Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 191: Không biết tốt xấu, vậy mà tiếp ngay cả cự tuyệt hai vị lãnh đạo

"Ta nói này! Hai mươi lăm vạn một năm tiền lương á? !"
"Trời ạ, Trương Dịch này ta nghe nói vẫn là một người đang được đào tạo nội trú mà, nội trú không phải là kiểu đang ở lại bệnh viện làm việc nhưng vẫn chưa được kiểm tra chứng bác sĩ sao? Thế mà cũng có thể trả hai mươi lăm vạn?"
"Đúng là hết sức lạ lùng a! Vậy mà lại cho tận hai mươi lăm vạn?! "
"Hai mươi lăm vạn, vậy mỗi tháng phải hơn hai vạn rồi! Trời ạ, vậy là có thể theo kịp lương bác sĩ chủ trị rồi đó! Viện trưởng Chu ra giá cao quá rồi đi?"
"Không không, cậu có tầm nhìn hạn hẹp rồi, hãy nghĩ tới kỹ thuật khâu vết thương của Trương Dịch xem, mời cậu ta đến bệnh viện của chúng ta chắc chắn sẽ có lợi nhiều hơn hại thôi. Chỉ riêng chiêu khâu lại này thôi đã có thể đảm đương vai trò giáo viên hướng dẫn thực tập rồi, chúng ta lại có thể bớt được một khoản lương cho giáo viên thao tác nữa đấy."
"Ừm ~ Cũng có lý đấy!"
Bên ngoài cửa, các bác sĩ của bệnh viện Hoa Tây bàn tán rất sôi nổi.
Mà những người không phải bác sĩ của bệnh viện Hoa Tây cũng nhao nhao lộ ra vẻ mặt đầy hâm mộ.
Oa, mẹ nó, ghê vậy anh bạn!
Bệnh viện Hoa Tây mời a! Đúng là sướng rơn mà!
Có thể trực tiếp đến Hoa Tây, không cần phải trải qua đào tạo nội trú, hơn nữa lại còn cầm hai mươi lăm vạn một năm tiền lương thoải mái chờ hai tháng nữa đi lấy chứng!
Quả là quá tuyệt vời đi!
Nếu là ta, ta nhắm mắt lại cũng sẽ đồng ý ngay nha!
Nhưng hết lần này tới lần khác dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Trương Dịch lại chậm chạp không chịu mở miệng.
Chu Kỳ Hồng hơi ngẩn người, hỏi hắn:
"Sao vậy Trương Dịch? Chỗ nào không vừa ý à?"
Trương Dịch lắc đầu nói:
"Không, rất hài lòng, chỉ là... Tôi cũng sẽ không đến Hoa Tây làm việc đâu."
Ối giời!
Cái gì thế này?
Trương Dịch vậy mà từ chối!
Hai mươi lăm vạn một năm đấy!
Hơn nữa lại còn là bệnh viện Hoa Tây nữa!
Bao nhiêu bạn trẻ khát khao được đến Hoa Tây học tập và nghiên cứu!
Thằng nhóc Trương Dịch này vậy mà lại cự tuyệt!
Trong chốc lát, không ít người cảm thấy Trương Dịch có chút không biết tốt xấu.
Điều kiện tốt như vậy mà còn từ chối, tâm cao ngạo quá rồi thì phải.
Chu Kỳ Hồng cũng một mặt khó hiểu.
"Tôi cho cậu mức lương cao như vậy, sao cậu lại từ chối?"
Trương Dịch nghĩ bụng: Cao á? Hai mươi lăm vạn là cao á? Ông sợ là không biết tôi kiếm được bao nhiêu ở Thiên Hà ~ Đương nhiên, Trương Dịch vẫn khách khí từ chối nói:
"Viện trưởng Chu, cảm ơn ý tốt của ngài.
Buổi sáng ở phòng họp khi ngài nói về điều kiện này tôi đâu có lập tức đồng ý ngay đúng không?
Chủ yếu là tôi ở cái bệnh viện trước kia lâu quá nên cũng có tình cảm rồi.
Nên vô cùng cảm ơn lời mời của viện trưởng Chu, trước mắt tôi vẫn chưa có ý định chuyển đi nơi khác làm."
Trong mắt Chu Kỳ Hồng hiện lên một tia kinh ngạc.
Thật sự là ngoài sức tưởng tượng của ông!
Hoa Tây cho lương hai mươi lăm vạn một năm mà cậu cũng không thèm sang?
Chu Kỳ Hồng há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Một bên, Kim Chính Luân hai mắt híp lại, nghĩ bụng thôi cậu hát xong rồi để tôi lên sân khấu đây ~ "Trương Dịch, đã Hoa Tây cậu không muốn đi... Vậy Hiệp Hòa chúng tôi thì sao?
Cậu có muốn đến chỗ chúng tôi không? Về phần lương một năm, tôi cho cậu ba mươi vạn! Thế nào?"
Kim Chính Luân nghiến răng một cái rồi đưa ba ngón tay ra.
Kỳ thật, ở Hiệp Hòa hai mươi lăm đến ba mươi vạn, cũng đã là mức lương của rất nhiều bác sĩ trưởng khoa có kinh nghiệm làm việc nhiều năm rồi.
Trương Dịch trước mắt vẫn chưa có chứng chỉ hành nghề, được xem như là một người đang được đào tạo.
Vậy mà lại có thể cho lương ba mươi vạn một năm, mức lương hai vạn năm một tháng, ở Đế Đô này cũng đã được xem là ở mức rất cao!
Nghe Kim Chính Luân nói, Chu Kỳ Hồng quay sang liếc hắn một cái.
Hừ, biết ngay Kim Chính Luân ông muốn tranh người mà!
Ngoài cửa, những bác sĩ vây xem đều nhao nhao gặp phải hai cú sốc lớn!
Viện trưởng Chu của Hoa Tây mời Trương Dịch.
Viện trưởng Kim của Hiệp Hòa cũng đến mời Trương Dịch!
Trời ạ!
Trương Dịch có vận may tốt quá đi ~ Chúng ta cũng muốn được viện trưởng đích thân mời a ~ Mà còn là Hiệp Hòa nữa!
Bệnh viện Hiệp Hòa thủ đô đấy, hơn nữa còn là ba mươi vạn một năm!
Lần này chắc chắn Trương Dịch không thể nào từ chối nữa đúng không?
Thật không ngờ...
Thằng nhóc này vậy mà lại từ chối lần nữa!
"Ừm... Thật xin lỗi viện trưởng Kim, tôi nghĩ hiện tại mình vẫn thích hợp ở lại Thiên Hà hơn, cảm ơn ý tốt của ngài."
Kim Chính Luân ngẩn người, lộ ra vẻ mặt khó hiểu vì không biết Trương Dịch đang suy nghĩ gì!
"Nhưng mà Trương Dịch... Bệnh viện Hiệp Hòa tốt như vậy sao cậu lại không muốn đến?
Đây đã là lần thứ hai tôi mời cậu rồi đấy!
Lần đầu tiên mười mấy vạn một năm tiền lương có thể đúng là hơi ít một chút, nhưng lúc đó tôi cũng đang cân nhắc đến việc cậu mới tốt nghiệp không lâu, rồi mới kết hợp với kinh nghiệm làm việc để đưa ra mức lương đó.
Còn lần này, tôi thật lòng xuất ra trăm phần trăm thành ý rồi!
Các bác sĩ trưởng khoa của Hiệp Hòa chúng tôi cũng đều có mức lương hàng năm này cả, bây giờ cậu còn chưa phải chủ trị, thậm chí còn chưa có chứng.
Tôi cho cậu mức lương cao như vậy, thật sự rất có thành ý đấy Trương Dịch!
Cậu nhất thiết phải suy nghĩ cho kỹ một chút đi!"
Không thể không nói, viện trưởng Kim nói cũng rất đúng sự thật.
Lần thứ hai mời Trương Dịch, vậy mà vẫn bị từ chối.
Chuyện này khiến Kim Chính Luân có chút khó chấp nhận.
Ông không thể nào hiểu được, ở cái bệnh viện Thiên Hà đó có gì tốt chứ?
Trang thiết bị không có, môi trường cũng không tốt, còn không nói đến bầu không khí học tập nữa chứ.
Ở Đế Đô lúc nào cũng có các giảng viên của những trường đại học hàng đầu đến giảng bài.
Còn có trang thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất, không khí thảo luận học thuật tốt nhất, thậm chí rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y từ xa xôi đến Hiệp Hòa để điều trị.
Bệnh viện tốt như vậy, cậu vì sao không chịu đến cơ chứ!
Kim Chính Luân thật sự vắt óc suy nghĩ mãi cũng không ra.
Trương Dịch nhìn ánh mắt khẩn thiết của Kim Chính Luân như vậy, cũng không tiện từ chối thẳng thừng trước mặt ông nữa.
Chỉ có thể từ tốn nói:
"Hay là thế này đi viện trưởng Kim, ngài cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ nhé? Đợi khi nào tôi cân nhắc kỹ càng rồi sẽ trả lời chắc chắn cho ngài được không ạ?"
Kim Chính Luân có chút hoài nghi, ông cảm thấy chắc Trương Dịch chỉ không muốn từ chối thẳng mặt nên mới kéo dài thời gian mà thôi?
"Thật ư? Cậu thật sự sẽ suy nghĩ kỹ càng?"
Trương Dịch gật đầu: "Thật đấy viện trưởng Kim, đợi tôi cân nhắc xong sẽ trả lời cho ngài qua WeChat lần trước."
Cuối cùng Kim Chính Luân cũng bất đắc dĩ thở dài.
Thực lực của Trương Dịch đúng là không hề yếu một chút nào.
Ngay cả bậc cao thủ của Hoa Tây cũng có thể thua dưới tay cậu ta.
Trả ba mươi vạn một năm đúng là không hề lỗ chút nào.
Chỉ tiếc là cậu ta lại không muốn đến...
Ôi!
Đang đứng bên cạnh nhìn, Từ Xương kỳ thật trong lòng cũng đang rục rịch muốn ra mặt!
Họ cũng là bệnh viện Thụy Kim nổi tiếng tại Ma Đô, là một bệnh viện rất tốt.
Đáng tiếc là...
Hai đại lão phía trước, một người ra hai mươi lăm vạn, một người ra ba mươi vạn tiền lương một năm đều bị Trương Dịch cự tuyệt, thế này thì ông ta còn biết mở miệng kiểu gì đây??
Nên chỉ có thể giữ lại lời trong bụng mà thôi.
Toàn bộ phòng mổ, bao gồm cả những bác sĩ đang vây xem bên ngoài đều không thể hiểu được cách làm của Trương Dịch.
Vậy mà lại từ chối hai bệnh viện tốt nhất cả nước.
Thật không biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa!
Đương nhiên, cũng có người cho rằng, thực lực của Trương Dịch không hề yếu, có lẽ đi đâu làm cũng được, chọn nơi nhỏ hơn có lẽ sẽ ít áp lực hơn.
Hoa Tây với Hiệp Hòa đúng là hai bệnh viện số một số hai cả nước.
Nhưng tương đối áp lực cũng lớn.
Khối lượng công việc lớn, mỗi ngày đều bận túi bụi.
Số khám bệnh ở đó có thể từ tháng ba xếp lịch tới tháng sáu.
Chưa kể đến việc giường nội trú còn luôn trong tình trạng không đủ.
Ôi, nghĩ kỹ thì sự lựa chọn của người ta cũng chưa chắc là sai.
Có người thích môi trường làm việc thoải mái một chút cũng không có gì là không thể.
Tại hiện trường, cuộc thi đấu đã kết thúc, thêm việc Trương Dịch lại từ chối cả hai đại lão.
Trong chốc lát, Chu Kỳ Hồng và Kim Chính Luân cũng mất hết hứng thú.
Không bao lâu, hai người cũng lần lượt rời đi.
Chờ lãnh đạo vừa đi, Trần Phương vội vàng xông vào đầu tiên!
"Trương Dịch cậu quá trâu bò rồi! Tôi còn tưởng dáng vẻ của cậu khi nãy khâu vết thương là đã đủ ngầu lắm rồi!
Không ngờ, dáng vẻ lúc cậu từ chối viện trưởng Chu và viện trưởng Kim còn ngầu hơn cả lúc đó nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận