Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 606: Chúc Chiếu Chi Nhãn

Tô Tử Mặc chỉ đá cuội màu trắng trên đất, hỏi: “Viên đá này có quan hệ gì với Chúc Chiếu, U Huỳnh mà ngươi nói tới kia”
Suy nghĩ một chút, Tô Tử Mặc lại nói: “Ta từng đạt được một thiên bí thuật ở trong viên đá này, đạt, tên là Chúc Chiếu kiếm trận.”
“Sẽ không sai.”
Hồng Mao Quỷ gật gật đầu, nói: “Đây là Chúc Chiếu Thạch trong truyền thuyết.”
“Chúc Chiếu Thạch?” Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Hồng Mao Quỷ nói: “Chúc Chiếu Thạch rốt cuộc đến từ đâu, làm sao hình thành, thì không có cách nói thống nhất. Có người nói là tụ tập lực Chí Dương của một thế giới để ngưng tụ thành, cũng có người nói là bụi bặm từ trên người Chúc Chiếu.”
“Nhưng không thể phủ nhận được rằng Chúc Chiếu Thạch thật sự có một chút liên quan cùng Chúc Chiếu, ngươi lĩnh ngộ Chúc Chiếu kiếm trận hẳn là có người lợi dụng Chúc Chiếu Thạch, tìm hiểu ra bí thuật này.”
Tô Tử Mặc như có điều suy nghĩ.
Chúc Chiếu kiếm trận cua hắn phóng ra, thật sự giống như một vầng mặt trời chói chang, kiếm khí bắn ra, giống như tia sáng mặt trời vậy.
Hồng Mao Quỷ tiếp tục nói ra: “Lão tử muốn truyền thụ cho ngươi một bí thuật, cũng có quan hệ cùng Chúc Chiếu Thạch. Lúc trước, chủ nhân sáng tạo ra bí thuật này cũng thông qua Chúc Chiếu Thạch để tìm hiểu ra, đây là nhãn thuật!”
Nhãn thuật!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ.
Nhãn thuật cũng chính là bí thuật pháp môn luyện mắt.
Dù là Tiên, Phật, Ma, hay là Yêu tộc hoặc Nhân tộc, pháp môn luyện nhãn đều vô cùng quý giá, hiếm thấy và cũng là truyền thừa hi hữu nhất!
Bởi vì mắt của tất cả chủng tộc đều là bộ phận yếu ớt nhất trên thân thể bọn họ!
Dù rèn luyện huyết nhục hay tôi luyện gân cốt, dù tu luyện có xảy ra vấn đề, coi như mình đầy thương tích, đứt gân nứt xương cũng có thể kịp thời điều chỉnh, tu dưỡng để khỏi hẳn.
Nhưng luyện mắt nếu luyện không đúng thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, cuối cùng sẽ mù!
Con mắt quá yếu đuối.
Hai mắt của Phàm nhân bị gió thổi một chút đã phải nhắm mắt theo bản năng.
Trong mắt bị rơi vào một hạt cát đều sẽ không thoải mái, lại càng không cần phải nói tới tu luyện.
Tất cả nhãn thuật vốn hi hữu trân quý cũng là bởi vì không có bao nhiêu người, dám dùng đôi mắt của mình để đùa giỡn, đi sáng tạo bí pháp gì.
Trong quá trình đó chỉ cần xảy ra một chút sai lầm thì bí pháp không thể sáng tạo ra, ánh mắt của mình đã luyện mù trước.
Mặc dù bí điển Đại Hoang Yêu Vương cường đại nhưng cũng không có pháp môn truyền thừa luyện mắt.
Trong Tu Chân giới lưu truyền ra nhãn thuật, uy lực không giống nhau, đối tượng phương hướng cũng không giống nhau.
Tương đôi nổi danh giống như là Mị Hoặc Chi Nhãn, Kim Cương Nộ Mục, Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Tu sĩ hiểu được đồng thuật, thì lực chiến đấu tuyệt đối cao hơn tu sĩ cùng giai một cấp!
Bởi vì lực lượng đồng thuật là thuấn phát, là loại khó phòng ngự nhất.
Có thể tu luyện nhãn thuật, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trong mắt Tô Tử Mặc lại không có vui mừng.
“Hồng Mao Quỷ, Kim Đan của ta đã phế, trong cơ thể không tồn trữ được linh lực, tu luyện nhãn thuật như thế nào?” Tô Tử Mặc nhíu mày hỏi.
Hồng Mao Quỷ tùy ý khoát khoát tay, nói: “Không việc gì, tu luyện đồng thuật này, không cần linh lực.”
Không cần linh lực
Tô Tử Mặc sửng sốt một chút.
Trừ phi tu sĩ bước vào Nguyên Anh cảnh, tu luyện ra Nguyên Thần, có thể điều khiển pháp lực để tu hành.
Nếu không, người tu chân tu luyện bất luận linh thuật bí thuật gì, đều cần linh lực, đây là cơ sở căn bản.
Tại sao có thể có không cần linh lực để tu luyện bí thuật
Trừ phi bí này không thuộc về Nhân tộc.
Giống Tô Tử Mặc tu yêu, sẽ không cần linh lực làm căn cơ.
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, hỏi: “Không cần linh lực tu luyện, cần gì”
Dù là loại tu hành nào, lực lượng cũng sẽ không tự nhiên sinh ra.
Tu yêu cần thôn phệ huyết nhục.
Tu chân cần nạp linh khí vào thân thể.
Muốn tu luyện nhãn thuật cũng nên mượn nhờ một thứ gì đó để rèn luyện hai mắt.
Hồng Mao Quỷ nhìn chằm chằm vào mặt trời mới mọc đang chậm rãi dâng lên cách đó không xa, càng ngày càng nóng bỏng, sâu kín nói ra: “Dùng nó để tu luyện!”
Tâm thần Tô Tử Mặc chấn động, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Mượn mặt trời để tu luyện hai mắt
Phải biết rằng đôi mắt của tu sĩ tầm thường căn bản không có cách nào nhìn thẳng vào mặt trời trong thời gian dài.
Sau khi Tô Tử Mặc đả thông thất khiếu, mặc dù có thể nhìn chằm chằm vào mặt trời, nhưng muốn nhờ lực lượng của mặt trời để tu luyện hai mắt thì đó chẳng khác nào nhóm lửa tự thiêu!
“Vốn dĩ lão tử cũng không định truyền nhãn thuật này cho ngươi, tu luyện đồng thuật này đúng là rất hung hiểm, hơi không cẩn thận là con mắt sẽ mù mất một cái!”
Hồng Mao Quỷ nhặt Chúc Chiếu Thạch trên đất lên, đưa trả lại cho Tô Tử Mặc, lại nói: “Nhưng lão tử phát hiện thứ này ở trên thân thể ngươi.”
“Ngươi có Chúc Chiếu Thạch, tu luyện đạo nhãn thuật này, tuyệt đối là làm ít công to, xác xuất thành công cực lớn!”
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc mới dần dần hiểu được.
Đạo nhãn thuật này, là một vị cường giả năm đó thông qua Chúc Chiếu Thạch để tìm hiểu ra.
Mà bây giờ, hắn có Chúc Chiếu Thạch mang theo, tu luyện loại nhãn thuật này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nguy hiểm cũng giảm mạnh.
Tô Tử Mặc tiếp nhận Chúc Chiếu Thạch.
Giống như lần trước, viên đá màu trắng to bằng trứng thiên nga lại biến mất không gặp.
Ngay sau đó, trong đầu hắn truyền đến một cơn đau nhói, mắt phải đột nhiên biến thành màu ngà sữa vô cùng quỷ dị, một lúc về sau mới khôi phục bình thường.
“Vầng mặt trời chói chang trêđ đầu chúng ta là một tia lực lượng Chúc Chiếu ngưng tụ mà thành, mượn nhờ mặt trời tu luyện, có thể khiến trong mắt của ngươi sinh ra lực lượng chí cương chí dương!”
Hồng Mao Quỷ trầm giọng nói: “Loại lực lượng này một khi bộc phát, sẽ đốt cháy vạn vật, phá hủy tất cả!”
Trên thực tế, không cần Hồng Mao Quỷ nhiều lời, Tô Tử Mặc cũng có thể tưởng tượng ra được uy lực của đồng thuật này.
Bình thường mà nói, muốn mượn Nhật Nguyệt để tu luyện, hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa đều cần Yêu tộc bước vào Nguyên Anh, tu luyện ra Nguyên Thần.
Mà bây giờ hắn mới vừa ngưng kết ra nội đan.
Nói cách khác, vể mặt cảnh giới, hắn đã sớm tiếp xúc đến lực lượng cao hơn!
“Nhãn thuật này nếu tu luyện tới cực hạn, hắc hắc!”
Hồng Mao Quỷ cười quái dị một tiếng, nói: “Một con mắt của ngươi sẽ thành một vầng mặt trời chói chang khác!”
Hí!
Tô Tử Mặc hít một hơi khí lạnh.
Trong hốc mắt chứa một mặt trời.
Trong nháy mắt khi mở mắt ra, mặt trời sẽ hiển hiện!
Loại lực lượng này một khi bộc phát, cho dù là Hoàng giả cũng không chịu nổi a
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc lại nghĩ tới nghi ngờ lúc ban đầu của mình.
Hoàn toàn mượn nhờ mặt trời tu hành, không cần một tia linh khí, đây không giống như công pháp của Nhân tộc, ngược lại giống như phương pháp tu hành của Yêu Ma.
Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi: “Hồng Mao Quỷ, nhãn thuật này không phải bí thuật của Nhân tộc à?”
“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, cho dù là bí thuật Yêu tộc, ngươi có tu luyện không”
Hồng Mao Quỷ trợn trắng mắt, cười lạnh nói: “Hừ hừ, ngươi cũng sắp tu luyện thành yêu ma chân chính rồi, còn quản nhiều như vậy!”
Tô Tử Mặc nhàn nhạt nói ra: “Ta mặc dù tu yêu nhưng ta không phải là yêu.”
“Hắc hắc!”
Hồng Mao Quỷ nhếch miệng cười nói: “Kim Đan Nhân tộc của ngươi đã bị phế, trong cơ thể chỉ còn lại có một nội đan Yêu tộc, ngươi nói ngươi là Nhân tộc thì ai tin tưởng”
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói.
Một lúc sau, Tô Tử Mặc nhìn như tùy ý hỏi: “Nhãn thuật này gọi là gì?”
Hồng Mao Quỷ nhíu lông mày lại, thâm ý nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc một lúc, giống như khám phá ra ý đồ của Tô Tử mặc, cười cười, nói: “Vậy kêu là Chúc Chiếu Chi Nhãn đi.”
“Lão hồ ly!”
Tô Tử Mặc thầm mắng một tiếng.
Hắn đã mơ hồ cảm giác được thân phận của Hồng Mao Quỷ có chút cổ quái, vừa rồi hỏi một câu kia trên thực tế là muốn thông qua tên gọi của loại đồng thuật này để suy đoán.
Không nghĩ tới Hồng Mao Quỷ lại cẩn thận đến mức giọt nước không lọt.
Cái gì là Chúc Chiếu Chi Nhãn, rõ ràng là vừa mới đặt tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận