Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 158: Hoa Tây cao cấp nhóm giận! Chúng ta muốn thắng trở về

Chương 158: Các lãnh đạo cấp cao Hoa Tây nổi giận! Chúng ta phải thắng trở về Vài ngày sau, khi Đặng Vĩ cùng Tiêu Chí Văn trở lại Bệnh viện Hoa Tây, sự việc này vốn đã xem như là kết thúc.
Nhưng không biết kẻ nào đáng ngàn đao giết đã tiết lộ tin tức.
Không ít các lãnh đạo cấp cao của Hoa Tây đều nghe được chuyện này.
Trưởng khoa Ngoại tổng quát Đặng cùng bác sĩ Tiêu Chí Văn đi giảng bài ở tỉnh ngoài, không ngờ lại bị một bác sĩ Quy Bồi Sinh của một bệnh viện nhỏ đánh mặt.
Nghe nói thao tác khâu còn thua cả ba lần!
Chuyện này khiến Tiêu Chí Văn ngay lập tức không ngẩng mặt lên được.
Tin tức này vẫn còn lan truyền ồn ào trong giới Bệnh viện Hoa Tây.
Tiêu Chí Văn ở khoa ngoại cũng được xem là có chút danh tiếng, dù sao cũng là một chủ trị đi theo bên cạnh trưởng khoa Đặng.
Ai ngờ đâu.
Lại bị một bác sĩ của Bệnh viện Thị trấn Thiên Hà đánh mặt.
Mọi người đều xôn xao không hiểu, thậm chí còn có người trong nhóm hỏi Tiêu Chí Văn:
"@Bác sĩ Tiêu, lúc đó tình hình thế nào? Sao anh có thể thua một bác sĩ Bệnh viện Thị trấn Thiên Hà chứ?"
"Đúng vậy, tôi tìm kiếm một chút, Bệnh viện Nhân dân Thị trấn Thiên Hà đó vẫn là mấy năm trước mới được xếp hạng bệnh viện tam giáp. Với trình độ như vậy mà anh cũng thua?"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thực lực của bác sĩ Tiêu cũng không phải yếu mà, sao lại thua một bác sĩ nhỏ như thế? Bác sĩ kia tên gì?"
Tiêu Chí Văn bị hỏi tới tấp không dám lên tiếng trong nhóm.
Các bác sĩ của Hoa Tây đều là những nhân tài có thành tích cao.
Ai cũng không thể tin được Tiêu Chí Văn lại thua ở thao tác khâu!
Thua thì thôi.
Vấn đề là lại thua trước một bệnh viện cấp dưới?
Thật khiến bọn họ trăm mối không có cách nào giải thích!
Hơn nữa kỹ thuật của Tiêu Chí Văn cũng không kém, thậm chí còn thuộc loại trung thượng trong đám bác sĩ trẻ tuổi của Hoa Tây.
Không ngờ tới, trình độ như thế này cũng thua!
Vậy người thắng đó rốt cuộc là phải "trâu bò" đến mức nào?
Mọi người đều tò mò vô cùng.
Tiêu Chí Văn: "Thua trước một bệnh viện cấp dưới quả thực hổ thẹn, nhưng tôi cũng thua tâm phục khẩu phục, người kia tên là Trương Dịch, là bác sĩ Bệnh viện Nhân dân Thị trấn Thiên Hà. Mà lại... hơn nữa còn là một Quy Bồi Sinh."
Mặc dù rất vô sỉ, nhưng Tiêu Chí Văn vẫn nói sự thật.
Không ngờ ba chữ "Quy Bồi Sinh" vừa nói ra, ngay lập tức, nhóm làm việc của Hoa Tây liền nổ tung!
"Cái gì?? Quy Bồi Sinh?!!"
"Trời ơi, bác sĩ Tiêu, anh như vậy là không nên rồi! Sao lại có thể thua một Quy Bồi Sinh chứ?!"
"Trương Dịch? Cái tên này sao có hơi quen quen? Cảm giác đã nghe ở đâu rồi?"
"Người này là ai vậy? Mà có thể thắng được Tiêu Chí Văn? Có cơ hội nhất định phải đến xem hắn."
Tiêu Chí Văn: "Mọi người đừng kích động, thực lực của Trương Dịch đúng là trên tôi, tôi cũng thua không một câu oán hận nào. Đương nhiên, nếu các anh có cơ hội có thể đến luận bàn với hắn, các anh sẽ biết vì sao tôi thua."
"Thật lợi hại như vậy sao? Tên gì? Trương Dịch đúng không?"
"Ơ? Cái tên này có phải hơi phổ biến không? Sao tôi cứ có cảm giác đã nghe ở đâu rồi?"
"Haizz, chúng ta đường đường là nhân tài cấp cao của Hoa Tây, vậy mà lại thua một Quy Bồi Sinh của bệnh viện nhỏ... haizz! Thật là ngại quá đi."
"Đúng đó, truyền đi thật sự là mất mặt, có cơ hội tôi nhất định phải thắng lại!"
"Đúng! Đường đường là Hoa Tây sao có thể thua một bác sĩ nhỏ không có chút tiếng tăm gì, quá mất mặt! Chúng ta nhất định phải thắng trở về!"
Đối mặt với những lời bàn tán trong nhóm, Tiêu Chí Văn hổ thẹn cúi đầu xuống.
Tuy nói việc anh thua quả thực gây tổn hại danh dự của Bệnh viện Hoa Tây.
Nhưng đúng không...
Nếu các người thật muốn đến so tài với Trương Dịch, thì kết cục cũng chỉ có vậy thôi.
Nói không chừng... còn thua thảm hơn anh ~ Cùng lúc đó, Bệnh viện Hoa Tây, phòng làm việc của phó viện trưởng.
"Trưởng khoa Đặng, mấy ngày nay tôi nghe trong bệnh viện có tin đồn là anh cùng đồ đệ đi giảng bài ở một bệnh viện nhỏ nào đó đúng không? Còn thua trong cuộc thi đấu giao hữu?"
Đặng Vĩ nhìn vị lão giả đang ngồi trên ghế sô pha, cố tình nuốt nước bọt.
"À ha ha... Chuyện này... đúng là thua rồi."
Đặng Vĩ càng nói giọng càng nhỏ lại.
Việc này nói ra thật đúng là không được hay ho cho lắm.
"Ô? Thua thật hả?!"
Trên ghế sô pha, lão giả đột nhiên đứng dậy, chống nạnh đẩy gọng kính.
Vẻ ngoài ông ta trông rất tức giận, nhưng thực chất trong đáy mắt không hề có bao nhiêu lửa giận.
Ngược lại còn mang theo chút tò mò?
Đặng Vĩ cúi đầu: "Đúng vậy, quả thực... đúng là thua rồi."
"Thằng nhóc kia là ai? Tốt nghiệp trường danh tiếng nào? Trình độ như thế nào?" Lão giả liên tục hỏi.
Đặng Vĩ đành phải lần lượt trả lời:
"Hắn là một Quy Bồi Sinh bình thường của Bệnh viện Nhân dân Thị trấn Thiên Hà, nhưng... hắn đã được phá cách thăng chức lên trợ lý chủ nhiệm rồi. Về việc tốt nghiệp trường nào thì tôi không rõ lắm, nhưng có thể đến những nơi nhỏ làm việc thì cơ bản đều là những trường đại học bình thường. Nghe nói trình độ thì vừa mới tốt nghiệp đại học."
Sau khi nghe xong, hứng thú trong đáy mắt của lão giả này càng đậm hơn.
"Chỉ một tên tầm thường như vậy mà lại thắng đồ đệ của anh?"
Đặng Vĩ có chút bị đả kích, khẽ gật đầu.
Đột nhiên, ông ta lại ngẩng đầu lên nói: "Không không không, viện trưởng Mã, cậu ta đâu phải là tầm thường, hắn đã 'một tiếng hót làm kinh người', là 'vô tiền khoáng hậu' đấy! Viện trưởng Mã, tôi có một ý tưởng... không biết có nên nói không?"
Lão giả nheo mắt lại hỏi: "Chẳng phải anh muốn đào thằng nhóc này về Hoa Tây đấy chứ?"
"Không sai, ngài chưa thấy đường khâu của hắn đó thôi, tuổi còn trẻ mà đã có trình độ khâu như vậy, thật sự là 'tuyệt vô cận hữu', tương lai nhất định có thể làm nên chuyện lớn!"
Nhìn thấy ánh mắt Đặng Vĩ sáng lên mỗi khi nhắc tới Trương Dịch.
Lão giả lại ngồi xuống, vừa từ tốn thưởng trà, vừa trầm tư suy nghĩ....
Thị trấn Thiên Hà.
"Trợ lý Trương? Trợ lý Trương, có bưu kiện chuyển phát nhanh cho anh đây!"
Một cô y tá cầm một gói bọc màu trắng đứng ở cửa phòng bác sĩ nói.
Trương Dịch từ chỗ ngồi đứng lên, vừa đi vừa hỏi:
"Chuyển phát nhanh à? Chuyển phát nhanh gì vậy? Tôi hình như không mua gì trên mạng mà?"
Cô y tá cười lắc đầu: "Tôi cũng không biết, người giao hàng đưa cho tôi đó."
Trương Dịch nhận lấy gói chuyển phát nhanh rồi cầm dao nhỏ mở ra xem xét.
Phát hiện đây là một phong thư cỡ lớn của hệ thống thông tin.
Mở ra xem, bên trong có một phong thư và một thứ giống như thẻ công tác.
Đến khi Trương Dịch nhìn rõ kiểu chữ trên thẻ công tác thì mới cao hứng kêu lên một tiếng:
"Ha ha! Giấy thông hành xem nghi thức duyệt binh của ta đến rồi! Ha ha ha!"
Thấy Trương Dịch cười cao hứng như vậy, các bác sĩ khác trong phòng làm việc đều chạy đến.
"Sao thế sao thế? Có chuyện gì thế?"
Trương Dịch giơ giấy thông hành xem duyệt binh trong tay nói: "Ha ha, có giấy thông hành này, ta có thể đi xem duyệt binh trực tiếp rồi!"
Trong chốc lát, người khác đều ném tới những ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc này Lữ Tĩnh cũng đi đến hỏi: "Có phải là người bệnh mà anh cứu ở Bệnh viện Bình An trước đây cho anh không?"
Trương Dịch gật đầu: "Không sai, trong nhà người đó có một cụ kháng chiến lão binh, còn có một người là đại tá đang tại ngũ. Đối với bọn họ mà nói việc gửi giấy thông hành cho tôi chỉ là một bữa sáng."
"Oa... trời ơi, thật ghen tị quá đi! Ta cũng muốn đi cảm thụ cảm giác tại buổi duyệt binh!"
"Cái giấy thông hành này chỉ được một người đi thôi sao? Không thể mang theo người nhà?"
Trương Dịch lắc đầu: "Chắc chắn là chỉ một người thôi."
Cô y tá vừa nãy mặt đầy thất vọng nói: "Haizz, còn tưởng là có thể mang theo người nhà, nếu được mang theo người nhà thì tôi đã có thể vài phút biến thành người nhà của bác sĩ Trương rồi~"
"Ha ha, tôi cũng vậy tôi cũng vậy~"
Trương Dịch: "..."
"Mịa!"
"Đúng là cạn lời!"
Trương Dịch vội vàng cất giấy thông hành, sau đó đọc thư.
Thư là đại tá Tần cùng gửi đến.
Ngoài những lời cảm ơn ra, còn có cả thời gian vào sân cụ thể khi duyệt binh cùng một vài lưu ý.
Khi là người xem, có nhiều thứ không được mang theo vào trong.
"Không dễ dàng gì, đại tá bận rộn như vậy mà còn dành thời gian gửi đồ đến cho tôi, thật sự rất cảm ơn ông ấy."
"Haizz, thằng nhóc này đúng là số hưởng, cứu một ông cụ là thân phụ của đại tá ở Đế Đô mà, đến cả giấy thông hành duyệt binh cũng đoạt được."
Trần Phương bên cạnh thở dài, ghen tị nói.
Trương Dịch cười nhăn mặt: "Đây không phải là do ta may mắn, đây là do ta tự mình dựa vào thực lực mà kiếm được."
"À đúng rồi, chẳng phải hai ta ngày mai vừa hay được nghỉ ngơi sao, thầy Trần đi xem xe với ta nhé?"
Trần Phương ngơ người: "Xem xe? Cậu muốn mua xe à??"
Bạn cần đăng nhập để bình luận