Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 564: Thận nặng một chút chuẩn không sai

Chương 564: Cẩn thận một chút chắc không sai
Viện mồ côi cũng không nhận nuôi sao? Ai. Chắc là tài chính eo hẹp rồi. Có một số viện mồ côi nuôi dưỡng rất nhiều người tàn tật, người già và trẻ em. Ngoài trợ cấp của nhà nước, còn có rất nhiều viện mồ côi cần sự giúp đỡ lâu dài của những người hảo tâm trong xã hội mới có thể tiếp tục duy trì.
Trương Dịch im lặng một hồi. Nghĩ ngợi rồi vẫn không nói quá lời, chỉ nói: "Vậy đi, ngươi nói viện mồ côi Thành Yêu này ta sẽ để ý thêm. Chỉ dựa vào ngươi nói với ta vài lời mà ta đã tin ngươi thì ta cũng dễ bị lừa quá rồi đúng không? Vậy sau này chẳng phải ai cũng chạy đến tìm ta giúp đỡ? Ngươi cũng nói, ta là bác sĩ chứ không phải người chuyên làm từ thiện, ta mở quỹ từ thiện ban đầu cũng chỉ vì những bệnh nhân dưới tay ta cần chứ không phải người ngoài cần. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Cao Tề cùng ủ rũ gật đầu: "Hiểu rồi..."
"Bất quá, mặc kệ bác sĩ Trương ngươi có bằng lòng giúp đỡ hay không, ta cũng xin ngươi nhất định phải tin ta! Ta nói đều là thật, ngươi có thể lên Baidu tìm kiếm, viện mồ côi Thành Yêu cũng có thể tìm kiếm. Hoặc là, trên danh thiếp có địa chỉ cô nhi viện đó! Ngài... ngài nếu có thời gian rảnh có thể đến viện chúng tôi xem sao! Nếu ngài nghĩ kỹ thì hoàn toàn có thể liên lạc với ta. Xin ngài thứ lỗi, ta cũng không phải cố tình làm phiền ngài, chỉ là... thực tế cùng đường mạt lộ... Vừa vặn người thân trong nhà lại đang khám bệnh ở bệnh viện Hiệp Hòa, vừa vặn lại do bác sĩ Trương ngài chữa trị. Cho nên ta mới hạ sách này đến tìm ngài, thực sự là có lỗi, quấy rầy!"
Cao Tề cùng nói chuyện vẫn rất khách khí. Nghe những lời này thì quả thực không giống là đang lừa gạt. Trương Dịch gật đầu nói: "Được, tấm danh thiếp này ta nhận, ta làm việc trước đã, nếu không có gì thì các ngươi nhanh lên đi."
Trương Dịch đây là hạ lệnh đuổi khách, Cao Tề và hai người nhà bệnh nhân khác cũng không phải không hiểu. Lúc này liền đứng dậy cáo biệt Trương Dịch. Trước khi đi, con gái của Quan Hoa còn lặng lẽ nói với Trương Dịch: "Bác sĩ Trương, tôi biết tôi không nên nói lời này, nhưng mà cái thằng bé này... ai, đứa nhỏ này đúng là một người thật thà. Từ sau khi tốt nghiệp đại học đã đi vào cái viện mồ côi đó làm việc rồi. Làm một mạch cho tới bây giờ, người trong nhà giới thiệu đối tượng, con gái người ta đều chê công việc viện trưởng cô nhi viện này vừa không có tiền lại xui xẻo. Đến bây giờ gần ba mươi tuổi rồi vẫn còn độc thân, ai... Ngài yên tâm, tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo, những lời thằng bé vừa nói đều là thật. Nhưng về phần có giúp hay không thì hoàn toàn tùy theo ý ngài. Chúng tôi cũng không vì quen biết ngài hay nói với ngài mấy câu mà ép buộc ngài phải giúp đỡ gì. Không có đâu, hoàn toàn sẽ không, hi vọng ngài đừng để ý nhé, cái này hoàn toàn do ý ngài thôi."
"Ừm, ta biết." Trương Dịch gật đầu vẫy tay với hai người, quay đầu nhìn máy tính làm việc.
Sau khi người nhà bệnh nhân đi, Trần Phương Tài chuyển ghế đến, thần bí nói nhỏ: "Trương Dịch, để ta nói, những lời vừa nãy các ngươi nói, ta tìm thử rồi, thật sự có viện mồ côi Thành Yêu này." Nói rồi, Trần Phương còn đưa điện thoại có nội dung tìm kiếm cho Trương Dịch xem.
Trương Dịch quay đầu liếc mắt nhìn. Viện mồ côi Thành Yêu huyện Vân Bắc. Vậy xem ra... Cao Tề cùng nói là thật? Ai. Có giúp hay không đây? Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Dịch vẫn quyết định giúp. Cũng không phải là Trương Dịch thánh mẫu. Mà là Trương Dịch thân là một bác sĩ có mấy ngàn vạn người hâm mộ. Có nhiều người chú ý mình như vậy, danh tiếng của mình cũng cao như vậy. Lời nói của mình hoàn toàn có thể ảnh hưởng một bộ phận người. Thay vì giới hạn giá trị của mình trong việc chữa bệnh cả đời, chi bằng tận dụng cái sự "nổi tiếng" này. Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện. Hiện tại Trương Dịch danh khí lớn, người tìm đến xem bệnh càng ngày càng nhiều, đây là chuyện tốt. Giống như việc đi tham gia các chương trình tuyên truyền sức khỏe, lợi dụng sự nổi tiếng của mình, để nhiều người dân biết thêm chút kiến thức y học, sao lại không làm chứ.
Chỉ cần Cao Tề cùng nói sự tình của viện mồ côi này là thật. Vậy Trương Dịch sẽ nguyện ý giúp anh ta đăng lên chút thông tin lên Webo hoặc Douyin, để viện mồ côi này có thể xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Để mọi người cùng giúp đỡ viện mồ côi này, giúp đỡ những đứa trẻ ở đó. Việc Trương Dịch đăng một bài Weibo cũng chỉ là việc động tay, nhưng đối với trẻ em ở viện mồ côi mà nói... lại có thể thay đổi cả cuộc đời của chúng.
"Thế nào, Trương Dịch, ngươi có giúp không vậy?" Trần Phương thấy Trương Dịch đang trầm tư thì nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào hắn.
"Đừng nha Trương Dịch! Bọn trẻ ở cô nhi viện có liên quan gì đến ngươi đâu? Cái gì cũng đến tìm ngươi giúp, ngươi thành cái gì hả!" Không đợi Trương Dịch lên tiếng, Mao Tiểu Viên đã thản nhiên nói.
Ở một góc, Uông Vũ Phi cũng bưng chén nước chậm rãi đi đến nói: "Ai, thật ra chuyện này thì... dựa theo những gì ta biết về Trương Dịch, ta đoán chắc là anh ta sẽ đồng ý thôi."
Làm việc chung ba tháng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Trương Dịch là người thế nào, trong lòng bọn họ đều rõ. Kiểu nói của Uông Vũ Phi khiến trong lòng mọi người cũng đều hiểu. Trương Dịch ấy, chính là quá lương thiện quá nhiệt tình! Nghĩ đến những đứa trẻ ở viện mồ côi còn không có đủ cơm ăn thì Trương Dịch chắc chắn sẽ giúp.
Trương Dịch cười ngẩng đầu nhìn Uông Vũ Phi: "Ồ? Mắt nhìn của ngươi độc đáo thế, sao tự nhiên lại tốt lên vậy? Còn hiểu ta hơn rồi hả?"
Uông Vũ Phi khẽ hừ một tiếng nói: "Đâu có, mắt nhìn của ta vẫn luôn tốt mà~!"
Mao Tiểu Viên ở bên cạnh phì cười, giọng điệu quái gở: "Khụ khụ, cái đó thì không chắc à, nếu mắt nhìn của ngươi thực sự độc đáo như vậy thì lúc trước đâu đến nỗi bị người ta Thải Ny ba quạt một bạt tai chứ~~"
Nói chưa dứt lời, Uông Vũ Phi đã xù lông lên! "Này! Ngươi được đấy Mao Tiểu Viên! Hết chuyện để nói rồi đúng không!?"
"Gì? Ta vừa rồi có nói gì đâu, ta đi làm việc đây ~"
"Ha ha ha..."
Sau một hồi ồn ào ngắn ngủi, xung quanh Trương Dịch lại trở nên yên tĩnh. Trần Phương nhìn hắn một chút, sau khi suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngươi không yên tâm thì hai ngày nữa khi được nghỉ, ta cùng ngươi đi xem thử viện mồ côi kia, xem có phải thật hay không. Sau khi xem rồi ngươi hãy quyết định cũng chưa muộn. Hiện tại ngươi có mấy ngàn vạn fan hâm mộ trên mạng, mỗi lời nói cử chỉ của ngươi đều bị chú ý. Học sinh vị thành niên sùng bái ngươi, người dân bình thường tôn kính ngươi. Cho nên a, ta nhất định phải thận trọng. Phải xác định sự việc là thật ngươi mới có thể tuyên bố tin tức này ra. Lỡ như là giả thì hơi sơ ý một chút, sự nghiệp của ngươi chắc chắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Còn nữa, bây giờ rất nhiều kênh truyền thông đều biết tài khoản Trương Dịch của ngươi còn có tác dụng hơn cả mấy cái kênh của bọn họ. Đăng một tin ra ngoài mấy phút thôi là có hơn chục triệu lượt đọc. Ta đoán về sau những người đến tìm ngươi giúp đỡ chắc chắn sẽ chỉ nhiều chứ không ít. Nhưng mà này, ta cũng đề nghị ngươi đừng tuyệt đối từ chối tất cả, cũng không thể cái gì cũng nhận lời giúp đỡ được. Chúng ta hãy lựa chọn, chọn cái nào thật sự cần và thật để giúp. Nếu chuyện của cô nhi viện mà ngươi quyết định giúp thì cuộc sống của bọn trẻ kia chắc chắn sẽ có một bước thay đổi lớn. Cho nên a, cẩn thận một chút là chuẩn không sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận