Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 116: Ta là bác sĩ, nghe đề nghị của ta không sai

Chương 116: Ta là bác sĩ, nghe đề nghị của ta không sai
Trương Dịch nhanh chóng đi đến trước mặt bà bác bị vỡ tỳ, máu chảy đầy mặt.
"Tỉnh lại không? Bác gái có nghe thấy ta nói không?"
Bà bác vốn đang từ từ nhắm hai mắt, đau đớn nằm trên mặt đất.
Nghe thấy Trương Dịch gọi, nàng hơi mở một mắt, đau đớn rên lên một tiếng:
"Ai... Đau quá... Đụng vào bụng ta đau..."
Ý thức coi như tỉnh táo, tạm thời có thể trả lời câu hỏi.
Nhưng Trương Dịch đoán chừng trạng thái tỉnh táo này nhiều nhất chỉ chống đỡ được mười mấy phút!
Mười mấy phút sau nếu xe cứu thương không đến, hoặc là không thể cầm máu, thì bà bác này rất có thể sẽ rơi vào trạng thái sốc!
"Bác gái cố chịu nha, đã gọi điện thoại gọi xe cứu thương rồi! Bác cố chịu!"
Sau đó, Trương Dịch lại đi đến chỗ người phụ nữ trung niên bị ngã, đầu đập xuống đất.
Đại não con người thực ra rất yếu ớt.
Dù cho ngươi đi xe chỉ 20km/h, chỉ cần ngã mà đập đầu xuống, nhẹ thì bị lún nứt sọ.
Nặng thì não bị sưng phù, xuất huyết dưới màng cứng, gãy xương sọ, xuất huyết não hoặc trực tiếp tử vong.
Cho nên, đó là lý do vì sao khi đi xe máy hay xe điện nhất định phải đội mũ bảo hiểm.
Một khi tổn thương não thì việc điều trị rất phức tạp.
"Chị ơi? Chị có nghe thấy em nói không?"
Trương Dịch khom người ngồi xổm xuống, ghé vào tai người phụ nữ này mà hỏi.
"Đầu... đầu..."
Người phụ nữ này nhắm mắt, nghẹn ngào hai tiếng nhưng không trả lời được cụ thể vấn đề.
Trương Dịch liếc mắt nhìn lượng máu tụ trong sọ não, còn may, trước mắt vẫn chưa nhiều, khoảng chừng 5ml.
Cố lên, gắng gượng thêm chút nữa!
Chỉ cần xe cứu thương đến là có thuốc ngay!
Lượng máu tụ 5ml là lượng ít, một khi vượt quá 10ml, thậm chí đạt đến 20, 30ml thì sẽ rất nguy hiểm!
Bác sĩ có thể dựa vào sự biến đổi của con ngươi để phán đoán lượng máu tụ trong sọ.
Khi lượng máu tụ vượt quá 20, 30ml, đường kính con ngươi sẽ thu nhỏ lại, đó là vì máu dồn ép lên dây thần kinh thị giác.
Mà khi lượng máu tụ quá lớn, tạo áp lực cao lên não hoặc não bị phù nề, thì con ngươi sẽ dần giãn nở ra.
Đó là vì dây thần kinh thị giác bị chèn ép lâu ngày, không được thả lỏng, dẫn đến thần kinh vận động mắt bị tê liệt, con ngươi sẽ từ từ giãn ra.
Lúc này, phản xạ ánh sáng của con ngươi cũng sẽ chậm lại từ từ rồi yếu đi.
Nếu là xuất huyết não bên phải, thì con ngươi bên phải sẽ thu nhỏ hoặc giãn ra.
Nếu là xuất huyết não bên trái, thì con ngươi bên trái sẽ thu nhỏ hoặc giãn ra.
Con ngươi bên nào lớn nhỏ có vấn đề, thì bên đó của não có bệnh.
Phản ứng con ngươi có ý nghĩa định vị.
Nếu xảy ra hiện tượng hai con ngươi đồng thời từ thu nhỏ rồi giãn lớn, đồng thời phản xạ ánh sáng cũng mất dần đi, thì cơ bản là không còn ý nghĩa cấp cứu.
Có nghĩa là người này không khác gì đã chết.
Phản xạ ánh sáng của con ngươi biến mất, cũng là một trong những điều kiện để phán đoán người bệnh đã chết hay chưa.
"Oa ô ô..."
Đột nhiên, tiếng khóc của bé trai bị gãy xương bên cạnh trở nên dữ dội hơn.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện là mấy người lớn bên cạnh muốn ôm bé lên xem xét vết thương.
Trương Dịch vội vàng tiến lên ngăn lại bọn họ:
"Đừng nhúc nhích bé! Cánh tay đứa nhỏ này xem là bị gãy xương, hiện tại đã bắt đầu sưng lên rồi! Đừng nhúc nhích, cẩn thận gây thêm tổn thương!"
Mọi người có chút ngơ ngác nhìn Trương Dịch.
Chàng trai trẻ đẹp trai này là ai vậy?
"Tôi là bác sĩ, các người nghe tôi không sai đâu!"
Thấy mọi người ánh mắt nghi ngờ, Trương Dịch chủ động giải thích thân phận.
Mọi người lúc này mới liên tục gật đầu.
Quá tốt rồi!
Hiện trường tai nạn xe cộ lại có bác sĩ xuất hiện!
Thật đúng là ông trời phù hộ!
"Ai da! Có bác sĩ ở đây! Quá tốt rồi! Anh mau giúp tôi xem thằng bé nhà tôi đi, nó bị gãy xương như này thì làm sao?"
Người nhà nhẹ nhàng đặt bé xuống, lo lắng nhìn Trương Dịch hỏi.
Trương Dịch quay đầu quan sát một chút xung quanh.
Ở bên ngoài, người bị gãy xương không được tùy ý di chuyển, vì rất dễ gây thêm tổn thương hoặc gãy xương lần nữa.
Nhất định phải dùng ván gỗ cố định bộ phận gãy xương trước, sau đó mới di chuyển người bị thương.
Nhưng xung quanh không có ván gỗ!
Bất quá... Trên đường vào rừng có mấy cây gỗ có rễ chìa ra bên dưới!
"Có gậy gỗ cũng được!"
Nghĩ vậy, Trương Dịch chạy đến dưới gốc cây nhặt mấy cây gỗ lên.
Khớp khuỷu tay của đứa bé đang bị cong vẹo, khi cố định tuyệt đối không được kéo tay bé ra mà nắn cho thẳng để cố định.
Nên trực tiếp cố định ở trạng thái cong, đặt gậy gỗ áp sát vào mặt trong và ngoài khuỷu tay, rồi dùng băng gạc cố định lại, đồng thời treo tay lên.
Đây là phương pháp cố định gãy xương khớp khuỷu tay thường thấy nhất và an toàn nhất.
"Con đừng sợ nha bé, ta là bác sĩ, ta tới giúp con."
Trương Dịch ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, giọng nói nhẹ nhàng.
Lúc này cảm xúc của bé cũng cần được ổn định lại, nếu không quá kích động sẽ khiến bé khóc thét lên. Việc bé giãy giụa trong quá trình khóc cũng rất dễ gây thêm tổn thương ở chỗ gãy xương.
Bé nhìn Trương Dịch, vẫn nức nở không ngừng.
Ba của bé nhẹ nhàng nâng bàn tay còn lành lặn của bé, từ từ trấn an.
Tay trái của bé bị gãy khuỷu tay đã khiến cánh tay biến dạng, và bắt đầu dần sưng lên.
Sau đó, Trương Dịch ngẩng đầu hỏi đám đông đang vây xem:
"Xin hỏi, ai có dây thừng hoặc dây gì đó không, hoặc vị nào có khăn lụa, khăn quàng cổ gì đó không? Tôi cần dùng chúng để cố định khuỷu tay cho bé!"
"Khăn lụa à? Tôi không có ai..."
"Tôi tôi tôi! Bác sĩ xem cái này được không?"
"Dùng để cố định hả? Áo có được không? Tôi xé cái áo ngắn tay trên người tôi ra cho."
Đám đông xung quanh nhao nhao giúp đỡ.
"Được! Cái gì cố định được đều được!"
Trương Dịch gật đầu.
Ngay lập tức, hai thanh niên trẻ tuổi cởi áo trên người xuống, xé thành từng dải.
Chẳng phải có dây thừng sao?
Sau đó, Trương Dịch nhẹ nhàng áp gậy gỗ lên chỗ khuỷu tay của bé, song song với đường cong cánh tay.
Rồi dùng những dải vải xé từ quần áo của đám đông bắt đầu quấn cố định.
Cuối cùng, để thừa một đoạn dây khoảng ba mươi cen-ti-mét để treo cánh tay của bé lên cổ.
"Đừng động đậy nha con, lát nữa đến bệnh viện là được cứu ngay thôi."
Vết gãy xương khuỷu tay này tương đối nghiêm trọng, nhưng cũng may không làm tổn thương đến các mạch máu thần kinh.
Xử lý xong cho bé, Trương Dịch lại lập tức đi đến chỗ anh shipper đang nằm.
Khi Trương Dịch đang xử lý cho đứa bé kia, mấy người qua đường thấy anh shipper bị thương nặng, đã đưa anh từ chỗ bánh xe lên nơi khô ráo.
Trương Dịch cũng không dám chắc liệu có bị thêm lần gãy xương nào nữa hay không.
Cẩn thận quét một lượt khắp người anh!
Lập tức thầm nghĩ không xong rồi!
Tùy ý di chuyển hậu quả là rất dễ gây thêm tổn thương!
Mặc dù Trương Dịch biết đám đông xung quanh chỉ là có ý tốt...
Nhưng trong quá trình di chuyển, chỗ gãy xương cũng bị di động theo!
Vừa hay lại cắm trúng động mạch khoeo và động mạch chày sau!
Động mạch khoeo thuộc nhánh của động mạch đùi, vị trí ở phía sau đầu gối, phía dưới túi khoeo khoảng 2cm.
Vị trí của hai động mạch rất gần nhau!
Một chỗ gãy xương ống chân lại trực tiếp xuyên hai mạch máu!
Lúc này, anh shipper đã đau đến mồ hôi đầm đìa.
Anh cũng không biết vì sao, sau khi được mọi người khiêng ra ngoài, anh lại cảm thấy càng đau hơn...
Còn dần dần có cảm giác choáng váng!
Nhưng anh lại mặc quần dài, người ngoài không nhìn rõ được cẳng chân anh rốt cuộc bị thương như thế nào.
Mọi người chỉ có thể đoán là do bánh xe cán qua mà gãy xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận