Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 161: Không tin ta? Kia liền mời cao minh khác đi

Chương 161: Không tin ta? Vậy thì mời người khác giỏi hơn đến Mọi người đều nhìn về phía người nhà bệnh nhân này.
Chỉ thấy hắn chậm rãi tiến đến gần Trương Dịch.
"Lão Tư, ngươi muốn hỏi bác sĩ Trương vấn đề gì?"
Mấy người lớn tuổi cau mày hỏi.
Chỉ thấy người đàn ông được gọi là lão Tư quan sát Trương Dịch từ trên xuống dưới một vòng.
Sau đó liền đứng trước mặt Trương Dịch hỏi: "Bác sĩ Trương, chúng tôi từ xa đến đây không phải để chơi trò trẻ con, tôi chỉ hỏi anh một câu, ca phẫu thuật của mẹ tôi có chắc chắn thành công không?!"
Người đàn ông trung niên này có thái độ hơi mạnh mẽ.
Rõ ràng là trước đó Trương Dịch nói có chín mươi chín phần trăm xác suất thành công, hắn không tin.
Có lẽ là cảm thấy Trương Dịch tuổi còn quá trẻ.
Ngay cả những bác sĩ ở Đế Đô kia còn nói không chắc ca phẫu thuật, hắn một tên nhóc hai mươi mấy tuổi lại có thể bảo đảm gần như trăm phần trăm thành công?
Chẳng lẽ không phải đang khoác lác sao!
Hắn nghi ngờ rất có thể Trương Dịch đang thông đồng với mấy bác sĩ ở Đế Đô để lừa gạt người ta?
Hoặc là nói, giới thiệu một bệnh nhân đến đây, mấy bác sĩ ở Đế Đô kia sẽ nhận được tiền hoa hồng?
Thủ đoạn lừa người kiếm tiền thời nay đúng là rất nhiều.
Cứ cẩn thận vẫn hơn.
Huống hồ, người lên bàn mổ lại là mẹ mình.
Trương Dịch nhìn người nhà bệnh nhân trước mặt.
Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Trương Dịch cũng không giận, chỉ nói: "Với tư cách là một bác sĩ, điều tôi có thể trả lời chắc chắn là, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành ca phẫu thuật, đồng thời xác suất thành công của ca phẫu thuật cũng rất cao. Nếu như các người không tin tôi, không sao cả, có thể lựa chọn bệnh viện khác. Tỷ như Hoa Tây, hoặc là Hiệp Hòa, những bệnh viện kia bác sĩ danh tiếng vang xa, kỹ thuật cũng rất tốt. Chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ của ngài."
Nghe Trương Dịch nói như vậy, người lớn tuổi nhất trong số đó vội vàng đi đến giảng hòa: "Ây da, ngại quá bác sĩ Trương, lão Tư nhà chúng tôi là cái tính cách đó, ngài tuyệt đối đừng để ý nhé. Hắn cũng vì chuyện của mẹ gấp quá, nên mới..."
"Đại ca! Anh đừng vội nói, tôi phải bắt thằng nhóc này ký giấy cam đoan cho tôi! Anh phải cam đoan mẹ tôi sẽ khỏi, cam đoan phẫu thuật thành công! Nếu không... tôi sẽ khiến anh không thể làm bác sĩ được ở cả Thiên Hà, thậm chí là Vân Tỉnh!"
"Hà Bưu! Em nói bậy gì thế! Bác sĩ Trương, ngại quá, nó chỉ nói đùa thôi ngài đừng để bụng, ca phẫu thuật này chúng ta làm, chúng ta chắc chắn làm."
Những người nhà khác bên cạnh cũng vội vàng chạy đến hòa giải: "Đúng đúng, ca phẫu thuật này chúng tôi chắc chắn làm, thằng này tính tình có chút nóng nảy, ngài đừng để ý."
Trương Dịch ở bên cạnh, tuy không nói gì.
Nhưng hắn biết người nhà tên Hà Bưu này hẳn là nói được làm được.
Thời buổi này, mấy ông chủ có tiền có thế muốn làm khó một bác sĩ nhỏ thì còn gì đơn giản hơn.
Nhưng tờ giấy cam đoan này Trương Dịch nhất định không ký.
Trương Dịch nhìn mấy người nhà bệnh nhân nói: "Đã như vậy, vậy tôi cũng nói thẳng ca phẫu thuật này tôi quả thực có thể làm. Nhưng nếu như các người không tin lời của tôi, vậy thì mời người khác giỏi hơn đến! Còn nữa, cái giấy cam đoan này tôi cũng sẽ không ký, vì bệnh viện chúng tôi không có cái quy định đó. Bác sĩ không phải là thần thánh. Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi không sai, nhưng có nhiều khi dốc hết sức cũng chưa chắc có thể cứu được một mạng người. Nếu các người nhất định phải tìm một người có thể bảo đảm phẫu thuật trăm phần trăm thành công. Vậy rất xin lỗi, không phải tôi."
Cũng không phải là Trương Dịch không thể làm tờ cam đoan này, dù sao trong phòng phẫu thuật cũng đã luyện tập nhiều lần như vậy, có điểm là có thể cầm tới 100 điểm.
Mà là thái độ hung hăng ngang ngược dọa nạt người của người nhà bệnh nhân này khiến Trương Dịch cảm thấy rất bực bội.
Cho nên thái độ hiện tại của Trương Dịch chính là, nếu các người tin tưởng tôi thì cứ làm, không tin thì hoàn toàn có thể mời người giỏi hơn.
"Cái này..."
"Bác sĩ Trương, em tôi nói có hơi quá lời, ngài tuyệt đối đừng để ý, nó chỉ là quá lo lắng cho mẹ tôi thôi. Ngài nói có chín mươi chín phần trăm xác suất thành công chúng tôi thật sự cầu còn không được đấy ạ! Ban đầu chúng tôi chính là cố tình chạy đường xa như vậy đến tìm ngài, đã ngài có thể làm, vậy chúng tôi tranh thủ thời gian phẫu thuật đi!"
Tiếng ồn ào trong văn phòng cũng thu hút không ít bác sĩ y tá phòng cấp cứu đến.
Nhìn cảnh tượng này, Lữ Tĩnh cũng đứng ra nói: "Bác sĩ Trương là chủ nhiệm trợ lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử bệnh viện chúng tôi. Y thuật cao siêu, là tấm gương để rất nhiều thầy thuốc trẻ học tập. Nếu các người nguyện ý tin tưởng anh ấy, vậy thì phẫu thuật. Nếu không nguyện ý tin tưởng anh ấy, vậy thì các người có thể chuyển đến bệnh viện tốt hơn để điều trị."
Mấy người nhà bệnh nhân thấy cả chủ nhiệm khoa cũng đứng ra nói chuyện trong nhất thời chỉ có thể vội vàng nhận lỗi.
"Được rồi được rồi, các bác sĩ cứ cố gắng hết sức mà sắp xếp, chỉ cần... bác sĩ Trương, ngài nói có thể đảm bảo chín mươi chín phần trăm thành công là tốt rồi."
Người nhà lớn tuổi kia cũng biết, một khi đã vào phòng phẫu thuật thì không có ca phẫu thuật nào có thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm.
Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro.
Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ điều đó.
Mà lại tuổi của mẹ cũng đã cao, rủi ro sẽ càng lớn hơn.
Nhưng trước mắt tên nhóc này đã có thể đảm bảo tỷ lệ thành công cao như vậy, hơn nữa lại là phẫu thuật không mở ngực.
Rủi ro thấp như vậy, bọn họ chắc chắn nguyện ý thử một lần!
Lúc này, người nhà tên Hà Bưu còn muốn nói gì đó liền bị người anh cả trong đám mắng lại.
"Hà Bưu, mày đừng có gây thêm chuyện nữa! Ca phẫu thuật này để anh ký tên!"
"Anh cả, anh... em cũng là vì tốt cho mẹ!"
"Anh biết, nhưng bây giờ còn có biện pháp nào khác sao? Chủ nhiệm Vương ở bệnh viện Bình An đều nói phẫu thuật rất khó, vào làm có thể hỏng bét ngay! Chỉ có bác sĩ Trương này nói có thể thành công, đồng thời tỷ lệ thành công lại còn cao như vậy! Ngoài ra, mày đi đâu mà tìm được loại bác sĩ này? Đừng có náo loạn nữa! Tiếp tục làm ồn mẹ lại thức giấc!"
Vừa nhắc đến mẹ già, cái tên Hà Bưu này dù tính tình nóng nảy đến đâu cũng phải nín nhịn.
Quay đầu nhìn người mẹ già nằm trên giường bệnh, trong mắt Hà Bưu lại hiện lên chút tia sáng.
"Mẹ, mẹ không sao chứ, ngoan, ngủ một giấc là khỏe." Hà Bưu đi đến bên giường nhẹ nhàng nắm chặt tay mẹ.
Trương Dịch liếc mắt nhìn, thầm nghĩ người này tuy nói chuyện hung dữ giọng cũng rất đáng sợ.
Nhưng người mẹ già nằm trên giường bệnh thì vô tội.
Mình không cứu thì trước mắt còn ai có thể cứu đây?
Cho dù lời nói của Hà Bưu có thật sự khiến Trương Dịch cảm thấy tức giận, nhưng tức giận thì cũng không thể quên mất mình là một bác sĩ.
Lương y phải có lòng nhân, tất cả đều phải lấy sinh mạng khỏe mạnh của bệnh nhân làm điều kiện tiên quyết.
Cho nên vì sinh mạng của bệnh nhân, hiện giờ không thể chậm trễ thời gian được.
"Đã các người đồng ý vậy thì mau làm thủ tục nhập viện đi, phẫu thuật không thể kéo dài, càng kéo càng nguy hiểm." Trương Dịch nhìn người nhà lớn tuổi kia nói.
"Được được, tôi đi làm thủ tục nhập viện ngay, Lại Mây, cậu với bác sĩ Trương đi ký tên gì đó đi."
"Được!"
Mấy người nhà bệnh nhân phân công nhau làm việc, hiệu suất rất cao.
Sau khi làm xong kiểm tra cơ bản, liền đợi điện thoại của phòng phẫu thuật.
Hai giờ sau, bà cụ được đưa vào phòng phẫu thuật.
Nhưng người nhà tên Hà Bưu này vẫn không tin Trương Dịch.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, hắn nhất định phải nhao nhao đòi vào phòng phẫu thuật để quan sát ca phẫu thuật.
Lữ Tĩnh nói với hắn là không được, phòng phẫu thuật có quy định.
Trừ phi trường hợp đặc biệt, nếu không người nhà không thể vào được.
Kết quả không ngờ tên Hà Bưu này lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
Không bao lâu thì Tiền Chính Cương đến trực tiếp đồng ý cho người nhà vào quan sát ca phẫu thuật.
Nhưng chỉ được ở bên cạnh phòng quan sát, không được vào trong phòng phẫu thuật, để tránh làm ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật.
Hà Bưu ngược lại đồng ý.
Trương Dịch và Lữ Tĩnh cũng không ngờ, Hà Bưu xem ra đúng là có chút quan hệ.
Bất quá có nhìn hay không ca phẫu thuật thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Dù sao kỹ thuật của mình là có thật, chỉ cần người này không lỗ mãng xông vào trong phòng phẫu thuật gây rối thì Trương Dịch vẫn rất có lòng tin vào ca phẫu thuật này.
Rất nhanh, bà cụ được đưa vào phòng phẫu thuật.
Mấy người nhà thì vào phòng quan sát bên cạnh phòng phẫu thuật.
Bên trong phòng quan sát trừ có thiết bị giám sát ra thì với phòng phẫu thuật cũng chỉ cách một lớp cửa sổ thủy tinh.
Thông qua màn hình và cửa sổ thủy tinh đều có thể trông thấy rõ ràng hình ảnh chân thực trong phòng phẫu thuật.
Trong nhóm chat của bệnh viện.
Vừa nghe nói Trương Dịch muốn làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành không ngừng đập dưới nội soi lồng ngực.
Từng người một đều cuống cuồng, điên cuồng chen chúc nhau đến phòng quan sát cạnh phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật thì bọn họ chắc chắn không vào được.
Trợ lý trong phòng phẫu thuật sớm đã bị chủ nhiệm khoa cấp cứu, chủ nhiệm khoa tim mạch và mấy lão đại này chiếm giữ chỗ ngon lành.
Ngay cả Trần Phương cũng chỉ có thể đứng bên rìa phòng phẫu thuật.
Nhìn xem trong phòng quan sát càng lúc càng có nhiều bác sĩ, mấy người nhà bệnh nhân này có chút choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận