Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 318: Không phải thực quản ung thư, có khác nó bởi vì

"Đúng vậy, nếu thật để người bệnh này về nhà thì hậu quả khó lường!" Trương Dịch gật đầu nói: "Vậy thì tìm tiếp đi, thực sự không tìm thấy thì thôi."
"Ừm." Nói xong, Trương Dịch và Trần Phương hai người lại tìm một lượt ở cổng phòng khám cấp cứu và bên ngoài, vẫn không thấy người đâu.
Thôi được rồi, người bệnh đã không muốn chữa trị thì bọn họ cũng không có cách nào.
Bác sĩ khoa tiêu hóa đi tới xem, cũng ngơ ngác không hiểu, sao chỉ một lúc mà người đã không thấy đâu rồi?
"Tình huống gì thế này? Người bệnh đâu?"
Trần Phương bất đắc dĩ thở dài: "Chạy rồi, nói là không tin mình bị ung thư."
"Hả? Cái này... Nhỡ đâu trên đường xuất huyết ồ ạt thì sao?!"
"Còn sao nữa? Tự hắn muốn đi thì tùy thôi."
Trần Phương tìm một hồi không thấy người nên cũng lười tìm, mặc kệ vậy.
Giờ nghỉ trưa, Trương Dịch cũng không ngủ được.
Trong đầu luôn suy nghĩ xem làm sao để mở lời với Viện trưởng Tiền.
Thật ra hơn nửa năm nay Viện trưởng Tiền và cả Bệnh viện Thiên Hà đối xử với mình rất tốt.
Nhưng mà người ta, đến lúc cần phải nghĩ cho tương lai của mình thì cũng phải phân rõ thực tế.
Hiện tại, Hiệp Hòa đưa ra điều kiện không chỉ tốt hơn mà còn đồng ý cho mình mở riêng một phòng đặc biệt.
Việc Hiệp Hòa cho mình mở riêng phòng, đãi ngộ này không phải người bình thường nào cũng có được.
Cho nên Trương Dịch nghĩ, vẫn nên chọn ngày nói chuyện cho rõ ràng với Tiền Chính Cương...
Sáu giờ chiều, đến giờ giao ban, Trương Dịch vừa tan làm thay quần áo thì xe cấp cứu đưa đến một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày.
Hơn nữa lại là loại thổ huyết ra máu tươi ồ ạt!
Vừa hay ca đêm nay là Trần Phương trực, bệnh nhân vừa đến đã được Trần Phương nhận ra ngay!
Đây chẳng phải là người bệnh ung thư thực quản buổi chiều đã chạy mất sao?!
"Nhanh chóng đo nhóm máu! Lấy huyết tương bù vào trước, sau đó bảo kho máu điều máu, huyết tương, hồng cầu, tiểu cầu đến nhanh nhất có thể!" Trần Phương vội vàng phân phó.
Buổi chiều lúc người này bỏ đi, hắn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện!
Xem kìa! Đúng là xảy ra chuyện thật!
Buổi chiều kiểm tra thì tiểu cầu đã ở mức thiếu máu nhẹ, bây giờ còn nôn mửa ra như thế thì e là không quá hai mươi phút sẽ mất máu đến choáng váng!
Trần Phương nhìn xung quanh hỏi: "Người nhà đâu? Sao không thấy người nhà đâu cả, tình trạng nguy kịch như vậy thì phải có người nhà chứ."
Bác sĩ cấp cứu cũng bất đắc dĩ: "Không biết, chính hắn gọi điện thoại cấp cứu, lúc chúng tôi đến hắn vẫn còn nói chuyện được, chỉ là đã nôn hai bãi máu trong phòng rồi. Hiện tại chưa rõ nguyên nhân, nhưng nghi ngờ là do giãn tĩnh mạch dạ dày hoặc xuất huyết ồ ạt do loét dạ dày?"
Trần Phương lập tức phủ nhận: "Không, không phải giãn tĩnh mạch dạ dày cũng không phải loét dạ dày, là ung thư thực quản! Người này buổi chiều đã đến bệnh viện chúng ta khám, chính kết quả chẩn đoán không tin mình còn trẻ đã mắc ung thư nên không chịu chữa trị mà bỏ về. Không ngờ bây giờ lại được xe cấp cứu đưa đến đây! Đoán chừng từ lúc nãy đến giờ hắn đã nôn ra bao nhiêu máu rồi?"
"Không dưới một ngàn thì cũng phải bảy tám trăm ml."
Trần Phương nghe xong mặt mày ngưng trọng.
Máu đến nhanh lên một chút, nếu không mất máu choáng váng thì cứu cũng không kịp!
Đúng lúc này, chuyện không may xảy ra thật!
"Ọe... Ọe..."
"Không hay rồi! Bệnh nhân lại thổ huyết!" Y tá kinh hãi kêu lên.
Vừa nói cũng vừa vội vàng cầm túi nhựa hứng.
Nhưng máu nôn ra quá bất ngờ, căn bản không kịp hứng!
Áo gối và ga giường đều bị máu tươi làm ướt nhẹp!
"Ọe..." Vẫn còn nôn!
Bệnh nhân đã lơ mơ, cho nên thổ huyết là phản ứng bản năng.
Máu đỏ tươi làm ai nấy nhìn thấy cũng đều giật mình.
"Không xong! Huyết áp cũng đột ngột giảm xuống!"
Bất cứ bệnh nhân nào khi vào phòng cấp cứu thì việc lắp máy điện tim theo dõi, thở oxy, và thiết lập đường truyền tĩnh mạch đều là trang bị tiêu chuẩn của cấp cứu.
Lúc này, huyết áp trên máy điện tim đã từ 84/60 mmHg xuống 70/52 mmHg!
"Hỏng bét! Người này buổi chiều nhập viện đến kiểm tra thì huyết áp cũng chỉ có 94/64 mmHg! Bây giờ lại xuống hơn 70! Mau truyền máu!"
Trần Phương nói tuy không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Huyết áp một khi lại giảm nữa thì người này xong đời!
Hơn nữa hiện tại bệnh nhân ra mồ hôi trộm, thở nhanh những biểu hiện lâm sàng gần với bị choáng này cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng vấn đề là thực quản có khối u, và chỉ cần khẽ đụng vào là sẽ chảy máu.
Thêm vào tình trạng hiện tại đã xuất huyết nhiều, thì không có cách nào làm nội soi dạ dày để xem xét tình hình, cũng không có cách nào đưa dụng cụ vào trong dạ dày để cầm máu.
Chỉ có thể dùng phương pháp truyền máu để ổn định.
"Máu chưa tới, huyết tương đến rồi!"
"Mau lên!"
Chưa có máu thì dung dịch làm tăng thể tích máu có thể truyền vào trước, có thể chậm trễ được chút nào hay chút ấy.
"Gọi điện cho bác sĩ nội khoa dạ dày, bảo họ tranh thủ xuống đây xem."
"Vâng!"
Vừa thay xong quần áo chuẩn bị xuống ca, Trương Dịch nghe thấy động tĩnh bên phòng cấp cứu.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Không kìm được tò mò, Trương Dịch liền đi vào phòng cấp cứu nhìn thoáng qua.
Lúc này, liền kinh ngạc hỏi: "Người này có phải là người bệnh ung thư thực quản mà buổi chiều anh nói không?"
Trần Phương mặt mày lo lắng: "Đúng vậy, tôi đã bảo hắn đừng có chạy lung tung rồi mà, thấy chưa, mới mấy tiếng đã bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện."
Nhìn vệt máu trên cả giường và trên sàn nhà, Trương Dịch biết người này có lẽ thành mạch máu của khối u ở thành thực quản đã vỡ hoàn toàn.
Kết quả, khi ánh mắt Trương Dịch nhìn vào thực quản và dạ dày của bệnh nhân thì ngay lập tức nhíu mày!
Hả? Đây không phải ung thư thực quản ư?!
Ta nói! Cái này... Cái này căn bản không phải là ung thư thực quản!
Tít tít tít!
Đột nhiên, máy điện tim lại lần nữa kêu lên!
Lần này không chỉ huyết áp của bệnh nhân giảm, nhịp tim cũng dần dần bắt đầu giảm!
Ngay cả sóng điện tâm đồ cũng dần dần bằng phẳng đến nỗi nhanh không thấy nhấp nhô nữa!
"Xong rồi! Tim ngừng đột ngột! Adrenalin 1mg tiêm tĩnh mạch, Lạc Bối Lâm một ống tiêm tĩnh mạch!"
Trần Phương vừa phân phó vừa đứng ở bên giường ép tim.
"Được!"
"Chờ một chút!" Trương Dịch vội kéo Trần Phương: "Đừng ép tim!"
Mọi người quay đầu nghi hoặc nhìn Trương Dịch.
"Cấp cứu sao lại không ép tim? Tim của người này sắp ngừng rồi kìa!"
Trần Phương không hiểu ý của Trương Dịch là gì.
Tim ngừng đột ngột chẳng lẽ không nên hồi sức tim phổi sao?
"Chỗ chảy máu của hắn ở đoạn dưới thực quản đúng không, nơi đó vừa vặn gần tim, nếu như anh ép tim chẳng phải sẽ làm chảy máu dữ dội hơn sao?!"
Trần Phương ngẩn người.
Đúng vậy...Chết như vậy sẽ nhanh hơn...
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ hắn chết sao?" Trần Phương hết cách.
May mắn là lúc này máu đã tới!
"Máu tới máu tới rồi!"
Y tá kho máu vội vàng đem hồng cầu, huyết tương, tiểu cầu tới, tổng cộng 600ml.
"Mau truyền đi, còn cả kết quả kiểm tra của hắn buổi sáng đâu đưa cho tôi xem, làm những xét nghiệm gì? Sao chẩn đoán chắc chắn là ung thư thực quản?"
Sau khi Trương Dịch xuất hiện, quyền chỉ huy ở hiện trường đã bất tri bất giác chuyển sang cho Trương Dịch.
"Chụp X-quang ngực, điện tâm đồ, nội soi dạ dày, xét nghiệm máu thường quy đều đã làm."
Trần Phương đưa kết quả kiểm tra của người bệnh vào buổi trưa đến.
Trương Dịch vừa nhìn kết quả kiểm tra, vừa để Trần Phương trực tiếp dùng máy tạo áp lực truyền nhanh máu mới cho bệnh nhân này.
Trong ống truyền dịch, máu vốn đang chảy nhỏ giọt, bị Trần Phương ấn mạnh lập tức biến thành dòng chảy thẳng, không ngừng tiến vào trong cơ thể bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận