Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 538: Tiểu tử ngươi còn khiêm tốn cái gì đâu? (hai chương cùng một chỗ)

Chương 538: Tiểu tử ngươi còn khiêm tốn cái gì đâu? (hai chương cùng một chỗ)
"Đi công ty của các ngươi? Bây giờ sao?" Trương Dịch vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn thời gian.
Đã sáu giờ tối rồi. Bọn họ vẫn chưa tan làm sao?
"Không phải, hôm nay có thể hơi trễ, hay là ngày mai đi? A a, vậy ngày mai đi. Sáng mai... chín giờ hoặc mười giờ, bác sĩ Trương thấy thế nào?"
Lúc Trình Hâm gọi điện thoại, tổng biên thực ra ở ngay bên cạnh hắn. Việc để Trương Dịch đến công ty một chuyến cũng do chính tổng biên nói ra.
Ở đầu dây bên kia, Trương Dịch cau mày nói: "Ngày mai sao? Ngày mai có lẽ không được, khoảng thời gian này tôi đều phải làm việc... Hay là thế này, ngày mai giữa trưa tôi rảnh, cậu xem giữa trưa có được không?"
"Giữa trưa à?" Trình Hâm vội che ống nghe, nhỏ giọng nói với tổng biên bên cạnh: "Tổng biên, anh ấy nói buổi sáng không rảnh, giữa trưa mới được."
Tổng biên Tư Tác hai giây rồi liên tục gật đầu.
Đi! Giữa trưa thì giữa trưa đi! Thế nào cũng phải xem mặt tiểu tử này!
Trình Hâm hiểu ý liền lập tức trả lời Trương Dịch: "Được thôi, không có vấn đề gì, vậy trưa mai anh đến lúc nào? Chúng tôi sẽ gửi tin nhắn địa chỉ công ty cho anh."
"Mười hai giờ trưa tôi tan làm, chắc phải gần mười hai giờ rưỡi tôi mới đến được, tùy khoảng cách xa gần."
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Dịch mới kịp phản ứng, không phải biên tập nói muốn hỏi vấn đề sao? Sao hẹn thời gian rồi lại cúp máy luôn thế? Còn chưa hỏi vấn đề nữa?
Vì là tạp chí SCI gọi điện thoại đến, Trương Dịch suy đoán lý do họ muốn gặp mặt chắc chắn có liên quan đến luận văn của mình. Thế nên, Trương Dịch dứt khoát đem tất cả giấy tờ chứng nhận mà mình có ra.
Một cái bằng tốt nghiệp, một cái bằng bác sĩ.
Một cái chứng minh mình có trình độ đại học, một cái chứng minh mình có giấy phép hành nghề y. Việc chuyên môn gọi điện thoại tìm hắn chẳng qua là để xác minh lại luận văn của mình có phải là giả mạo hay không. Trương Dịch dự định mang cả máy tính theo, trong đó có ghi chép chỉnh sửa và bản nháp luận văn sơ khai nhất. Như vậy, các ngươi tổng phải tin cái luận văn này là ta viết chứ?
Ban đêm.
Trương Dịch vừa đặt lưng xuống chuẩn bị vào phòng phẫu thuật mô phỏng để luyện tập chút kỹ năng thì điện thoại liền vang lên. Xem xét, hóa ra là khoa khối u nhi gọi đến. Trương Dịch lập tức tỉnh táo cả người. Có phải Bạch Vũ Phàm bé con này xảy ra chuyện gì rồi không?
"Alo?"
"Bác sĩ Trương! Cha đứa bé tìm được rồi, đúng là đang ở quê, bảo ngày mai sẽ đến Đế Đô!"
Bác sĩ khoa khối u nhi có giọng điệu có chút kích động. Bao nhiêu ngày như vậy, từ những ngày cuối năm đến giờ, cuối cùng cũng đã tìm được người cha của đứa bé!
"À..." Trương Dịch trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá cũng vui theo. "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Tìm được người là tốt rồi!"
"Muộn thế này làm phiền bác sĩ Trương rồi, chủ yếu là vừa nhận được tin tức hơi bị kích động nên muốn báo với anh luôn, em cũng muốn đi nói ngay cho đứa bé biết."
"Ấy đừng, đừng, đừng." Trương Dịch vội gọi lại: "Thế này đi, cô đừng nói vội, đợi mai bố nó đến cho thằng bé bất ngờ luôn. Vạn nhất... tôi nói là vạn nhất ngày mai có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sao? Bây giờ cô nói cho nó có hi vọng lớn thế, mai mà thất vọng thì sao?"
"Cũng đúng đó nha, người cha đứa bé này vốn đã không đáng tin cậy, vạn nhất ngày mai lại không đến thì sao? Vậy được rồi, vậy em sẽ không nói cho đứa bé biết trước."
"Ừm, thế cha đứa bé nói mấy giờ mai đến viện?"
"Cảnh sát chắc sẽ đi cùng chứ? Có lẽ phải chiều mới đến."
"Vậy được, trông chừng thằng bé cẩn thận nha, có tình huống gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Vâng, không vấn đề gì, bác sĩ Trương."
Sau khi cúp máy, hòn đá trong lòng Trương Dịch cuối cùng cũng đã hạ xuống. Luận văn của mình chắc tám chín phần mười là được đăng ở khu một. Còn có chuyện bố của Bạch Vũ Phàm bây giờ xem như đã tìm thấy, mặc kệ lúc trước hắn rời viện có thực sự là muốn vứt bỏ con hay không, chỉ cần hắn còn lương tâm, chịu quay về đón con đi là được rồi.
Ít nhất hiện tại đứa bé vẫn chưa biết chuyện cha của mình đã bỏ đi ngày mùng một, nhân viên y tế luôn luôn cố gắng duy trì hình tượng của cha nó. Chỉ cần bố đứa bé vừa xuất hiện, bao nhiêu ngày bận rộn của nhân viên y tế như vậy cũng xem như không phí công vô ích. Thêm vào đó quỹ từ thiện công ích hiện tại đang càng ngày càng lớn mạnh. Tương lai, ngoài trẻ hở hàm ếch, nhiều bệnh nhân cần giúp đỡ khác có thể nhìn thấy hy vọng sống nhờ vào quỹ từ thiện công ích của Trương Dịch.
Tốt biết bao! Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Đặt điện thoại xuống, Trương Dịch đắc ý nhắm mắt lại...
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức bố của Bạch Vũ Phàm muốn đến bệnh viện sớm đã truyền khắp cả bệnh viện. Bởi vì chuyện này bây giờ đã trở thành tin xã hội rồi. Nhân viên nội bộ bệnh viện dù không muốn biết cũng khó.
"Ôi, Trương Dịch anh nghe gì chưa? Chiều nay bố của Bạch Vũ Phàm đến, cảnh sát nói thế." Trần Phương hôm nay vừa mới đi làm lại đã ăn hết dưa hấu (ý chỉ tin tức) mấy ngày nay xảy ra trong bệnh viện. Giờ anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Trương Dịch, giống hệt như người nông dân đang gặm vỏ dưa hấu bỏ đi ở trên ruộng.
Trương Dịch liếc mắt nhìn hắn: "Cậu cảm thấy tôi có biết không, Trần lão sư?"
"... Cậu biết rồi?"
"Tối hôm qua tôi đã biết rồi."
"Này!"
"Chậc chậc, mấy người làm bố mẹ này thật sự vô trách nhiệm. Nếu không phải cậu đăng video truyền thông như thế, thì không biết cái ông bố kia còn lâu mới chịu về nhìn con đâu! Mẹ nó, đúng là cái chuyện gì thế này! Có người thì đẻ con không muốn, ông đây thì muốn con muốn chết lại chẳng có thai được, buồn rầu quá đi!"
Trương Dịch cười phá lên: "Sao vậy? Cậu có vấn đề hay tẩu tử có vấn đề?"
"Cậu hiểu cái gì chứ, người FA hỏi lắm thế làm gì!"
Trương Dịch: →_→!
"Ý tôi là hai người cứ thử như vậy cả nửa năm rồi, không được thì đi khám xem sao."
Trần Phương một vẻ mặt lo lắng, Tư Tác mới lên tiếng: "Thôi, thử lại xem đã, tôi mới 30, vợ tôi cũng mới 28, cũng coi như còn trẻ mà. Thử thêm lần nữa xem, không được... không được thì nhờ cậu xem giúp vậy."
"Phụt..." Trương Dịch suýt chút nữa là phun cả nước ra ngoài: "Trần lão sư, ra là anh xem tôi là bác sĩ toàn năng rồi hả? Tôi cũng có nói tôi có thể khám mấy cái vô sinh đâu?"
"Thế cậu chả toàn năng đấy còn gì? Khiêm tốn gì chứ, trước mặt tôi đừng có mà giả vờ khiêm nhường nhé bé con ~!"
Trương Dịch nhất thời cũng không biết nói sao cho phải.
Tôi còn không được khiêm tốn một chút sao ~?
Đến trưa, Trương Dịch vừa kiểm tra xong phòng xe cứu thương thì một xe đã đưa đến một bé trai bị trượt băng ở bên cạnh sông lớn. Tuổi cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu. Trời ạ, cả người bé trai lạnh cóng. Thế này làm sao cứu được? Nghe nói vớt người dưới nước mất hơn nửa tiếng. Mấy ngày nay ở Đế Đô vốn là âm bốn năm độ, trong sông chắc còn lạnh hơn. Cậu bé này mà không chết đuối thì cũng bị lạnh chết. Người nhà thì lại quỳ rạp xuống đất khóc lóc kêu cứu.
Nhưng biết nói thế nào đây. Trương Dịch đâu phải thần tiên, lần trước của Lưu Lạc là được cứu rất kịp thời, vừa mới ngâm xuống nước là đã được vớt lên rồi. Đằng này đứa bé đã chìm nửa tiếng rồi mới vớt lên. Cộng thêm nhiệt độ thấp nữa...
Trương Dịch chỉ còn biết lắc đầu biểu thị bất lực.
Mãi đến khi xe nhà tang lễ chạy đến cửa phòng cấp cứu, người nhà vẫn còn đang khóc thét bên ngoài đại sảnh. Ai, nghĩ lại mà thương. Một đứa bé khỏe mạnh lại ra đi như vậy. Người ngoài còn thấy tiếc hận, huống chi là cha mẹ của đứa bé. Trong đại sảnh, mẹ của đứa bé suýt nữa ngất xỉu đi vì khóc. Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, đến đứng cũng không nổi. Trương Dịch thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, quay sang nói với y tá: "Đi đo huyết áp và truyền dịch cho người nhà đi."
"Vâng."
Khóc lóc quá lâu rất có thể sẽ dẫn đến thiếu oxy. Không ngờ y tá vừa ngồi xuống thì dụng cụ đo huyết áp đã bị người nhà hất ra xa.
"Tôi không muốn... Ô ô ô... Tôi muốn con trai tôi... Mấy người đừng đụng vào tôi! Tôi muốn con trai tôi!"
Y tá lộ vẻ khó xử, đứng lên nhìn người nhà lại nhìn Trương Dịch. Không có cách nào, người nhà không chịu hợp tác, Trương Dịch chỉ có thể khoát tay để y tá đi làm việc khác. Người nhà cứ khóc rống trong đại sảnh hồi lâu, cuối cùng cũng được người nhà khác vừa an ủi vừa dìu ra ngoài. Sau khi người đi hết, phòng cấp cứu mới yên tĩnh lại một chút.
"Ai, bảo sao bây giờ bọn trẻ không có gì làm mà cứ phải đến bờ sông trượt băng làm gì không biết, trời mùa đông thế này!"
Trong văn phòng, mấy bác sĩ đều đang thở dài vì sự ra đi của cậu bé kia.
"Chả phải sao, đứa bé đáng yêu vậy, tiếc quá đi."
"Đúng rồi, cái quỹ từ thiện của Trương Dịch, mấy người quyên chưa??"
"Ôi, cậu không nhắc tôi còn quên mất, cậu quyên chưa?"
"Tôi quyên hai trăm rồi."
"Tôi còn chưa quyên, Kang chủ nhiệm quyên bao nhiêu rồi? Chủ nhiệm Điền sát vách quyên bao nhiêu?"
"Ai mà biết được, hai ông già đấy chắc chắn đang bí mật so xem ai quyên nhiều hơn đấy."
"Haiz, bọn họ có quyên nhiều thế nào cũng không nhiều bằng Trương Dịch."
"Đúng thật."
Vừa hay, Trương Dịch đi vào. "Mọi người đang nói gì đấy? Sao tôi nghe thấy cả tên mình?"
Trương Dịch đi tới, bưng cốc nước uống một ngụm. Tiêu Long lắc đầu nói: "Đang nói chuyện quyên tiền đấy, ai cũng bảo anh là bác sĩ quyên nhiều nhất Hiệp Hòa này, không ai hơn được anh."
Trương Dịch cười cười: "Ha ha~ chuyện này là tự nguyện mà, mọi người đừng để bụng quá."
"Sao được, viện trưởng Kim đã nhắn một tràng dài trong nhóm thế rồi, bọn này sao dám không có tí tinh mắt này được chứ? Kiểu gì cũng phải quyên một ít chứ."
Trương Dịch giơ tay vỗ vai Tiêu Long: "Tôi nói thật đấy, mọi người cứ tùy ý thôi, thích quyên thì quyên, không quyên cũng không cần gượng ép quyên."
Nói là nói thế, nhưng mấy người khoa cấp cứu cũng tự mình quyên hết vài trăm. Ngay cả Khang Ngạn Minh sau khi suy nghĩ cũng quyên ra ba vạn tệ. Chủ nhiệm Điền không cam lòng yếu thế, nghe thấy Khang Ngạn Minh quyên ba vạn, ông quay lại quyên ba vạn lẻ một trăm tệ. Trời ạ! Nhiều hơn những một trăm tệ đấy! Điền chủ nhiệm xem như là đã thắng trận này! Có khi Điền Phi Long lại có thể lên mặt với Khang Ngạn Minh một thời gian.
Giữa trưa, Trương Dịch bớt chút thời gian tan làm sớm mấy phút. Thời gian nghỉ trưa là hai tiếng. Có thể về nhà hoặc là ăn trực tiếp ở nhà ăn. Trước đây Trương Dịch chỉ thấy ăn ở nhà ăn thuận tiện, nhưng hôm nay, anh tranh thủ thời gian đi gặp mặt. Trong điện thoại, vị biên tập kia gửi địa chỉ cụ thể ở khu Thuận Dương, cách bệnh viện Hiệp Hòa khoảng bảy km. Hy vọng mình không thèm ăn cơm mà đi hẹn như vậy sẽ có kết quả tốt!
Nửa tiếng sau.
Trương Dịch đến trụ sở công ty SCI tạp chí khu Trung Hoa. Vừa bước ra khỏi thang máy, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là mấy chữ tiếng Anh quen thuộc: 'SCI'.
"Chào chị, tôi tìm biên tập Trình Hâm." Trương Dịch lướt nhìn qua một chút rồi đi đến quầy lễ tân hỏi. Nhân viên lễ tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Dịch, vốn đang có vẻ lười biếng bên trong mang theo chút hời hợt. Kết quả khi nhìn thấy mặt Trương Dịch liền tỉnh táo hẳn.
"À? Tìm... Tìm biên tập Trình à? Anh... anh chờ một chút nhé~" Vừa nói, cô nhân viên lễ tân vừa sửa lại chút tóc mái bên tai. Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi. Cái này là đâu ra cái s·o·á·i ca thế này? Biên tập Trình khi nào lại gọi s·o·á·i ca tới công ty mà không báo trước với quầy lễ tân một tiếng vậy? Thật là ~!
Rất nhanh, điện thoại của nhân viên lễ tân đã được kết nối.
"Alo, biên tập Trình đó à? Ở quầy lễ tân có một s·o·á·i ca tìm chị này."
"S·o·á·i ca? Được, bảo cậu ấy chờ chút, tôi xuống ngay."
Trình Hâm xem giờ, đoán được tầm này chắc là Trương Dịch rồi. Anh vội vàng cúp máy rồi đi đến quầy lễ tân. Lúc nhìn thấy Trương Dịch, ngoài cảm thán con người anh so với ảnh và video trên m·ạ·n·g đẹp trai hơn nhiều... Anh còn cảm thấy một chút hồi hộp? Không đúng! Là Trương Dịch đến gặp mình mà, sao mình lại hồi hộp thế này?
Khụ khụ! Phải giữ vững tinh thần!
"Xin chào? Anh là Trương Dịch đúng không?" Trình Hâm chủ động hỏi.
"Vâng, tôi là Trương Dịch, chào anh, chắc anh là biên tập Trình Hâm?" Trương Dịch lướt nhìn Trình Hâm một chút, đúng là một người làm công ăn lương đúng nghĩa. Đeo một cặp mắt kính trông có vẻ rất trí thức, tuổi chắc cũng khoảng ba lăm.
"Chào anh, anh đi theo tôi trước, tôi dẫn anh đi gặp tổng biên." Nói rồi, Trình Hâm đưa Trương Dịch vào trong công ty. Trương Dịch có chút nghi hoặc, chuyện gì đây? Hỏi vài câu cũng cần gọi tổng biên đến hỏi sao? Chẳng lẽ... Luận văn của mình có thể vào được khu một? Hắc hắc!
Trương Dịch có chút kích động. Sau khi vào bên trong công ty thì phát hiện nơi này khá là rộng. Tuy rằng khu làm việc Trung Hoa không cùng một đẳng cấp về quy mô so với trụ sở công ty ở nước ngoài. Nhưng có thể thấy hơn hai trăm nhân viên cũng xem như quy mô lớn rồi. Trình Hâm đưa Trương Dịch đi qua những khu làm việc khá đông người. Toàn bộ nhân viên trong công ty đều nhao nhao ngẩng đầu từ máy tính lên nhìn.
"Oa! Mau nhìn, s·o·á·i ca kìa!"
"Ôi, đẹp trai thật đấy! Là nhân viên mới sao??"
"Cậu nghĩ hay nhỉ, người ta là bác sĩ đấy! Trương Dịch nghe bao giờ chưa?"
"À? Bác sĩ? Bác sĩ đến công ty chúng ta làm gì?"
Trong một đám tiếng bàn tán, hai người dừng lại trước cửa phòng làm việc của tổng biên. "Cộc cộc!"
"Mời vào."
Trình Hâm lúc này mới vội vàng mở cửa, giới thiệu ngay với tổng biên: "Tổng biên, Trương Dịch đến rồi ạ!" Lúc này, vị tổng biên đang ngồi trên ghế liền sáng mắt lên, nhìn về phía sau lưng Trình Hâm. Hô, con mắt càng sáng hơn nữa!
"Cậu... cậu là Trương Dịch sao?" Tổng biên nhìn tiểu s·o·á·i ca trước mặt, có chút không thể tin được. Sao người thật lại đẹp trai như vậy! Từ hôm qua đến sáng nay, vị tổng biên này luôn bù lại thông tin về Trương Dịch trên m·ạ·n·g. Không tra thì không biết, vừa tra lại giật cả mình! Gia hỏa này đúng là có chút bản lĩnh thật. Tốt nghiệp y khoa ở Đế Đô mà lại không ở lại Đế Đô mà đến Vân Tỉnh, một thành phố nhỏ hai ba tuyến để thực tập. Không ngờ chỉ hơn một năm, vậy mà viện trưởng Hiệp Hòa lại tự mình mời hắn về Hiệp Hòa làm việc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận