Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 19: Không công bằng! Trương Dịch làm sao lại có loại đãi ngộ này

Chương 19: Không công bằng! Trương Dịch làm sao lại có loại đãi ngộ này
Trương Dịch cũng chẳng thèm để ý đến Trần Phong, lúc này một bác sĩ khoa thận từ nội khoa xuống đến hội chẩn. Cần cấp cứu một bệnh nhân đau bụng, xe cứu thương vừa đến, cả khuôn mặt người đó đều đau đến trắng bệch. Bệnh nhân này có tiền sử sỏi thận, không loại trừ khả năng lần này là bệnh cũ tái phát.
"Người bệnh cần hội chẩn ở đâu, dẫn ta đi xem." Bác sĩ khoa thận đến hội chẩn tên Bạch Đường, là một bác sĩ chủ trị, nghe nói sắp được lên phó chủ nhiệm. Trần Phương hiểu ý, cũng nhanh chóng dẫn người đi phòng cấp cứu.
"53 tuổi, tự thuật đau lưng trái một tuần, thêm ớn lạnh một ngày, hai giờ trước xuất hiện đau vùng eo tăng lên nên khám gấp nhập viện."
"Tiền sử mười năm trước có mổ mở lấy sỏi thận trái, 3 năm trước có tán sỏi ngoài cơ thể, một năm trước xuất hiện đường máu cao, chưa từng đi bệnh viện chính quy điều trị. Hiện tại kết quả CT, siêu âm đều có ngay."
Tại giường cấp cứu, một người bệnh nam đang nằm nghiêng trên giường bệnh rên rỉ đau đớn.
Một bác sĩ cấp cứu khác tên Hứa Xa Kiện đang báo cáo tình hình bệnh nhân cho Bạch Đường.
Nghe Hứa Xa Kiện báo cáo xong, Bạch Đường khẽ gật đầu rồi bắt đầu hỏi bệnh, bắt mạch bệnh nhân.
Còn trong mắt Trương Dịch, tình trạng nhập viện lần này của người bệnh không chỉ đơn giản là bệnh cũ tái phát. Mặc dù chỉ đau bụng bên trái, nhưng cả hai thận đều có sỏi, kèm ứ nước, trong bể thận còn có tích khí rõ rệt. Nếu Trương Dịch nhớ không nhầm, đây là một ca viêm thận bể thận sinh hơi vô cùng điển hình. Cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật đặt stent niệu quản trái bằng ống soi niệu quản, để loại bỏ khí tích và nước ứ, nếu không người bệnh sẽ rất nguy hiểm!
"Chắc là kết sỏi kèm viêm, anh cố gắng chịu một chút, chờ kết quả xét nghiệm ra sẽ lên phòng phẫu thuật." Bạch Đường an ủi người bệnh trên giường.
"Tôi thấy các anh nên thông báo cho khoa niệu đi, anh ta đau dữ dội chắc là do sỏi, phải đến phẫu thuật." Đúng lúc Trần Phương định gọi điện thoại cho khoa niệu thì Trương Dịch lại đứng ra nói: "Thầy Trần, tôi thấy bệnh nhân này không chỉ là bệnh cũ tái phát, bệnh cũ tái phát nào mà nghiêm trọng thế này, tôi cảm giác như đã phát triển thành viêm bể thận rồi!"
"Hả?" Trần Phương hơi sững sờ, rồi nhìn Trương Dịch đi đến bên cạnh bệnh nhân, đưa tay ấn vào bụng trái của người đó.
"Rất cứng, không giống như là kiểu bắt mạch của kết sỏi." Trương Dịch vừa làm vừa nói: "Rất có thể là tích khí!"
"Tích khí? Ý của cậu là viêm bể thận sinh hơi?" Bạch Đường lập tức phản ứng.
Lúc này, kết quả xét nghiệm của bệnh nhân cũng có.
Siêu âm: Sỏi thận hai bên, thận trái ứ nước, đoạn trên niệu quản trái giãn.
Công thức máu: Bạch cầu 24.3×10^9/L, tỷ lệ bạch cầu trung tính 84%.
Tổng phân tích nước tiểu: Bạch cầu ++.
Đường máu: 15.6 mmol/L.
Trong mắt Bạch Đường lóe lên tia kinh ngạc: "Đúng là viêm bể thận sinh hơi!"
Trần Phong đi theo sau Bạch Đường cũng sững sờ, rồi một mặt khinh thường bĩu môi.
Hừ, có gì ghê gớm? Không phải chỉ đoán trúng bệnh thôi sao? Để ta làm cũng được!
Trương Dịch nhìn biểu hiện của Trần Phong là biết hắn đang nghĩ gì. Mặc kệ tên thần kinh này, cứ tranh thủ thời gian bảo y tá đi lấy bộ phẫu thuật đặt stent niệu quản đến đã. Loại tiểu phẫu này sẽ được làm ngay tại khoa cấp cứu trước rồi mới lên phòng phẫu thuật, có thể giúp dẫn lưu, phòng ngừa bệnh nhân sau phẫu thuật bị rò rỉ nước tiểu.
Y tá rất nhanh chóng, chưa đến một phút đã lấy đồ đến. Mặc dù Trương Dịch chỉ là một người chưa có chứng chỉ hành nghề, nhưng trong phòng ai mà không biết tài của hắn, lời dặn của bác sĩ Trương Dịch y tá đều răm rắp nghe theo.
"Bác sĩ Trương, bộ phẫu thuật đến rồi ạ!"
Thấy cảnh này, Trần Phong trong lòng càng thêm bất mãn. Rõ ràng đều là thực tập sinh chuyển hệ quy bồi dưỡng, tại sao Trương Dịch lại có thể sai khiến y tá dễ dàng như vậy? Còn hắn thì khi ở khoa thận nhờ y tá giúp một chút cái gì cũng phải do dự muốn hỏi ý kiến Bạch Đường.
Không ngờ, tên Trương Dịch này ở khoa cấp cứu lại hòa nhập tốt vậy sao? Muốn cái gì y tá liền mang đến? Mà cũng không hỏi ý kiến của thầy hướng dẫn? Càng nghĩ càng tức, Trần Phong càng nhìn Trương Dịch càng ngứa mắt.
Trương Dịch ở đây sau khi lấy được bộ phẫu thuật liền bắt đầu đeo găng tay mở bộ phẫu thuật, chuẩn bị làm dẫn lưu ngay.
Trần Phương cứ thế đứng sau lưng Trương Dịch nhìn, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu: "Bác sĩ Trần, Trương Dịch vẫn chưa có chứng chỉ mà, các anh...Liền yên tâm để hắn thao tác à?"
Chỉ thấy Trần Phương một mặt yên tâm nói: "Chỉ là một ca đặt stent thôi có gì mà không yên lòng, nói nữa thì ta còn mong xem Trương Dịch thao tác ấy chứ." Người ta Trương Dịch đổi van tim còn làm được, một cái stent thì tính là gì?
Câu nói này như đánh một gáo nước lạnh vào mặt Trần Phong. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải đều là thực tập sinh mới được chuyển chính sao? Sao Trương Dịch lại có được đãi ngộ này? Không chỉ có y tá mà cả thầy hướng dẫn cũng đều nghe theo hắn?
Đương nhiên, nếu Trần Phong biết hiện tại Trương Dịch còn có cả tích hiệu, hắn chắc sẽ càng tức hơn.
Đặt stent là một thao tác khẩn cấp nhỏ trong cấp cứu, có phức tạp hơn so với đặt ống thông tiểu một chút, nhưng Trương Dịch ở trường và ở khoa cấp cứu tháng nay đã làm không ít. Nên dù chưa từng luyện tập trong phòng phẫu thuật mô phỏng, hắn cũng có thể thuần thục hoàn thành.
"OK, xong rồi, trước cho bệnh nhân dùng thuốc tiêu viêm đi, bạch cầu và bạch cầu trung tính đều cao vậy, viêm chắc chắn là rất nghiêm trọng." Trương Dịch vừa cởi găng tay vừa phân phó.
Trần Phương gật đầu, quay đầu dặn y tá: "Tosylat Ciprofloxacin 1.0, cứ mỗi sáu tiếng một lần."
"Vâng."
Không bao lâu, bác sĩ khoa niệu cũng đến kiểm tra xong tình hình, sau đó chuyển bệnh nhân sang khoa niệu nằm viện, đồng thời sắp xếp ca phẫu thuật tiếp theo.
Trên đường trở về khoa thận, Bạch Đường không nhịn được hỏi một câu: "Trần Phong, cậu Trương Dịch kia cũng là thực tập sinh chuyển hệ quy bồi dưỡng à?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Ừm, ta thấy cậu ta không tệ, vậy mà có thể sờ ra trong bụng là tích khí."
Lúc này Trần Phong im lặng. Có nhầm không vậy! Sao ai cũng khen Trương Dịch vậy? Càng người khác khen, hắn càng thêm chán ghét.
Vừa nghĩ đến việc nhà mình mất mười vạn đồng vì Trương Dịch, thêm cả việc em trai còn thất nghiệp, Trần Phong chỉ hận không thể đạp Trương Dịch một cước ra khỏi bệnh viện.
"À, đêm nay chúng ta trực ca đêm."
Nhìn Trần Phong như có điều suy nghĩ, Bạch Đường vỗ vai nhắc nhở.
"À, được rồi tôi biết."
Buổi trưa, Trương Dịch cùng mấy đồng nghiệp khoa cấp cứu đi ăn cơm, tiện thể mở điện thoại giải trí chút. Đột nhiên, Trương Dịch phát hiện Vương Hải Thanh lại gửi cho mình liên tục mấy tin nhắn Wechat tới. Trương Dịch ấn mở xem.
"Đại ca, anh mau xem group đi!"
"Cái con nhỏ Lưu Tử Phi này có bị làm sao không? Cái gì mà anh đừng có dây dưa với nàng!"
"Hừ, tính tôi đây bực rồi đấy! Mau vào group mắng lại đi!"
"Anh sao không trả lời tin nhắn vậy, đang làm việc à?"
Trương Dịch chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi, sau đó mới mở group lớp học ra xem.
Tin nhắn trong group lớp bình thường quá ồn ào nên Trương Dịch hay để chế độ im lặng. Giờ mở ra mới thấy, sau cái tin nhắn chúc cô ta tân hôn trăm năm hạnh phúc của mình, cô ta vậy mà lại trả lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận