Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1172: Phí công đánh một trận

Thanh Thanh và Khả Khả liếc nhau, đều có cảm giác dở khóc dở cười.
Đồng tử này ngoại trừ có lực chiến đấu mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhìn thế nào cũng thấy là một đứa trẻ vừa mới ra đời không lâu, thuần chân đáng yêu.
Trong lồng giam bằng gỗ đào, Hoàng Kim Sư Tử đã từ bỏ rồi, thành thành thật thật ghé vào bên trong.
Hắn xem như hiểu được, thực lực của mình, căn bản là dư thừa.
Sau khi Linh Hổ huyễn hóa ra bản thể, lai không ngừng gầm gừ gào thét trong lồng giam, trái đột phải xông, giày vò đến kiệt sức mà cũng không thể ra ngoài.
Linh Hổ cũng từ bỏ.
"Tiểu oa oa, ngươi thắng rồi."
Linh Hổ hữu khí vô lực nói một câu.
Hầu tử không nhúc nhích.
Hắn tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Trong huyết mạch của hắn, không có hai chữ nhận thua này!
Chỉ là, trong lòng hầu tử còn có chút xoắn xuýt.
Lẽ nào bởi vì hài tử này mà lại kích phát ra huyết mạch cuồng bạo?
Một khi lâm vào cuồng bạo, hắn sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm!
Ngoại trừ mấy huynh đệ chí thân như Linh Hổ, gần như hắn không nhận ai khác, trong ý thức chỉ có giết chóc, xuất thủ không có chút phân tấc nào!
Hầu tử lo lắng chính mình lâm vào cuồng bạo sẽ làm bị thương đứa nhỏ này.
Hắn cũng nhìn ra được, đứa bé này có tâm địa thiện lương, cũng không có vẻ hung ác dã man như các yêu ma khác, ngược lại cứ có cảm giác hắn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Loại cảm giác này có chút quen thuộc.
Chỉ là, trong lúc nhất thời hầu tử không nghĩ ra.
Nhưng nếu không sử dụng lực lượng huyết mạch cuồng bạo, hắn thật sự bị đứa nhỏ này hàng phục!
Từ khi hắn đạt được Thiên Quân, cho dù bị trọng thương cũng chưa từng rời khỏi binh khí.
Mà bây giờ, ngay cả Thiên Quân đều bị nhánh cây rắc rối phức tạp này quấn chặt lấy, đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!
Không thể nhận thua!
Hai con ngươi hầu tử dần dần nổi lên một tia huyết quang.
Trông thấy một màn này, Thanh Thanh hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Nàng hiểu rõ sau khi hầu tử lộ ra huyết mâu, rơi vào trạng thái cuồng bạo sẽ biến thành một nhân vật đáng sợ hoàn toàn không thể khống chế!
Tốc độ, lực lượng tăng vọt, thậm chí hầu tử không cảm giác được đau đớn, lực chiến đấu tăng vọt!
"A... ?"
Ngay khi Thanh Thanh đang lo lắng, đồng tử lại hơi nghiêng đầu, khẽ ồ một tiếng, giống như cũng cảm nhận được cái gì.
"Có chút nguy hiểm nha."
Đồng tử nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm một tiếng.
Hắn mặc dù chưa từng chiến đấu với hầu tử sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm, cảm giác được một tia nguy hiểm!
Đồng tử trầm tư một chút, trong tay thay đổi pháp quyết, kích phát ra một pháp lực, chui vào trong lồng giam.
Trên nhánh cây bện lồng giam, đột nhiên sinh ra từng nụ hoa phấn nộn.
Rất nhanh, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Thanh Thanh, những nụ hoa này toàn bộ nở rộ, hoa đào kiều diễm, tản ra hương khí nhàn nhạt, thấm vào ruột gan!
Hít vào mùi hương này, hầu tử lại cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, mí mắt dần dần nặng nề, buồn ngủ.
Huyết quang trong mắt của hắn cũng dần dần rút đi.
Kiên trì một lát, hầu tử vẫn không chống đỡ được, bịch một tiếng, té xuống lồng giam, nằm ngáy o o.
Thanh Thanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Còn có thể như vậy ?
Đồng tử này thông minh như thế, lại không đối cứng cùng hầu tử, mà lại thay đổi mạch suy nghĩ, để hầu tử căn bản không có cơ hội chuyển tới trạng thái cuồng bạo!
Đương nhiên, mùi hương hoa đào kia có thể mê choáng hầu tử, cũng thực không tầm thường.
Cứ một hồi như thế, hầu tử, Linh Hổ, Hoàng Kim Sư Tử lại bị một hài đồng nho nhỏ trấn áp toàn bộ!
Thanh Thanh suy nghĩ, cho dù nàng và Khả Khả cùng lên, cũng sẽ không thay đổi được gì.
Bọn hắn xưng vương xưng bá ở Khiếu Nguyệt Sơn, tung hoành vô địch, lại đại náo một trận ở Bắc vực đạo hội, không nghĩ tới lại thua bởi một đứa bé không chút thu hút nào ở Bình Dương trấn này.
Hài đồng này cường đại như thế, vậy công tử trong miệng hài đồng này lại là nhân vật cỡ nào.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không tính là bại hoàn toàn.
Chí ít, Dạ Linh còn chưa xuất thủ!
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Thanh Thanh đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, Dạ Linh đã biến mất không thấy gì nữa!
Dường như Thanh Thanh nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tới chỗ đồng tử.
Chỉ tháy phía sau đồng tử kia lại đột nhiên hiện ra một bóng người, giống như quỷ mị, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đồng tử.
Đột nhiên!
Dạ Linh xuất thủ!
Đồng tử như có chỗ phát giác, thân hình vọt về phía trước.
Xoẹt xẹt!
Cánh tay quần áo của đồng tử vẫn bị đầu ngón tay Dạ Linh xé rách, lộ ra một cánh tay như củ sen vậy, da thịt non mịn trắng nõn, phía trên đã có vết máu nhàn nhạt.
Dạ Linh khẽ ồ một tiếng, ánh mắt đại thịnh.
Phải biết rằng hắn mà ra tay thì dù có là Pháp Tướng Đạo Quân, đại đa số đều không tránh thoát.
Không ngờ đồng tử này lại nhạy cảm như thế!
Đương nhiên, hắn vẫn thương tổn tới đồng tử, mặc dù vết thương cực kỳ bé nhỏ.
Đồng tử nhìn vết thương trên cánh tay, có chút ủy khuất, hốc mắt ướt át.
Đồng tử xoay người, nắm chặt nắm đấm nhỏ, trợn mắt nhìn Dạ Linh, lớn tiếng nói: "Người xấu, ngươi làm ta đau!"
Đồng tử thuần chân ngây thơ, thậm chí ngay cả mắng chửi người cũng không biết.
Cho dù bị Dạ Linh gây thương tích, trong lòng ủy khuất đến cực điểm, rất là tức giận cũng chỉ biết hô một tiếng 'Người xấu'.
Trong lòng hắn, thế gian này chỉ có ba loại người.
Người tốt, người xấu, còn có công tử nhà ta.
Bị đồng tử quát lớn một tiếng như thế, Dạ Linh cười cười, cũng không giận.
Đột nhiên!
Dạ Linh thu lại nụ cười.
Ánh mắt của hắn rơi vào vết thương trên cánh tay đồng tử.
Trong thời gian này, vết thương trên cánh tay đồng tử vậy mà đã biến mất không thấy gì nữa, ngay cả một vết sẹo cũng không có lưu lại!
Năng lực tự lành thật cường đại!
Trong lòng Dạ Linh chấn động.
Năng lực tự lành cường đại như vậy, cho dù là so với hắn cũng không thua bao nhiêu!
Ngay khi Dạ Linh đang miên man suy nghĩ, đồng tử đã vọt lên, bước về phía trước một bước, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đột nhiên từ dưới bụng nhô ra, song quyền nắm chặt, ngón trỏ hơi nhô lên, đâm tới phía trước!
"Bò.... ò... !"
Cùng lúc đó, trong miệng đồng tử phun ra một luồng khí lưu, lại hình thành một tiếng trầm đục!
Trong chốc lát, thân hình đồng tử giống như biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một đầu ngưu yêu đang giương sừng đâm tới!
Dạ Linh thấy chiêu này rất quen thuộc, sát khí tràn trề, hắn biết lợi hại, cũng không đối cứng, thân hình lấp lóe, biến mất không thấy gì nữa.
Đồng tử không chút do dự, trực tiếp biến chiêu, đột nhiên trở lại, tay phải che ngực, tay phải nắm quyền, huyết nhục bành trướng, giống như ngưng tụ ra một đại ấn, đập xuống phía sau lưng!
Ầm!
Từng quyền chạm vào nhau!
Thân hình Dạ Linh lộ ra.
Đồng tử hai con ngươi sáng rõ, lại biến chiêu, nắm đấm mở ra, đột nhiên trở nên mềm nhũn, khoác lên trên bàn tay Dạ Linh, khẽ xoắn lại!
Lạch cạch!
Bàn tay của đồng tử rơi trong hư không, phát ra một tiếng vang giòn.
Thất bại rồi!
"Đừng đánh nữa!"
Đúng lúc này, hầu tử đã lên tiếng.
Đồng tử đang đại chiến Dạ Linh, không thể phân tâm khống chế lồng giam.
Linh Hổ, Hoàng Kim Sư Tử rất nhanh đã thoát khốn.
Hầu tử cũng tỉnh táo lại.
Hắn vừa mới tỉnh lại, đã thấy đồng tử quay người, dùng một chiêu thức mà hắn quen thuộc nhất, Huyết Viên Treo ấn!
Trong đầu hầu tử hiện lên một tia sáng, vội vàng hô một tiếng.
Đồng tử vẫn không chịu dừng tay, tức giận nhìn chằm chằm Dạ Linh, lớn tiếng nói: "Người xấu, ngươi đừng chạy!"
Dạ Linh lại không động.
Hắn cũng nhận ra lai lịch mấy chiêu vừa rồi của đồng tử.
Hầu tử nhìn đồng tử, trầm giọng hỏi: "Tiểu oa oa, công tử nhà ngươi họ Tô à?"
"A, sao ngươi lại biết?"
Đồng tử lập tức ngẩn người, trừng mắt mắt to, hiếu kỳ mà hỏi.
Mấy người Thanh Thanh cũng dần dần hiểu được.
Linh Hổ tỏ vẻ phiền muộn, sờ gương mặt sưng đỏ, oán trách nói: "Chuyện này có gì đặc biệt sao, đại thủy vọt lên Long Vương Miếu, lão tử khổ sở uổng phí đánh một trận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận