mang theo cả sự khó hiểu.
Sau đó nghĩ lại, nếu là Lục Cao thì cũng không có gì lạ.
Ưu điểm duy nhất của Lục Cao chính là người ngốc nhiều tiền.
"Kệ mẹ nó muốn đặt tên gì thì đặt, có liên quan gì đến tao đâu. Tao cúp máy đây, sắp có ca phẫu thuật rồi, tối về nói chuyện lớn sau."
"Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Mày lại được tăng lương rồi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận