Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 985: Tu La đa tình

"A..."
Tần Phiên Nhiên nằm ở trên mặt đất, trên người dính đầy bụi đất, sắc mặt trắng bệt, hai mắt trống rỗng không còn thần thái, vẻ mặt hờ hững, đột nhiên cười một tiếng.
Hai người bọn Tô Tử Mặc liếc mắt nhìn lại.
Trong mắt Tần Phiên Nhiên, hiện lên vẻ đùa cợt, giọng mỉa mai nói: "Một Yêu ma giết người không chớp mắt, một ma đầu vô tình máu lạnh, ở chỗ này xưng huynh gọi đệ, ngược lại thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cực kì xứng."
Tô Tử Mặc lắc đầu cười khẽ, không thèm để ý.
Ra ngoài ý định, Yến Bắc Thần cũng không vung một đao chém giết nàng, chỉ lạnh nhạt nói: "Tô huynh đệ, đi thôi, người này đã chết, chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi."
Tô Tử Mặc nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Yến Bắc Thần.
Tần Phiên Nhiên cũng là người đáng thương, mặc dù bây giờ vẫn còn sống, nhưng đụng phải đả kích như vậy, lòng đã giống như tro nguội.
Tình trạng của nàng như thế, không có gì khác so với một người chết.
Hai người bọn Tô Tử Mặc vừa mới quay người, đang định rời đi, Tần Phiên Nhiên đột nhiên trở nên có chút điên cuồng, hai tay chống thân thể lên, ở trong bùn đất kéo lê, khàn cả giọng hô lên: "Ngươi là Tu La, thích giết người thành tính, vì cái gì không giết ta! Ngươi giết ta đi!"
Yến Bắc Thần ngay cả người cũng không quay lại, khóe miệng hơi vểnh, giọng nói mang theo một chút mỉa mai, nói: "Tu La ta, giết hết người đáng chết trong thiên hạ! Có ít người, vì mạng sống lại không từ thủ đoạn, nên giết! Nhưng có ít người, một lòng muốn chết, ta hết lần này tới lần khác lại không giết!"
Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng.
Không riêng gì Tu La, hắn cũng cảm nhận được.
Từ tiếng cười nhạo ban đầu kia của Từ Tần Phiên Nhiên, Tô Tử Mặc đã biết rõ, Tần Phiên Nhiên là đang cầu xin chết.
Tần Phiên Nhiên nhiều lần khiêu khích, mở miệng bất kính, cho dù đổi lại là một người trong Tiên môn, giết nàng, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Tu La hết lần này đến lần khác lại không làm!
"Ta đã biết, là ngươi không dám! Ha ha, ngươi chính là một người hèn nhát!"
Tần Phiên Nhiên đột nhiên lớn tiếng cười, giọng nói đã có chút khàn khàn, nói: "Ngươi nhất định là đang sợ hãi, sau khi giết ta, sẽ chọc cho Tiên Kiếm sư huynh trả thù, đúng hay không?"
Yến Bắc Thần xoay người, nhìn Tần Phiên Nhiên người đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn tưởng rằng, Tiên Kiếm sẽ bởi vì ngươi, tìm đến ta báo thù?"
"Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy!"
Yến Bắc Thần vốn là một câu mỉa mai, nhưng Tần Phiên Nhiên nghe được, lại giống như tìm được đáp án nào đó, hai con ngươi vốn đang tĩnh mịch, nổi lên một tia sáng.
Mặt của Tô Tử Mặc lộ ra vẻ thương hại.
Tần Phiên Nhiên si tình đối với Tiên Kiếm Đạo Quân, nhưng loại si tình này, lại làm cho người đau lòng.
Thời gian dễ trôi qua, tuổi tác dễ lớn lên.
Mặc kệ là nữ tử ở trong phàm trần, hay là nữ tu trong Tu Chân Giới, bất hạnh lớn nhất ở trong cuộc đời, chỉ sợ chính là đặt tình cảm vào nhầm người.
Tần Phiên Nhiên lớn tiếng nói: "Ta đã biết! Không phải là Tiên Kiếm sư huynh bỏ rơi ta, hắn đang đi tìm kiếm trợ thủ, hắn nhất định sẽ quay trở lại!"
"Đúng là như thế, nhất định là như vậy!"
Giống như là để củng cố ý nghĩ này, Tần Phiên Nhiên nắm chặt hai nắm đấm, trong miệng lặp đi lặp lại lẩm bẩm, nhấn mạnh.
Yến Bắc Thần nhìn nữ tử gần như sắp điên ở trước mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người, lại không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên dừng bước chân lại.
"Đã như vậy, ta để cho ngươi đừng có hy vọng nữa!"
Yến Bắc Thần lạnh lùng nói: "Ta ở gần đây mở một cái động phủ, tạm thời ở lại, ta cũng muốn xem xem, tên Tiên Kiếm kia có dám trở về hay không! Hắn dám trở về, ta cũng có thể chém hắn!"
Nói xong, Yến Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, hỏi: "Nếu như ngươi không bận gì, cũng đi theo đi, vừa vặn có chút tâm đắc ở trên tu hành, nói cho ngươi."
"Được."
Tô Tử Mặc gật đầu đồng ý.
Chỗ này cách Bách Luyện Môn không xa, nếu thật sự gặp phải biến cố gì, hắn cũng có thể chạy tới Bách Luyện Môn truyền lại tin tức.
Ánh mắt của Yến Bắc Thần chuyển động, rơi lên trên một ngọn núi ở cách đó không xa.
Hắn không nói lời nào, vung ống tay áo, cuốn Tần Phiên Nhiên ở trên đất lên, nhanh chóng đi tới đỉnh núi kia.
Tô Tử Mặc ném ra ngoài một con linh hạc đưa tin, bay về phía Bách Luyện Môn, nói cho bọn Xích Tinh Đạo Quân, chính mình không có việc gì, mới đuổi theo Yến Bắc Thần.
Ba người rất nhanh đã đến trước ngọn núi kia.
Yến Bắc Thần vung Tu La Đao, tùy tiện vẽ mấy lần ở trên ngọn núi, giống như là cắt đậu hũ, từng khối đá to lớn rơi xuống.
Chỉ một lát, một động phủ giản dị đã được chế tạo xong.
Ba người tiến vào bên trong.
Tu La tiện tay ném Tần Phiên Nhiên ở một bên, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chính mình ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Tô Tử Mặc ngồi ở chỗ cửa động, bắt đầu bố trí một ít trận pháp đơn giản.
Vị trí động phủ này cực tốt, đứng ở chỗ này, tầm mắt cực lớn, có thể thu hết động tĩnh bên ngoài vào trong mắt.
Nếu như Tiên Kiếm Đạo Quân quay trở lại, nhất định sẽ có thể ngay lập tức phát hiện ra!
Một đoạn thời gian sau đó, Yến Bắc Thần dùng hơn phân nửa thời gian ban ngày để tu hành chữa thương, non nửa thời gian, giảng giải cho Tô Tử Mặc một chút tu hành tâm đắc của mình, không giữ lại chút nào.
Hai người đều tu đao, Yến Bắc Thần còn từng đem bí thuật không truyền của Ma môn, truyền thụ cho Tô Tử Mặc.
Lúc đó, tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc còn không đủ, có nhiều chỗ còn không thể lý giải.
Tu La Đao Ý, cũng từ đầu đến cuối đều vẫn chưa tu luyện được.
Lúc này, được Yến Bắc Thần giảng giải, rất nhiều nghi hoặc đều đã được giải quyết dễ dàng, có loại cảm giác đột nhiên hiểu ra!
Theo thời gian trôi qua, thương thế bên trong cơ thể Yến Bắc Thần, đã dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ là, sắc mặt của hắn, vẫn có chút tái nhợt.
Mỗi lần Tô Tử Mặc hỏi thăm, Yến Bắc Thần đều thuận miệng một câu không sao, ứng phó qua loa.
Những ngày này, Tần Phiên Nhiên một mực canh giữ ở cửa hang, dựa lên trên vách tường, cõi lòng đầy mong đợi nhìn tới phương xa, ngày đêm không ngủ.
Nàng thậm chí còn không đi chữa thương.
Sợ lúc mình chữa thương, bỏ lỡ Tiên Kiếm Đạo Quân trở về.
Ngày qua ngày, trong chớp mắt, đã trôi qua mười ngày.
Những ngày này, ngược lại cũng có không ít tu sĩ đi qua nơi này.
Nhưng hình như là đều là Pháp Tướng Cảnh trở xuống, ngay cả Phản Hư Đạo Nhân đều rất ít xuất hiện, chớ nói chi là bóng dáng của Tiên Kiếm Đạo Quân.
Mười ngày, đầy đủ để Tiên Kiếm Đạo Quân tìm tới giúp đỡ, quay trở lại!
Mười ngày không ngủ không nghỉ, nhìn qua thể xác tinh thần của Tần Phiên Nhiên đều mệt mỏi, sắc mặt khô héo.
Nhưng nàng vẫn không hề từ bỏ.
Chỉ là, qua mỗi một ngày, hào quang bên trong đôi mắt kia, lại ảm đạm hơn một phần.
Cho đến một tháng sau, đôi mắt kia, đã trở nên cô quạnh không còn thần thái.
Tô Tử Mặc nhìn nữ tử trước mắt này, gần như là không còn nhận ra.
Nàng vốn là tu sĩ của Kiếm Tông xinh đẹp không tì vết, khí khái anh hùng hừng hực, bây giờ sắc mặt đã trở nên khô héo, bẩn thỉu, trên người dính đầy bụi đất.
Đừng nói là so sánh với Tu chân giả phiêu miểu xuất trần, xem như so với nông phụ chốn đồng ruộng, nàng cũng không bằng!
Những ngày này, nàng thậm chí còn không đi tắm rửa, trang điểm.
Nữ đẹp vì người làm mình vui.
Nàng đã hết hy vọng đối với người kia.
Cho nên, cũng đã hoàn toàn không quan tâm tới bề ngoài của mình nữa.
Xấu hay đẹp, thì như thế nào đây?
Một tháng trôi qua, Tần Phiên Nhiên không chữa thương, lại thêm không ngủ không nghỉ, thương thế trên người không ngừng tăng thêm, càng ngày càng ác liệt.
Trên người của nàng, đã bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối!
Nhưng nàng lại không hề hay biết, chỉ nghiêng người dựa ở cửa hang, hai mắt vô thần nhìn ra nơi xa, sức sống ở trong cơ thể, đang chậm rãi trôi qua.
Trong mắt nàng, cũng không có nước mắt.
Bi thương tới mức con tim như đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận