Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 165: Tuổi còn trẻ tiểu tử, thế mà thận suy kiệt?

Chương 165: Tuổi còn trẻ mà đã bị suy thận?
Nhưng Trần Phương tỉ mỉ nghĩ lại, những bệnh gây buồn nôn, nôn mửa cộng thêm tiêu chảy có rất nhiều, đồng thời phần lớn đều là bệnh về dạ dày, đường ruột. Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này không phải vấn đề ở dạ dày, mà là ở đường ruột? Nghĩ kỹ một hồi cũng không có kết quả, Trần Phương cảm thấy mình vừa rồi thật sự là nói nhầm. Tiểu tử này không chừng thật chính là mắc bệnh khó chữa, nan y!
"Huyết áp 150/106 mmHg, nhiệt độ cơ thể 37.4℃." Một phút sau, huyết áp, nhiệt độ cơ thể đều có kết quả. Huyết áp cao, nhiệt độ cơ thể cũng có chút sốt nhẹ. Nghe kết quả xong Trương Dịch lại hỏi: "Khó thở cũng là bắt đầu từ nửa năm trước sao?" Tiểu tử gật đầu: "Đúng, ta ban ngày đi làm, ban đêm thỉnh thoảng chạy ngoài giao hàng. Cũng xấp xỉ từ nửa năm trước bắt đầu, ban đêm lúc giao hàng, chỉ là từ ngoài đường đi vào khu dân cư đưa đồ ăn thôi, chạy một đoạn liền cảm thấy rất mệt mỏi, còn chóng mặt, khó chịu. Cũng không biết nguyên nhân gì, sau đó cảm giác buồn nôn, nôn mửa cũng ngày càng nghiêm trọng. Ngoài ra, lúc đi tiểu màu nước tiểu cũng rất đậm."
"Khó thở do lao lực cộng thêm màu nước tiểu đậm?"
"Đậm tới mức nào? Đậm màu, màu trà hay là thiên về đỏ máu?"
"Nằm giữa màu trà và đỏ máu, thật ra trước đó màu nước tiểu luôn hơi đậm, chỉ hôm qua mới ở giữa màu trà và đỏ máu..." Vừa nghe thấy màu nước tiểu đậm như vậy, Trần Phương bên cạnh cũng khẩn trương lên. Nước tiểu màu đậm không phải là chuyện tốt gì.
"Ngươi nằm đó đi, ta kiểm tra cho ngươi xem." Trương Dịch vừa nói vừa bắt đầu mang găng tay. Nữ hài vội vàng đỡ tiểu tử lên giường bệnh trong phòng khám. Trương Dịch vén áo trước ngực người bệnh lên, bắt đầu dùng ống nghe bệnh để khám, sau đó lại tiến hành bắt mạch ở ngực và bụng. Mặc dù Trương Dịch đã biết tiểu tử này bị gì rồi, nhưng người bệnh và bác sĩ khác không biết, nên Trương Dịch chỉ có thể nhanh chóng kiểm tra xong và đưa ra chẩn đoán. Ngoài kiểm tra ngực bụng, Trương Dịch còn xem xét mặt, con ngươi, hai gò má, tứ chi của người bệnh, tất cả đều kiểm tra một lần. Sau đó, Trương Dịch lại đỡ người bệnh ngồi dậy và nói: "Ta thấy bụng dưới của ngươi có vẻ căng lên, chỗ đó là thận, trước kia có đau ở bụng dưới không?" Tiểu tử gật đầu: "Có, trước đây đau, nhưng không để ý lắm, nhịn chút là hết." Trương Dịch thở dài nói tiếp: "Có vấn đề gì nên đến bệnh viện sớm chứ, kiểm tra sớm, điều trị sớm, biết chưa? Kéo dài đến bây giờ... Haiz! Hơi muộn rồi!" "Còn nữa, ta thấy sắc mặt ngươi hơi thiếu máu, nửa năm nay có cảm thấy cơ thể rất yếu không? Hay có chỗ nào chảy máu bất thường không?" Tiểu tử đột nhiên gật đầu: "Đúng đúng đúng, có! Thiếu máu thì không rõ có phải không, nói chung là chạy chậm thôi cũng thấy choáng đầu, rồi thở không ra hơi, nhất định phải ngồi hoặc nằm nghỉ mới dễ chịu hơn. Còn nữa lần trước cắt móng tay, sơ ý làm dao cắt vào thịt một vết rất nhỏ, trước đây có lẽ chẳng đau gì, mà lần đó không chỉ chảy máu mà hai ngày còn chưa khép miệng. Bác sĩ... Tôi... rốt cuộc bị sao vậy? Có phải tôi bị ung thư gì không?"
Trần Phương không dám tự ý trả lời, mà đưa mắt nhìn Trương Dịch. Trương Dịch im lặng một lát rồi nói: "Thế này đi, hiện giờ ta vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời khẳng định, trước hết phải làm xét nghiệm mới xác định được. Thứ nhất, ngươi hơi thiếu máu nên phải kiểm tra công thức máu, hồng cầu, tiểu cầu và một số bệnh truyền nhiễm khác. Mặt khác, ta thấy toàn bộ mặt và tứ chi ngươi đều hơi phù, là bệnh phù, thêm nữa là nước tiểu sẫm màu, ta sơ bộ đoán là do vấn đề về thận. Vậy nên cần phải kiểm tra điện giải đồ, chức năng tuyến giáp, gan thận và cả xét nghiệm nước tiểu. Thêm vào đó, ngươi còn bị khó thở do lao lực nên cũng cần phải chụp CT ngực. Và siêu âm ổ bụng nữa, xem các tạng trong bụng có vấn đề gì không. Nội soi dạ dày thì ta chưa chỉ định cho ngươi, chờ các kết quả này có xong sẽ xem xét. Ngươi cứ yên tâm, ta không cho làm xét nghiệm thừa, tất cả xét nghiệm hiện tại đều là cần thiết cả. Sau khi có kết quả, ta sẽ quyết định bước tiếp theo cần kiểm tra thêm gì, nếu không có gì nghiêm trọng thì tốt nhất."
"Vậy... Vậy những xét nghiệm này hết khoảng bao nhiêu tiền?" Người bệnh mặt lộ vẻ lo lắng hỏi Trương Dịch.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn hắn và cô gái bên cạnh rồi nói: "Chắc khoảng bảy, tám trăm, nhiều nhất cũng tầm chín trăm thôi."
"Dạ được, vậy... Vậy tôi đi hỏi thăm chút." Nói xong, người bệnh được cô gái dìu ra khỏi phòng. Trần Phương lập tức hỏi: "Sao vậy Trương Dịch, cậu nghi là bệnh gì vậy? Tuyến giáp hay thận có vấn đề? Ban đầu tôi còn tưởng là bệnh nhẹ thôi chứ, ai ngờ càng hỏi càng thấy không đơn giản chút nào."
Chỉ thấy Trương Dịch sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ta quan sát thì thấy da hắn khô, phù nhẹ, sắc mặt thiếu máu, khả năng đông máu cũng có chút vấn đề, ngoài các triệu chứng về tiêu hóa, còn có hồi hộp và triệu chứng ở đường hô hấp nữa. Lúc nói chuyện miệng cũng có mùi khá nặng. Còn một điểm rất quan trọng là nước tiểu sẫm màu, màu sắc giữa màu trà và nước tiểu có máu. Cái này có chút nguy hiểm rồi, nói chung, tôi cảm thấy là một bệnh có thể tổng hợp các triệu chứng xuất hiện toàn thân."
Trần Phương hơi ngơ ngác: "Bệnh gì mà có thể tổng hợp phản ứng dây chuyền toàn thân như vậy?"
Trần Phương vừa lẩm bẩm vừa suy tư. "Phù, nước tiểu sẫm màu, sắc mặt thiếu máu, triệu chứng tiêu hóa, còn có cao huyết áp..." Đột nhiên, Trương Dịch từ tốn lên tiếng: "Ta nghi ngờ giai đoạn đầu hắn bị viêm thận, nhưng kéo dài lâu dẫn đến suy thận."
"Hả?! Suy thận á? Người trẻ tuổi thế kia sao? Không thể nào! Ta thấy chứng minh thư của hắn ghi mới 24 tuổi." Trần Phương kinh ngạc, thật sự không thể tin được. Người trẻ như vậy mà bị suy thận?
"Không sai, không chỉ là suy thận, mà đã có các triệu chứng sớm của nhiễm độc đường niệu rồi." Nghe vậy, Trần Phương càng nghĩ càng thấy có lý. Hắn nói màu nước tiểu đậm hơn màu trà là gần như màu máu rồi! Thêm cả phù, suy thận và nhiễm độc đường niệu sớm đều sẽ gây phù. Còn cả cao huyết áp, thiếu máu, thậm chí bệnh về xương khớp... Đây đều là các phản ứng toàn thân do suy thận, hay nói cách khác là thận bị đình công mà gây ra!"
"Ái chà, nghe cậu nói thế, tôi cũng thấy có vẻ như suy thận rồi đấy!" Hai người đang mải suy tư thì một bệnh nhân bị loét dạ dày cầm kết quả khám bệnh đi tới: "Bác sĩ ơi, đây là kết quả nội soi dạ dày, với cả kết quả xét nghiệm hơi thở."
Trương Dịch nhận kết quả xem qua. Trên tờ kết quả nội soi là hai hình ảnh chụp trong dạ dày, các nếp gấp ở dạ dày cong đều có hai vết loét nhỏ. Xét nghiệm hơi thở C13, giá trị DOB sau 30 phút là 23.0. Nếu C13 mà vượt quá 4.0 mới coi là dương tính. Như vậy, người này là bị nhiễm xoắn khuẩn HP gây viêm dạ dày, sau đó từ từ phát triển thành loét dạ dày. Xoắn khuẩn HP không phải là không thể chữa trị, dùng kháng sinh kết hợp thuốc, dùng nửa tháng là triệu chứng sẽ đỡ nhiều. Cần phải uống cả thuốc ức chế acid. Xoắn khuẩn HP sẽ làm tăng tốc độ tiết acid nên mới gây loét. Cứ kiên trì uống thuốc, bồi dưỡng dạ dày, vết loét cũng có thể chữa lành.
Trương Dịch vừa kê đơn vừa dặn dò bệnh nhân: "Về nhà uống thuốc đúng giờ, uống hết một đợt điều trị sau một tháng đến khám lại, mà bệnh này dễ lây, nếu nhà có người thân thì tỉ lệ cao cũng bị, nhớ đưa người nhà đến kiểm tra luôn nhé. Lúc về nhớ dùng đũa gắp thức ăn cho nhau." Người bệnh gật đầu rồi cầm kết quả rời khỏi phòng.
Đến giữa trưa lúc chuẩn bị đi ăn, tiểu tử bị suy thận vẫn chưa quay lại. Điều này khiến Trương Dịch có chút lo lắng. Từ góc nhìn của Trương Dịch thì đúng là người này bị suy thận thật. Mà là suy thận mạn tính, tình trạng thận teo nhỏ có vẻ còn nặng hơn bên trái nữa. Cũng không hiểu tiểu tử này ban đầu sao có thể chịu đựng giỏi vậy! Lại còn kéo đến khi ra cả máu trong nước tiểu mới đi viện khám bệnh. Haiz! Càng nghĩ Trương Dịch càng thấy tiếc nuối. Tiểu tử này... khó chữa rồi!
Đột nhiên, lúc Trương Dịch và Trần Phương đi đến dưới lầu khoa xét nghiệm, chuẩn bị vào nhà ăn thì trên tầng hai vang lên tiếng la hoảng hốt: "Mau gọi bác sĩ! Cứu mạng với, có người ngất rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận