Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 137: Thật sự là bội phục! Nhìn vài lần kiểm tra đơn liền trực tiếp chẩn đoán chính xác rồi?

"Chương 137: Thật sự là bội phục! Nhìn vài lần kiểm tra đơn liền trực tiếp chẩn đoán chính xác rồi?"
"Ai? ! Trương Dịch? !" Trong điện thoại, giọng của Lưu Hùng Võ đều cao lên mấy tông. Tựa hồ có chút khó mà tin được. Cái tên Trương Dịch kia chẳng phải đang ở Vân Tỉnh sao? Sao gần nửa ngày đã vì giúp người khám bệnh mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Đế Đô rồi?
"Đúng đấy, chính là Trương Dịch làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành cho Tần lão gia tử đó."
"Ta biết, tắc nghẽn động lực hình? Cái này... Trương Dịch hiện tại đi chưa?"
"Chưa đâu, chúng ta đang định đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm."
"Được, ta đến ngay, gặp nhau ở nhà ăn."
Cúp điện thoại, Vương Tiểu Miện vừa cười vừa nói: "Nghe nói cậu đến bệnh viện, viện trưởng Lưu cũng muốn gặp cậu một chút đấy, đi thôi, chúng ta đến nhà ăn."
Viện trưởng Lưu? Trương Dịch suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người này. Hình như lần trước đến bệnh viện Bình An đã gặp qua rồi.
Trong phòng ăn.
Vương Tiểu Miện mời khách, ngoài Trương Dịch ra còn có mấy người học trò đi theo hắn tăng ca. Mấy người gọi năm món mặn một món canh, đang ăn thì thấy Lưu Hùng Võ từ cửa chính nhà ăn đi vào.
"Viện trưởng Lưu, chỗ này."
Lưu Hùng Võ đến gần, mọi người đều cung kính chào hỏi ông.
Lưu Hùng Võ khoát tay, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trương Dịch: "Bác sĩ Trương, đã lâu không gặp, hoan nghênh cậu đến bệnh viện Bình An!"
"Không có gì, tình huống của cụ bà kia nguy cấp, đến sớm giải quyết sớm thôi."
Lưu Hùng Võ lập tức lộ vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Bác sĩ Trương, sao cậu biết bệnh nhân kia bị bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn hình?"
Trương Dịch vừa nghe câu hỏi này liền âm thầm thở dài trong lòng. Lại nữa rồi, cơm cũng không cho người ta ăn ngon mà...
Sau đó, Trương Dịch liền lặp lại đại khái những gì vừa nói với các bác sĩ và người nhà bệnh nhân kia.
Lưu Hùng Võ cũng là dân học y. Dù không chuyên về ngoại khoa tim mạch, nhưng ông vẫn hiểu những gì Trương Dịch nói. Lúc này, ông lộ vẻ mặt khó tin nói: "Tôi đã gửi bệnh án này cho giáo sư Kim Chính Luân xem, ông ấy nói sẽ giúp tôi tìm hiểu nguyên nhân. Kết quả mấy tiếng rồi mà không có tin tức gì. Thật không ngờ, bác sĩ Trương cậu thế mà chỉ xem vài tờ xét nghiệm là chẩn đoán chính xác được, còn đưa ra phương án điều trị chính xác nhất. Thật là bội phục! May mà hôm nay trưởng khoa Vương tìm cậu đến đây, chứ nếu là người khác, e rằng bệnh nhân đã không trụ nổi rồi."
Vừa lúc đó, điện thoại của Lưu Hùng Võ vang lên. Ông nhìn qua thì thấy Kim Chính Luân gọi tới.
"Alo, giáo sư Kim? Vâng vâng, đúng là ca bệnh kia... Tôi..."
Lưu Hùng Võ định nói là Kim Chính Luân không cần xem ca bệnh nữa vì Trương Dịch bên này đã xem xong rồi. Kết quả Kim Chính Luân lại ngắt lời ông, còn nói một cách nghiêm túc: "Viện trưởng Lưu! Ca bệnh mà anh gửi cho tôi, tôi đã có đầu mối rồi. Tôi xem kỹ lại các kết quả xét nghiệm mà anh gửi. Thành thất phải vách ngăn dày lên, lại không có mạch máu cơ sở hẹp. Nhưng vẫn xuất hiện triệu chứng suy tim, thậm chí phổi bị tích nước, chứng tỏ thất trái và động mạch chủ nhất định có chỗ hẹp, chỉ là các anh chưa tìm ra thôi. Ngoài ra, từ điểm thành thất dày lên, tôi nghi là..."
"Giáo sư Kim, có phải ông muốn nói là bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn hình? Mà chỗ tắc nghẽn không phải tắc nghẽn cố định, mà là tắc nghẽn động lực?"
Đầu dây bên kia, Kim Chính Luân vừa định thốt ra đáp án thì bị Lưu Hùng Võ giành nói trước! Kim Chính Luân ngẩn người một lát mới hỏi: "Viện trưởng Lưu, sao anh biết tôi muốn nói gì?"
Lưu Hùng Võ cười cười nói: "Tôi cũng không biết ông muốn nói gì, chỉ là chúng tôi hiện tại đã chẩn đoán chính xác là bệnh này rồi thôi."
Kim Chính Luân nhíu mày. Kỳ quái! Bệnh viện các anh rõ ràng chẩn đoán được loại bệnh này, vậy còn hỏi tôi làm gì! Còn nói tình hình bệnh nhân rất khẩn cấp nữa!
Kim Chính Luân nghĩ, mạng người quan trọng, giúp được thì cứ giúp thôi. Cho nên mới vội vàng bỏ dở công việc, từ khi nhận được tin buổi chiều đến giờ vẫn liên tục xem xét toàn bộ thông tin của bệnh nhân. Trong lúc đó còn tra mấy tài liệu y học, mới suy đoán người này hẳn là bị bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn hình. Không ngờ, anh đã biết kết quả rồi sao?
Lưu Hùng Võ bên này giải thích: "Tôi vừa mới biết là do trưởng khoa Vương mời bác sĩ Trương Dịch đến bệnh viện giúp xem bệnh, sau đó chẩn đoán đấy ạ."
Kim Chính Luân cau mày hỏi: "Trương Dịch?"
"Đúng, chính là cậu ấy, thật sự là quá lợi hại, tôi nghe trưởng khoa Vương nói là Trương Dịch vừa đến chỉ nhìn bệnh nhân sau đó xem mấy tờ xét nghiệm liền chẩn đoán ra bệnh. Rồi cho làm kiểm tra, dùng thuốc, bây giờ tình hình bệnh nhân đã tốt hơn nhiều rồi."
"Thì ra là vậy! Vậy thì tốt quá, bệnh nhân không sao là được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, nội tâm Kim Chính Luân lại rất lâu không thể bình tĩnh được! Bệnh này rất hiếm gặp, lại còn không dễ chẩn đoán. Còn rất dễ nhầm với các bệnh hẹp cơ tim gây suy tim khác. Thật sự là khó hiểu quá. Trương Dịch còn trẻ như vậy, sao có thể nhanh chóng chẩn đoán ra được bệnh này?
Kim Chính Luân suy nghĩ một chút. Cảm giác mình trước đó tiêu tốn mười mấy năm kinh nghiệm để nghiên cứu như có chút ít vậy. Thảo nào hắn đến cả Hiệp Hòa còn không thèm. Với thực lực này, chắc chắn là bệnh viện ở Vân Tỉnh trả lương cao hơn rồi...
... Nhà ăn, ăn qua loa bữa tối. Trương Dịch đã đặt vé máy bay chuyến trễ nhất về Thiên Hà. Còn dư nửa tiếng, Trương Dịch lại về phòng xem tình hình bệnh nhân.
Trong phòng bệnh. Cụ bà đã mở mắt, còn có thể nói vài câu với người nhà. Xem ra tình hình đã khá hơn nhiều. Trương Dịch đi đến trước giường bệnh, lại kiểm tra tim một lần.
Vách tim phì đại vẫn còn, nhưng do giảm sức co bóp của tim, tốc độ chậm lại, tình trạng tắc nghẽn hai lá van cũng đã cải thiện rõ rệt. Xét thấy tuổi của bệnh nhân, thật sự nếu muốn mổ tim cắt bỏ cơ tim phì đại, Trương Dịch còn hơi lưỡng lự. Một là do tuổi bệnh nhân cao, sức đề kháng yếu. Rất có thể sẽ xuất hiện nhiều biến chứng, tỷ lệ phẫu thuật thất bại rất cao. Hai là, Trương Dịch trước mắt thật sự chưa rút trúng phẫu thuật cắt bỏ vách tim. Ngay cả luyện tập cũng chưa từng luyện tập, nếu thực sự phải làm, Trương Dịch trong lòng cũng không nắm chắc có thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm. Từ khi có thể luyện tập ở phòng phẫu thuật mô phỏng, Trương Dịch gần như đều hướng đến phẫu thuật thành công với độ chính xác trăm phần trăm. Nếu không làm được, trong lòng sẽ luôn cảm thấy thiếu gì đó. Đương nhiên, tình hình bệnh nhân này hiện tại vẫn chưa đến mức nhất định phải phẫu thuật. Chỉ cần dùng thuốc là đủ.
Xem xong tình hình bệnh nhân, Trương Dịch lúc này mới chuẩn bị xuất phát ra sân bay. Lưu Hùng Võ vẫn muốn giữ Trương Dịch lại. Dù sao giờ đã muộn, ở lại một đêm rồi đi còn có thể nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng Trương Dịch nghĩ sáng mai còn phải chạy về đi làm. Cho nên liền quyết định bay đêm.
Bất quá, vừa ra khỏi phòng bệnh. Người nhà tên A Linh kia lại đột nhiên đi ra: "Bác sĩ... Xin chờ một chút! Tôi... Tôi có mấy lời muốn nói với các anh."
Mấy người quay lại nhìn cô.
"Cái đó... Chuyện ban ngày thật xin lỗi, là tôi hơi quá khích, tôi biết... các bác sĩ cũng rất vất vả, khuya rồi mà còn đang chạy đi kiểm tra phòng bệnh... Ban ngày... là tôi sai rồi, tôi nói những lời kia hơi cực đoan, tôi không xem thường bệnh viện ở đại lục... Chỉ là... Tôi quá lo lắng cho mẹ nên... thật xin lỗi!"
Nói xong, người nhà này còn cúi đầu có chút cúi chào mấy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận