Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1191: Người Vu Tộc tới

Nhìn qua ba mươi hai truyền thừa tượng đá trong nghĩa trang, Tô Tử Mặc mỉm cười, lẩm bẩm một tiếng: "Ta lại trở về rồi."
Rất nhiều tượng đá truyền thừa dường như có cảm ứng, bắn ra một tia sáng, xông thẳng tới chân trời, hoà vào nhau rất là hùng vĩ!
Có thể lưu lại truyền thừa trong mảnh nghĩa trang này, năm đó đều là nhân vật tuyệt đỉnh tung hoành Thượng Cổ!
Giống như là Ma môn Ngự Thiên Bán Tổ, mặc dù đã thân vẫn đạo tiêu, nhưng lưu lại « Đạo Tâm Chủng Ma Kinh » vẫn có chuẩn bị ở sau, lại suýt nữa mượn nhờ đạo tâm của Tô Tử Mặc để sống lại!
Đây là thủ đoạn như thế nào?
Mà truyền thừa trong nghĩa trang này có cả Tiên, Phật, Ma ba môn.
Nếu có thể tu luyện lĩnh ngộ toàn bộ hơn ba mươi đạo truyền thừa này, cảm ngộ của hắn ở Tiên, Phật, Ma sẽ đạt tới một cấp độ khó có thể tưởng tượng.
Tô Tử Mặc chuẩn bị thôi diễn võ đạo trong nghĩa trang này, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Chưa đi được mấy bước, hắn đã dừng lại trước một tượng đá truyền thừa.
Tu sĩ lưu lại tượng đá truyền thừa này, năm đó cũng là một vị Bán Tổ, đạo hào 'Sát Na'.
Bên trong tượng đá cao nửa trượng của vị Bán Tổ Sát Na này, tốc độ thời gian trôi qua tăng nhanh, bên ngoài mới một ngày, nơi này đã là một năm!
Lúc trước, vì hắn ở chỗ này tu hành mười lăm năm, mới đột phá đến Phản Hư cảnh, trấn sát rất nhiều phong hào, đánh chết Đế Dận!
Tô Tử Mặc hiểu rất rõ ràng, chỉ việc tiếp nhận truyền thừa của hơn ba mươi đạo trong nghĩa trang có lẽ đã tốn cả ngàn năm.
Càng không cần phải nói tới hắn còn phải dành tâm thần tinh lực để suy đoán võ đạo.
Chuyện này còn cần thời gian dài hơn!
Thời gian dài như vậy, có lẽ sẽ không có có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Nhưng đối với đại lục Thiên Hoang, có thể sẽ là biến đổi lớn!
Đừng nói là ngàn năm, chỉ trong thời gian từ khi hắn tu hành đến nay mới chỉ hơn một trăm năm, mà toàn bộ Tu Chân giới đã xảy ra bao nhiêu chuyện lớn rồi?
Mặt người màu máu xuất hiện.
Thần tộc, La Sát tộc, thậm chí là Vu tộc hiện thân!
Đủ loại dấu hiệu chứng minh đại lục Thiên Hoang sắp xảy ra một trận mưa dông gió giật, có lẽ sẽ tái hiện cục diện hỗn loạn như thời đại Thượng Cổ làm người người cảm thấy bất an!
Đến lúc đó, đừng nói là phàm nhân yếu đuối, cho dù là đại đa số người tu chân cũng chưa hẳn có thể tự vệ!
Nếu hắn thật sự ở bên ngoài tiêu hao mấy ngàn năm, cho dù hắn thành công thôi diễn ra võ đạo, một lần nữa trở về, chỉ sợ thiên địa cũng đã biến đổi lớn, cảnh còn người mất.
Cho nên, Tô Tử Mặc quyết định mượn nhờ khu vực nửa trượng dưới chân để tiến hành thôi diễn!
Ở chỗ này dù đã trôi qua một ngàn năm.
Thì ở ngoài đại lục Thiên Hoang cũng mới chỉ trôi qua ba năm thời gian thôi.
Việc này tương đương với đang trộm lấy thiên cơ!
Đương nhiên, Tô Tử Mặc ở trong nơi này, thời gian trôi qua nhất định sẽ lưu lại dấu vết trên người hắn.
Nói cách khác, ở đại lục Thiên Hoang mới trôi qua ba năm nhưng Tô Tử Mặc ở chỗ này sẽ vượt qua ngàn năm thời gian, tốn mất ngàn năm thọ nguyên!
Muốn trộm được thiên cơ, tất nhiên phải trả giá đắt!
"Bắt đầu thôi."
Tô Tử Mặc ngồi xếp bằng, đối mặt cùng tượng đá của Bán Tổ Sát Na.
Trong hai mắt của tượng đá bắn ra hai tia sáng, chui vào trong đôi mắt Tô Tử Mặc, một đoạn công pháp phủ bụi đã lâu dần dần tràn vào trong đầu.
...
Đêm khuya.
Biên giới giữa Bắc vực cùng Trung Châu, trong một mảnh rừng rậm mãng hoang, hung thú xuất hành, phi cầm che không, có vô số hung thú đang không ngừng chém giết tranh đấu, phát ra từng tiếng rống kinh thiên động địa!
Đúng lúc này, có mười ba thân ảnh hạ xuống mảnh rừng rậm mãng hoang này.
Tiếng rống gầm trong rừng dần dần im bặt.
Không đến một lát đã là yên lặng như tờ!
Tất cả hung thú trong khu rừng này dường như đều bị một loại khí tức quỷ quyệt chấn nhiếp, không dám phát ra tiếng động nào!
Chỉ cần yêu thú có chút đạo hạnh, đều có cảm ứng cực kỳ bén nhạy đối với nguy hiểm.
Bọn chúng biết trong mảnh rừng này có một nhân vật đáng sợ khó có thể tưởng tượng vừa tới!
Đây là sự sợ hãi cùng áp chế từ chỗ sâu huyết mạch!
Ánh trăng chiếu xuống trên thân mười ba đạo thân ảnh này, lóe ra ánh sáng màu xanh đên, giống như u linh trong bóng đêm vậy!
Mười ba đạo thân ảnh khoác trường bào, mũ vành rộng che khuất khuôn mặt, cho dù có người xuất hiện ở đây cũng không thấy rõ dung mạo của những người này.
Người dẫn đầu chống một cây quải trượng màu trắng, dưới mũ vành rộng ẩn ẩn lóe ra hai tia sáng xanh đen thẫm, rất giống quỷ hỏa thiêu đốt trong mộ địa, thật sự khiến người nhìn thấy phải kinh hãi!
"Hạt trưởng lão, chúng ta đã đến Bắc vực rồi, có phải nên trực tiếp đi Long Hài cốc không?"
Một bóng người thấp giọng hỏi.
"Không vội."
Vị tu sĩ gọi là 'Hạt trưởng lão' này chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn, "Thiếu chủ bỏ mình ở Long Hài cốc, nơi đó nhất định phải đi. Chuyện này, Long tộc nhất định phải cho chúng ta một lời bàn giao."
Dừng lại một chút, Hạt trưởng lão nói: "Hiện tại, chúng ta đi tới một địa phương khác trước."
"Chỗ nào ?"
"Vạn Cổ Trạch."
Hạt trưởng lão nói: "Thiếu chủ đi theo một Vu tộc di chủng, mà Vu tộc di chủng này chính là người của Cổ Tông, thiếu chủ bỏ mình, tất cả người trong Cổ Tông đều phải chôn cùng!"
Ngữ khí của Hạt trưởng lão vẫn rất bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại tràn ngập sát khí âm u!
Mười ba đạo thân ảnh này chính là người của Vu tộc trong cửu tộc Thái Cổ!
Những Vu tộc đang muốn khởi hành rời đi, trong mảnh rừng dưới chân này, không biết chỗ nào lại vang lên một tiếng ve kêu nhỏ xíu.
Gương mặt của Hạt trưởng lão dưới mũ rộng khẽ nhíu nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Các ngươi chưa bao giờ rời khỏi Quỷ Chú mộ địa, chắc đã nhịn gần chết rồi nhỉ."
"Đúng."
Vu tộc sau lưng đáp lời.
Hạt trưởng lão lạnh nhạt nói: "Đám ve trong rừng này kêu khiến ta khó, các ngươi xuất thủ, giết hết đám sinh linh trong rừng này đi."
"Được!"
Vu tộc sau lưng Hạt trưởng lão hưng phấn, lớn tiếng đồng ý.
Sau nửa canh giờ.
Mười ba người thuộc Vu tộc rời đi, mảnh rừng cây mãng hoang sau lưng này đã đầy thi hài, máu chảy thành sông, huyết khí ngút trời!
Nửa tháng sau, Vạn Cổ Trạch.
Mười ba Vu tộc giáng lâm!
"Ừm ?"
Đám người nhìn xuống một phiến đất hoang vu dưới chân, khẽ ồ một tiếng.
Nơi này chính là Cổ Tông, bây giờ lại biến thành một vùng đất hoang vu phế tích, giống như ở đây từng bị một trận đại hỏa, thiêu hết toàn bộ sinh linh thành tro tàn vậy!
"Tại sao có thể như vậy ?"
"Có người đến trước chúng ta diệt Cổ Tông?"
Hạt trưởng lão tản ra thần thức, dò xét hồi lâu.
Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, vậy mà không có một chút dấu hiệu sinh mệnh nào!
Hạt trưởng lão hạ xuống, xuyên qua vùng đất khô cằn, đi tới một cái ao đã cạn trong lòng đất, khẽ ngửi một chút rồi híp mắt nói: "Lại là khí tức thần tuyền!"
"Chỉ tiếc đã bị người khác đạt được."
Một Vu tộc thấp giọng nói.
"Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
"Trận đại hỏa ở nơi này có liên quan gì với thiếu chủ?"
Mấy vị Vu tộc nhíu mày hỏi nói.
"Để ta tới xem một chút."
Trong ống tay áo rộng của Hạt trưởng lão có một bàn tay gầy guộc vươn ra, liên tục nắn pháp quyết, cuối cùng chạm nhẹ vào mi tâm, trong miệng thốt ra từng ký tự quái dị!
Một luồng gợn sóng lực lượng quỷ dị tràn ngập ra.
Trước mắt Hạt trưởng lão dường như xuất hiện cảnh tượng thời gian chảy ngược dòng!
Những phế tích với đất đai khô cằn này biến mất không thấy gì nữa, vô số kiến trúc của Cổ Tông một lần nữa dựng thẳng lên, Vạn Cổ Trạch một lần nữa hiển lộ ra!
Thủ đoạn như vậy quả nhiên là kinh thế hãi tục!
Ông ta thấy được một trận đại hỏa, một vị tu sĩ áo xanh bắt pháp quyết, phóng ra liệt diễm kinh khủng có thể đốt cháy ngàn dặm, thiêu những cổ trùng trong Vạn Cổ Trạch đến hồn phi phách tán!
Đối với vị tu sĩ này, ông ta chỉ nhìn liếc qua một chút.
Bởi vì, tâm thần của ông ta đã hoàn toàn bị một cảnh tượng khác hấp dẫn!
Ông ta thấy được một bóng dáng kinh khủng cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn không có khả năng tồn tại ở thế gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận