Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 319: Tạo thành chảy máu kẻ cầm đầu thế mà là...

Chương 319: Kẻ cầm đầu gây chảy m·á·u lại là... Dù có hơi lạnh, nhưng mấy cô y tá bên cạnh vẫn luôn dùng tay che giữ hơi ấm, cố gắng để m·á·u không bị quá lạnh. May mà sáu trăm ml m·á·u cũng có tác dụng. Sau khi truyền máu, huyết dịch người bệnh đã tăng trở lại, thuốc cũng có hiệu quả, huyết áp cũng đang tăng lên. Trần Phương nhìn Trương Dịch chăm chú nhìn kết quả kiểm tra, liền hỏi: "Trương Dịch, cái này... Có gì đó không đúng à? Chẳng lẽ người này không phải u·ng t·hư thực quản sao? Nhưng mà cái khối s·ư·n·g trên nội soi dạ dày với việc chảy m·á·u đều thấy rõ ràng mà." Trương Dịch đương nhiên biết kết quả nội soi dạ dày thể hiện rất rõ ràng, thực quản đúng là có s·ư·n·g khối. Nhưng vấn đề chính là, nguyên nhân bệnh của người này nằm ở dưới s·ư·n·g khối kia! Hắn căn bản không phải u·ng t·hư thực quản! Mà là... Vì bác sĩ nội soi lo sợ việc làm p·h·á s·ư·n·g khối sẽ gây chảy m·á·u nhiều nên không tiếp tục đi xuống dưới thăm dò. Vấn đề đó không được phát hiện, mới dẫn đến chẩn đoán sai bệnh. Thấy tình trạng người bệnh đã ổn định trở lại, Trương Dịch vội vàng phân phó: "Lại điều 600ml tiểu cầu và huyết tương từ kho m·á·u, sau đó mau đưa người đi phòng phẫu thuật." "Ơ? Cái này... Sao lại đưa phòng phẫu thuật? Định trực tiếp phẫu thuật cầm m·á·u à? Nhưng mà... nhưng mà tình huống này thì làm sao mà cầm m·á·u được?" Trương Dịch nhìn Trần Phương rồi nói: "Ta có cách." Tê! Trần Phương: Thật là đại ca, là tôi nghĩ nhiều rồi! Bác sĩ khoa tiêu hóa vừa xuống đến đã thấy nhân viên cấp cứu đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. "Ai ai, chúng tôi còn chưa xem mà sao các người đã đưa đi rồi?" Y tá cấp cứu đáp: "Là Trương Dịch bảo! Hắn bảo chúng tôi đưa người bệnh đi phòng phẫu thuật." Bác sĩ nội khoa tiêu hóa: "Ồ! Nói sớm một tiếng thì đã chẳng uổng công chúng tôi đến đây." Trong phòng phẫu thuật. Sáu trăm ml m·á·u đã được mang đến. Vừa truyền m·á·u vừa phẫu thuật là một hành vi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Trương Dịch vẫn đang chịu áp lực cao độ. Còn bác sĩ nội soi bên cạnh thì trong lòng hơi bất an. "Trương... Trợ lý Trương, tình trạng thổ huyết nghiêm trọng thế này còn có thể lên phòng phẫu thuật được sao?" "Được, cứ làm theo nội soi dạ dày của ngươi là được." "Dạ... được!" Ống kính theo miệng đi vào, còn chưa đi sâu bao nhiêu đã thấy toàn bộ thực quản chật hẹp, bên trong còn đầy m·á·u. Điều chỉnh ống kính một chút rồi đi xuống thăm dò, quả nhiên nhìn thấy cái s·ư·n·g khối kia. Diện tích tổn thương của s·ư·n·g khối lúc này không lớn lắm, việc này khiến người trong phòng phẫu thuật thấy lạ. "S·ư·n·g khối cũng không chảy m·á·u nhiều lắm, chẳng lẽ là dưới thực quản có vấn đề rồi? Chẳng lẽ thật sự là loét dạ dày gây mất nhiều m·á·u, không phải là vấn đề ở thực quản?" Trần Phương lắc đầu nói: "Nhưng thực quản không có vấn đề thì vì sao lại có s·ư·n·g khối? Chắc chắn là u·ng t·hư thực quản, có lẽ điểm chảy m·á·u nằm dưới khối s·ư·n·g này, chúng ta không thấy được?" Trương Dịch nhìn Trần Phương: "Ngươi nói đúng được một nửa, điểm chảy m·á·u đúng là ở dưới." Bác sĩ nội soi ngơ ngác: "Vậy trợ lý Trương tôi phải làm sao bây giờ? Còn phải tiếp tục thăm dò xuống dưới sao? Lỡ tạo thành diện tích chảy m·á·u lớn hơn thì sao?" Trương Dịch mặt bình tĩnh lắc đầu: "Không cần, d·a·o phẫu thuật lấy tới, ta muốn rạch một đường ở trên l·ồ·ng n·g·ự·c." "A? ! Không phải chứ, u·ng t·hư thực quản chảy m·á·u, ngài muốn mổ à?" "Ngài định khoét luôn cái đoạn thực quản chảy m·á·u này rồi cắt nối thực quản luôn sao?" "Mọi người im lặng hết đi, cứ làm theo lời ta bảo nếu không người này sẽ m·ất m·ạng!" Trương Dịch quát khẽ một tiếng, phòng phẫu thuật lập tức im bặt. Tốt tốt ~ Nghe theo đại lão ~ Rất nhanh, Trương Dịch rạch một đường kính hai cm ở khoảng giữa xương sườn thứ năm. Vừa đủ để đưa kính l·ồ·ng n·g·ự·c và các thiết bị khác vào. Mọi người thấy Trương Dịch thao tác, đều muốn học hỏi, nhưng không biết rốt cuộc Trương Dịch định làm gì. Nếu muốn lắp đặt thực quản nhân tạo, vậy hắn cũng không thông báo gọi người đi lấy thiết bị chứ. "Giúp ta giữ kính l·ồ·ng n·g·ự·c." "Được." "Đi vào dò xét, hướng vị trí trái tim, cũng là gần khu vực s·ư·n·g khối thực quản trong kính soi dạ dày ấy." "Vâng." Trần Phương làm trợ thủ, tay cũng rất linh hoạt. Trương Dịch vừa nói vừa quan sát. Lúc này, sau khi lồng n·g·ự·c mở ra mọi người mới p·h·át hiện bên trong ẩn chứa nhiều điều bí ẩn! Trong l·ồ·ng n·g·ự·c vậy mà cũng có m·á·u! Chuyện gì xảy ra vậy? U·ng t·hư thực quản chảy m·á·u, sao lại tràn vào lồng n·g·ự·c phía bên trái tim? Hơn nữa dịch bên trong đã chuyển sang màu đậm, nhìn là biết m·á·u và dịch viêm chảy ra, lại còn đã được một hai tháng rồi. "Đi dò xét sâu hơn!" "Được!" Lúc này người trong phòng phẫu thuật đều hiểu rõ bệnh nhân này có thể không chỉ là u·ng t·hư thực quản đơn giản. Mà còn có nguyên nhân khác. "Dừng lại, đừng nhúc nhích!" Lúc đến gần vị trí s·ư·n·g khối, Trương Dịch bảo Trần Phương dừng lại. "Kẹp." Trương Dịch dùng kẹp nhẹ nhàng gỡ các tổ chức xung quanh, Kết quả mọi người p·h·át hiện, chỉ khẽ chạm vào thôi là đã có m·á·u chảy ra! "Tình huống gì thế này?" Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ có Trương Dịch là mặt lạnh nhạt nói: "Rửa t·h·u·ậ·t d·ã." "Kìm giữ tổ chức." Sau khi rửa sạch thì tầm nhìn cũng rõ hơn một chút. Trương Dịch cẩn thận từng chút một bóc lớp s·ư·n·g bên ngoài đoạn thực quản. S·ư·n·g khối ở thực quản không chỉ sưng ở vách trong, vách ngoài cũng rất sưng. Vùng mổ nhìn không được rõ, nhưng khi Trương Dịch hơi nâng khối s·ư·n·g lên. Lúc này, mọi người mới phát hiện! Kẻ gây chảy m·á·u thế mà lại là... thế mà lại là một cái xương cá! ! Đậu xanh rau má! ! Làm nửa ngày té ra lại là xương cá! Ai da, còn tưởng là u·ng t·hư thực quản chứ! "Kẹp cầm m·á·u dài 15 centimet đưa đây." Vấn đề đã lộ diện thì giờ dễ giải quyết rồi. Đầu tiên là kẹp các nhánh của động mạch giáp trên và động mạch cổ, những mạch m·á·u chủ yếu cung cấp m·á·u cho đoạn trên thực quản. Sau đó gắp nhẹ cái xương cá làm rách mạch m·á·u ra. Vừa gắp ra, m·á·u tươi lại tuôn ra xối xả. Chưa đầy vài giây đã phủ kín cả vùng phẫu thuật. Nhưng may mà động mạch chủ bên trên đã được kẹp lại, vấn đề không lớn. "Rửa, dao điện lưỡng cực đưa đây." Trần Phương rất tháo vát, dọn dẹp vùng phẫu thuật xong lập tức đưa dao điện đến. Tư ~ Tư ~ Tư ~ Dao điện vừa đốt các mạch m·á·u, đồng thời cũng có thể bít vết thương. "Được rồi, cầm m·á·u rồi rửa sạch dịch tích tụ trong l·ồ·ng n·g·ự·c là có thể xong." Trương Dịch vừa nói vừa buông kẹp cầm m·á·u ở đoạn trên của động mạch. Máu chảy trở lại, nhưng chỗ bị xương cá đâm thủng thì không còn chảy nữa. Phẫu thuật thành c·ô·ng! "Đậu xanh rau má, Trương Dịch... cậu thật sự là thần rồi, sao cậu biết vấn đề nằm ở đây vậy!" Trần Phương vừa không hiểu mà cũng vừa ngưỡng mộ nhìn Trương Dịch hỏi. Chàng trai này rõ ràng là chỉ chăm chăm nhìn tờ kết quả kiểm tra một hồi, mà có thể nhìn ra được nguyên nhân? ! Thật là quá thần thánh đi! Trương Dịch nhìn Trần Phương cười nói: "Trần lão sư, người này bị viêm phổi anh biết chứ?" Trần Phương gật đầu: "Biết chứ, thấy trên phim chụp X-quang rồi." Nói xong, Trần Phương lập tức phản ứng lại! "Ngọa tào! Tôi hiểu rồi! Chẳng lẽ cậu từ phim X-quang mà nhìn ra được là do xương cá đâm rách mạch m·á·u gây chảy m·á·u, chứ không phải do u·ng t·hư thực quản gây chảy m·á·u? !" Trương Dịch khẽ gật đầu. Trần Phương lộ vẻ bừng tỉnh ngộ ra: "Ôi cha mẹ ơi! Sao mình lại không nghĩ ra chứ, cái viêm phổi vô duyên vô cớ kia cũng là một manh mối chứ, huyết dịch với dịch viêm chảy vào lồng n·g·ự·c gây nhiễm trùng phổi, cho nên lúc kiểm tra mới p·h·át hiện bị viêm phổi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận