Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2496: Quái vật

Đám Thiên Tiên cường giả đội của Thừa Thiên quận vương cố gắng đè nén hoảng sợ, trong lòng giận dữ, thi nhau ra tay với tên A Tu La tộc kia.
Chỉ một thoáng, từng thần binh pháp bảo, thần thông bí thuật đánh tới, đánh vào thân thể A Tu La tộc đã tơi tả này.
Không bao lâu sao, tên A Tu La tộc kia đã bị người trong đội Thừa Thiên quận vương tháo thành tám khối, tách thành mảnh nhỏ, chết không thể chết thêm nữa.
Vẻ mặt đám người Tạ Khuynh Thành vô cùng nghiêm túc.
Nên biết rõ đây chỉ là một bộ thi thể A Tu La tộc mà thôi.
Nhưng dù là như thế, nó cũng tạo thành uy hiếp to lớn đối với một đám Thiên Tiên, nếu A Tu La tộc có được nhục thân huyết mạch, ở vào trạng thái đỉnh phong thì sẽ là tồn tại đáng sợ như thế nào?
Ở trong Tu La chiến trường này, không biết còn có bao nhiêu A Tu La tộc mạnh mẽ khó giải quyết như thế.
"Chúng ta đi thôi."
Tạ Khuynh Thành so sánh địa đồ Tu La chiến trường một chút, sau đó bắt đầu đi về phía khu vực trung tâm.
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tiến vào Tu La chiến trường, bởi vì chưa quen thuộc hoàn cảnh ở nơi này, cho nên tốc độ đi cũng không nhanh, lúc nào cũng phải chú ý quan sát bốn phía chung quanh.
Một đường bước đi, có thể nhìn thấy trong chiến trường này vô cùng hoang vu, khắp nơi đều là hài cốt, vô số binh khí bị vỡ vụn tổn hại, tản ra một nơi.
Có nhiều nơi hài cốt chồng chất thành núi, bị sương máu che lấp như ẩn như hiện, cực kỳ chấn động.
Có thể tưởng tượng ra một trận chiến năm đó thảm liệt đến mức nào!
Trong số những bộ hài cốt này, có thể nhìn thấy dấu vết của rất nhiều sinh linh khác nha, trận chiến tranh năm đó này vô cùng có khả năng đã cuốn lấy hàng ngàn hàng vạn chủng tộc sinh linh vào!
"Nhìn bên kia!"
Đúng lúc này, sau lưng có một tu sĩ bé gầy chỉ tới một nơi cách đó không xa, dưới một bộ thi hài vỡ vụn, dường như có vật gì đó đang tản ra tia sáng màu xanh lá yếu ớt.
Đồ vật trong Tu La chiến trường gần như đều rách nát không chịu nổi, ảm đạm không có ánh sáng.
Bọn hắn một đường đi tới đây, tia sáng màu xanh lá cách đó không xa kia có thể xem là ánh sáng duy nhất!
"Bảo vật!"
Gần như là đồng thời, trong đầu đám người đều hiện lên một suy nghĩ.
Có thể còn tản ra ánh sáng sau vô số năm tháng mài mòn, món bảo vật này tất nhiên là có được lực lượng cực kỳ mạnh mẽ!
Có sương máu nhàn nhạt ngăn cách, đám người không nhìn rõ, nhìn hình dáng chỉ thấy giống như một hòn đá lồi lõm không phẳng.
Tạ Linh từng nói trong Tu La chiến trường sẽ gặp được có một số cơ duyên kỳ ngộ, cụ thể thì phải xem tạo hóa của mỗi người.
"Ta đi qua đo nhìn một chút!"
Vị tu sĩ bé gầy này không nhịn được, có nén hưng phấn trong lòng, chuẩn bị động thân đi qua.
"Đừng đi!"
Tô Tử Mặc hơi nhíu mày, khuyên nhủ người này.
"Tô huynh, làm sao thế?"
Tạ Khuynh Thành run lên, vội hỏi: "Ngươi nhìn ra vấn đề gì sao?"
"Không biết."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Hắn cũng không nhìn ra tảng đá lóe ra tia sáng xanh lá kia là vật gì, nhưng linh giác của hắn có thể cảm giác được nguy hiểm!
Đám người nghe thấy Tô Tử Mặc cảnh báo như thế cũng không dám khinh thường, vội vàng tản ra thần thức, dò xét bên kia mấy lần, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
"Chúng ta hay là cứ đi thôi." Tạ Khuynh Thành nói.
Mặc dù không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng hắn vẫn nguyện tin tưởng Tô Tử Mặc, những người khác lại có chút do dự.
Dù sao bảo vật đã gần trong gang tấc, không ai muốn bỏ qua, lỡ may đó là một loại đại cơ duyên nào đó, có thể thay đổi vận mệnh, giúp bọn hắn một bước lên trời thì sao đâu ?
Trong lòng Nguyệt Ảnh cũng có chút ngứa ngáy, nhưng hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, con ngươi đảo một vòng, nảy sinh một kế, thử thăm dò hỏi: "Tô đạo hữu, có phải quá tại cẩn thận rồi không ?"
Tu sĩ bé gầy phát hiện ra bảo vật này đầu tiên vốn cũng có chút không nhịn được, nghe đến đó cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, các ngươi cứ đứng ở bên này đi, ta đi qua đó nhìn một chút."
Tô Tử Mặc và những này người chỉ là bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì, nhắc nhở một lần đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nếu hắn cứ khăng khăng ngăn cản, ngược lại có thể sẽ khiến đối phương oán hận.
Tô Tử Mặc không khuyên bảo nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Trong vòng mười trượng, ta có thể bảo vệ các vị an toàn, bên ngoài mười trượng thì nếu xảy ra chuyện gì, ta không cứu được."
Vị trí tảng đá tỏa ra tia sáng xanh lá kia rõ ràng vượt qua phạm vi mười trượng!
Tô Tử Mặc nói câu này kỳ thực là vẫn đang cảnh báo cho đối phương.
Chỉ là tu sĩ bé gầy kia cũng không cảm kích, lầm bầm nói: "Ngươi không phải cũng không nhìn ra vấn đề gì sao ? Hơn nữa trong tay ta có truyền tống phù lục, dù thật sự xảy ra nguy hiểm, ta chạy trốn là được."
Vừa nói, tu sĩ bé gầy vừa lấy ra truyền tống phù lục, cầm trong tay, chuẩn bị xé nát bất cứ lúc nào.
Kỳ thực, những tu sĩ đi theo Tạ Khuynh Thành tiến vào Tu La chiến trường này, trừ rồi Tô Tử Mặc ra, không có ai thật sự muốn trợ giúp Tạ Khuynh Thành đoạt ấn.
Bởi vì, trong suy nghĩ của đám người thì chuyện này hoàn toàn chính là một chuyện không thể xảy ra!
Đám người theo Tạ Khuynh Thành tiến vào Tu La chiến trường, chính là vì bảo vật cơ duyên ở nơi này!
Bây giờ, cơ duyên bảo vật đang ở trước mắt, chỉ cần giơ tay là có thể lấy tới tay, dù gặp được nguy hiểm, chỉ cần xé nát truyền tống phù lục rời đi nơi này là được.
Về phần chuyện đoạt ấn, đám người cũng không quá để tâm.
"Nhớ là phải cẩn thận."
Tạ Khuynh Thành thấy không ngăn cản nổi, chỉ đành căn dặn một tiếng.
Tu sĩ bé gầy gật gật đầu, tay trái nắm truyền tống phù lục, chậm rãi đi về phía bên kia.
Mặc dù không nghe lời Tô Tử Mặc cảnh báo, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường, tinh thần luôn căng thẳng, tản ra thần thức, đôi mắt mở to, tai nghe bát phương, chuẩn bị chỉ cần có gió thổi cỏ lay là lập tức bóp nát truyền tống phù lục trong tay!
Trong nháy mắt, vị tu sĩ bé gầy này đã đi ra khỏi phạm vi mười trượng mà không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Một lát sau, hắn rốt cục đã đi đến trước hòn đá tản ra tia sáng kia.
Chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ dị thường nào.
Trong lòng tu sĩ bé gầy dần ổn định lại, thở nhẹ một hơi, nhìn chằm chằm vào hòn đá trước người, hơi hơi nhíu mày.
Hòn đá này có hình bướu lạc đà, lồi lõm không phẳng, phía trên mọc ra một chút lông xanh thưa thớt, cũng không phải là tia sáng xanh lá.
Tu sĩ bé gầy chưa bao giờ thấy loại đồ vật như thế, theo bản năng ngồi xổm người xuống, muốn xem tỉ mỉ.
Đúng lúc này, dị biến nhất thời!
Mặt đất nứt ra, một cái xiên loang lổ vết rỉ, phá đất bắn lên, trong nháy mắt đã đâm rách lồng ngực của tu sĩ bé gầy!
Ngay sau đó, tảng đá hình bướu lạc đà kia cũng xông ra, lộ ra một khuôn mặt xấu xí doạ người, đột nhiên mở ra miệng to như chậu máu, cắn tới đầu của tu sĩ bé gầy.
Biến cố nơi này xảy ra quá nhanh, quá mức đột nhiên!
Phốc phốc!
Trong khi tu sĩ bé gầy vẫn đang mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cắn đứt cổ, máu tươi phun ra!
Ngay cả nguyên thần của hắn đều không có cơ hội trốn ra, bị quái vật xấu xí kia nuốt vào trong miệng.
Chỉ trong chớp mắt, con quái vật này đã cắn nát đầu của tu sĩ bé gầy.
Nguyên thần người này tịch diệt, thân tử đạo tiêu!
Thi thể không đầu không còn sức quỳ gối nguyên tại chỗ, trong lòng bàn tay tu sĩ bé gầy chậm rãi buông ra, đến khi chết cũng không thể bóp nát tấm truyền tống phù lục kia.
Hí!
Nhìn lấy một màn này, vẻ mặt đám người Tạ Khuynh Thành đều kinh hãi!
Bọn hắn chưa bao giờ thấy sinh linh xấu xí như thế, toàn thân đen kịt, trong tay cầm xiên sắt, đầu có hình bướu lạc đà, mọc được một chút lông tóc thưa thớt, khuôn mặt dữ tợn khủng bố như là lệ quỷ!
Con quái vật này trừng đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào đám người Tạ Khuynh Thành.
Két két két!
Trong miệng quái vật vẫn còn đang nhai đầu của tu sĩ bé gầy, tiếng hàm răng cắn đứt xương sọ khiến người nghe cực kỳ sợ hãi, từ răng nanh bén nhọn chảy ra máu đỏ tươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận