Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 430: Hiếm thấy lại giảo hoạt gây nên bệnh khuẩn

Chương 430: Hiếm thấy lại giảo hoạt gây bệnh.
Rất nhanh, cồn được lấy ra. Trương Dịch lấy một giọt, nhỏ lên mẫu dịch tủy... Quả nhiên! Không đến một phút thời gian! Cái bệnh khuẩn hình bầu dục ban đầu này liền phát sinh biến hóa, mọc ra xúc giác! Giống hệt hải sâm, bất quá xúc giác của thứ này dài hơn hải sâm rất nhiều! Trong chốc lát, thấy cảnh này, Trương Dịch nổi hết da gà. Ghê thật! Mặc dù biết rằng cho đến hiện tại, con người mới phát hiện được chưa đến một phần trăm vi sinh vật trong tự nhiên rộng lớn. Nhưng mà! Cảm giác tận mắt nhìn sinh vật tiến hóa thế này, thật sự khiến người ta nổi da gà khắp người! Nữ bác sĩ thấy vẻ mặt kinh hãi của Trương Dịch liền tò mò tiến đến: “Ra sao rồi, cho ta xem với?” "Tôi lạy! Mọc xúc giác rồi? Lại mọc xúc giác!" Nữ bác sĩ cũng kinh ngạc kêu lên liên tục. Cảnh này dọa cho nàng toát mồ hôi lạnh cả người! "Cái này hoàn toàn có thể để chủ nhiệm chúng ta làm tiêu bản, có thể ghi vào tài liệu giảng dạy mà ông ấy đang soạn!" Nữ bác sĩ xem xong thì cảm thán không ngừng. "Chủ nhiệm Bạch của các cô còn viết tài liệu giảng dạy nữa à?" "Đúng vậy, ở bệnh viện chúng tôi nhiều chủ nhiệm đều là giáo sư y khoa của trường, có những chủ nhiệm còn được mời đi biên soạn tài liệu giảng dạy." "Ra là vậy, bây giờ cơ bản có thể kết luận người bệnh Lý Tiểu Quân bị lây nhiễm loại bệnh khuẩn này. Loại bệnh khuẩn này quá xảo quyệt, biến đi biến lại, điều kiện để biến đổi hình dạng cũng rất cao. Chẳng trách lâu như vậy rồi vẫn không tra ra. Loại bệnh khuẩn này trước mắt ở nước ta gần như không có. Chỉ ở các nước Đông Nam Á từng có, nhưng cũng không nhiều. Đương nhiên cũng có thể là chúng ta phát hiện muộn hoặc căn bản không kịp điều tra ra nguyên nhân, người bệnh đã qua đời vì bệnh tình trở nặng. Loại bệnh khuẩn này có tính kháng thuốc rất cao, thuốc kháng nấm nhất định phải chọn loại nhạy cảm nhất. Nếu không thứ này rất dễ sinh ra tính kháng thuốc, một khi sinh ra tính kháng thuốc, tỉ lệ điều trị thất bại của người bệnh sẽ rất cao! Thế này đi, cô cầm loại bệnh khuẩn hình thái này đi làm thí nghiệm Dược Mẫn. Nhớ nhé, nhiệt độ chỉ có thể ở khoảng 37 độ, tuyệt đối không được điều chỉnh nhiệt độ. Phải duy trì nhiệt độ này thì làm Dược Mẫn mới có hiệu quả. Đồng khang tọa, phất khang tọa, y khúc khang tọa, nằm lập khang tọa, lưỡng tính nấm mốc làm B, thẻ đỗ phân chỉ toàn... Còn có hoàng bá nhỏ để rửa! Cô cứ thử mấy loại thuốc này xem, xem hiệu quả Dược Mẫn thế nào." Nữ bác sĩ nghe mà ngơ ngác. Chỉ thấy miệng Trương Dịch khẽ mở khẽ khép, nói một tràng dài. Bất quá câu cuối cùng về thí nghiệm Dược Mẫn thì nàng nghe rõ. "Được, tôi làm ngay." Giải quyết xong bên phòng thí nghiệm, Trương Dịch lại vội vã đi tới khoa hô hấp. Nhìn bóng lưng Trương Dịch vội vã rời đi, nữ bác sĩ khoa kiểm nghiệm không nhịn được lắc đầu nói: “Nói thật, Trương Dịch này vừa đẹp trai lại vừa có trách nhiệm. Người bệnh này đâu phải của khoa cấp cứu của anh ấy mà anh ấy cũng để ý như vậy? Thật sự hiếm có.” Chẳng trách trong bệnh viện nhiều chị em thầm mến Trương Dịch đến vậy. Ai~ ! Mị lực thật là lớn nha ~!...
Khoa hô hấp. Lúc này vừa đúng bảy giờ rưỡi sáng. Bác sĩ và y tá ca trực sớm đều đã đến phòng làm việc. Thấy Trương Dịch sốt sắng hớt hải đi đến khoa hô hấp, cô y tá nhanh mắt lập tức tiến lên hỏi: “Bác sĩ Trương? Sao anh lại đến khoa hô hấp của chúng tôi?” “Tôi tìm ra nguyên nhân bệnh của Lý Tiểu Quân rồi! Bác sĩ trực đâu? Anh ấy ở đâu?” "Hả? Tìm ra rồi? Nhanh vậy đã tìm ra rồi?" Nghe được cuộc đối thoại, bác sĩ trực cũng từ phòng quan sát bên cạnh đi ra. "Cậu nói gì? Cậu... tìm ra nguyên nhân bệnh của Lý Tiểu Quân rồi? Là gì?" Bác sĩ trực không thể tin được. Sao có thể nhanh như vậy? Chỉ một ngày mà đã tìm ra rồi?"Là Marnife lam trạng khuẩn!" "Cái gì? Marnife lam trạng khuẩn?! Tê... Hình như tôi có nghe qua lam trạng khuẩn này, nó có vẻ như là loại lam trạng khuẩn hiếm gặp gây bệnh thì phải?" Trương Dịch khẳng định gật đầu nhẹ: "Đúng, chính là nó!" "Ôi mẹ ơi! Tôi nhớ ra rồi! Trong một luận văn ở nước ngoài tôi từng đọc, Marnife lam trạng khuẩn giống như là có hình dạng một bông hoa. Nhưng mà... Thứ này và hình thái vi trùng lao hoàn toàn không giống nhau mà?" Bác sĩ trực có nghe nói về loại bệnh khuẩn này, nhưng hiểu biết không toàn diện. Vì nó hiếm gặp, rất nhiều bác sĩ chỉ nghe qua hoặc là xem hình ảnh ca bệnh chứ chưa từng thấy trực tiếp bao giờ. "Không, rất giống, khi ở trạng thái dưới 30° thì nó rất giống vi trùng lao. Chỉ khi ở 37° thì mới khác biệt!" "Tôi lạy, cậu nói thứ này thật sự biến đổi hình dạng được sao??" "Không sai, vừa rồi tôi đã chứng thực việc này ở khoa xét nghiệm, họ đã bắt đầu làm Dược Mẫn rồi. Hiện tại tôi đến đây chính là muốn hỏi lại bệnh nhân và người nhà, xem rốt cuộc là anh ta đã lây nhiễm loại bệnh này bằng cách nào." "Được, tôi dẫn cậu đến phòng bệnh." Nói xong, bác sĩ trực vội dẫn Trương Dịch vào phòng bệnh để thăm người bệnh. Người nhà bệnh nhân đang dựng một giường phụ ở ngoài phòng bệnh vô trùng. Thấy bác sĩ mặt mày hốt hoảng đi tới, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Có gấp gáp cũng không giúp được gì.... Trong phòng bệnh, người bệnh vừa tỉnh. Cũng không hẳn là vừa tỉnh mà là cả đêm đều bị vết thương giày vò không sao ngủ được. Tuy đổi thuốc tình hình có khá hơn một chút nhưng những vết thương trên khắp người vẫn là thật, một lúc vẫn cứ đau muốn chết đi sống lại. "Lý Tiểu Quân, anh tỉnh rồi? Hôm nay anh cảm thấy thế nào?" Bác sĩ trực hỏi. Lý Tiểu Quân mở mắt, y tá trực đêm đang chăm sóc mặt cho anh ta. “Vẫn còn đau… Đêm qua… đỡ hơn một chút, nhưng mà tôi ngủ một giấc… dậy thì… giờ lại cảm thấy vẫn đau…” Vì phổi bị ăn mòn khá nghiêm trọng, Lý Tiểu Quân lúc nào cũng phải đeo mặt nạ dưỡng khí. Nếu không sẽ bị thiếu dưỡng. Giờ đây anh ta nói chuyện đều đứt quãng. "Chúng tôi đến hỏi về bệnh tình của anh, anh có thể nói trước khi phát bệnh anh đã từng đến đâu chưa? Hoặc có ăn thứ gì không sạch sẽ không? Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh đã bị lây một loại bệnh khuẩn rất hiếm gặp. Loại bệnh khuẩn này ở trong nước chúng tôi thì rất ít, nhưng ở các nước Đông Nam Á lại rất phổ biến.” Trương Dịch vừa dứt lời, Lý Tiểu Quân đang nằm trên giường cau mày nói: "Tôi… tôi có đi đâu đâu… ăn uống gì cũng toàn là đồ ăn bình thường…” Hả? Không từng ra ngoài? Cũng chưa ăn đồ ăn không sạch sẽ? Lúc này đến lượt Trương Dịch cau mày. Vậy Marnife lam trạng khuẩn này đã lây nhiễm cho anh ta như thế nào? Suy nghĩ một lát, Trương Dịch lại hỏi: “Vậy anh có từng tiếp xúc với động vật nhỏ không sạch sẽ nào không? Ví dụ như... động vật hoang dã hoặc là dơi, chuột các thứ?" Vừa dứt lời, liền thấy mắt Lý Tiểu Quân sáng lên! Cả người kích động, liền chống tay lên giường muốn ngồi dậy! "Tôi... Tôi... có... có! Là chuột... Chuột!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận