Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 605: Truyền Thuyết Nhật Nguyệt

Năm năm qua tiếp xúc, mặc dù Hồng Mao Quỷ hiểu được rất nhiều đồ vật, nhưng lại chưa bao giờ chủ động truyền thụ cho hắn cái gì.
Bây giờ đột nhiên nhắc tới việc này, Tô Tử Mặc thật sự có chút hiếu kỳ.
Từ đầu đến cuối, Hồng Mao Quỷ đều không hề đề cập tới lai lịch của hắn, Tô Tử Mặc thật sự muốn nhìn xem Hồng Mao Quỷ có thể có bản lãnh gì.
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, nói: “Đầu tiên phải nói trước, những thủ đoạn nhỏ của đám quỷ hồn các các ngươi đó, tiểu thủ đoạn thì ta là không học.”
Nghe được hai chữ ‘Quỷ hồn’, khóe miệng Hồng Mao Quỷ co quắp lại, giống như là muốn nổi giận nhưng nghĩ lại thì lại cười ra tiếng, có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, ánh bình minh vừa ló rạng.
Một tia sáng chiếu xuống trong nghĩa trang này, xua tan đi một chút u ám cùng âm trầm.
Hồng Mao Quỷ híp mắt nhìn qua nửa bên mặt trời mới mọc vừa mới lộ ra, bên trong mắt phải toát ra một tia sáng trắng quỷ dị.
Theo thời gian trôi qua, một tia sáng trắng kia càng ngày càng thịnh, vô tận hào quang tràn vào trong đó, mắt phải của hắn đã biến thành màu trắng hết, bắn ra quang mang hừng hực!
Mắt phải của Hồng Mao Quỷ tựa như sinh ra cộng minh cùng mặt trời ở chân trời kia, cả hai dường như có liên hệ gì đó với nhau!
Tô Tử Mặc chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua đã cảm giác hai mắt đau nhói, trong mắt lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt.
Tô Tử Mặc quá sợ hãi vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tới.
“Thật đáng sợ!”
Phải biết rằng hắn luôn tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, Thần Khiếu ở hai mắt đã đả thông, thị lực cực mạnh.
Lúc trước ở trong chiến trường Thượng Cổ, co dù là thiên kiêu của Kim Cương tự dùng tới bí thuật tông môn cũng không thể rung chuyển tinh thần của hắn.
Không nghĩ tới hắn chỉ nhìn thoáng qua mà hai mắt đã bị trùng kích như thế!
Nếu thật sự nhìn trực diện th đôi mắt này của hắn sợ là muốn trực tiếp mù mất!
Đáng sợ nhất là mặc dù hai mắt nhắm lại, Tô Tử Mặc vẫn có thể cảm nhận được lực lượng từ mắt phải Hồng Mao Quỷ tản ra!
Chí cương chí cường, hừng hực chói mắt.
Mắt phải của hắn tựa như trở thành một mặt trời chói chang!
Ở bên cạnh Hồng Mao Quỷ, Tô Tử Mặc cảm giác mình tùy thời đều có thể bị hòa tan, hôi phi yên diệt!
“Tại sao lại có thể như vậy”
Trong lòng Tô Tử Mặc sinh ra một nỗi nghi hoặc.
Lực lượng dương cương nóng bỏng như thế là thứ khắc chế mạnh nhất đối với quỷ hồn, âm hồn quỷ quái e sợ muốn tránh còn không kịp, sao Hồng Mao Quỷ lại có thể khống chế thủ đoạn như vậy
Chẳng lẽ hắn không phải quỷ hồn?
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy mắt phải của mình truyền đến một từng trận đau nhức!
Giống như có đồ vật gì đó muốn từ trong hốc mắt rơi ra.
Mặc dù hai mắt nhắm lại cũng khó có thể ngăn cản!
“A!”
Tô Tử Mặc kêu lên đau đớn, chỉ cảm thấy mắt phải sưng lên khó chịu, gần như muốn nổ tung!
Toàn thân Tô Tử Mặc run rẩy, cũng không nhịn được nữa, chỉ có thể lần thứ hai mở hai mắt ra.
Mắt phải của hắn vậy mà cũng quỷ dị biến thành màu trắng.
Toàn bộ đều là tròng trắng mắt!
Giống như có đồ vật gì đang lơ lửng ở bên trong, hòa làm một thể cùng mắt phải của hắn.
Tia sáng trong mắt phải Hồng Mao Quỷ thu lại, lại nhìn chằm chằm vào mắt phải của Tô Tử Mặc không rời, âm thầm gật đầu nói: “Quả nhiên!”
Hồng Mao Quỷ ngoắc ngoắc ngón tay.
Chỉ thấy trong mắt phải Tô Tử Mặc lại chậm rãi rơi ra một viên đá cuội, viên đá trơn nhẵn như ngọc, lóe ra quang hoa trong suốt, lơ lửng ở giữa không trung.
Cảm giác sưng tấy trong mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc như trút được gánh nặng, vô lực ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc.
“Viên đá này...”
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, nhớ lại một sự kiện.
Lúc trước ở dưới hàn đàm trong Thương Lang sơn mạch, hắn gặp được Cực Hỏa Đạo Quân đang hấp hối.
Lúc đó, ở bên cạnh Cực Hỏa Đạo Quân có để viên đá này.
Theo lời Cực Hỏa Đạo Quân nói, viên đá màu trắng này là được mang từ trong di tích kia ra ngoài, không thể bỏ vào trong túi trữ vật, cũng không biết có thể làm được gì.
Khi Tô Tử Mặc cầm lên thì viên đá này lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa!
Ngay sau đó, trong đầu của hắn tự nhiên đau nhói đến mức suýt ngất đi, sau đó trong đầu có thêm một loại bí thuật —— Chúc Chiếu kiếm trận.
Lúc đó, hắn đã có một loại cảm giác.
Viên đá này giống như chui vào trong thân thể của hắn.
Không nghĩ tới bây giờ nó lại rơi ra từ mắt phải của hắn!
Hồng Mao Quỷ cầm viên đá này trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc có chút lưu luyến, giống như đang cầm một kiện bảo bối.
“Đây là vật gì?”
Tô Tử Mặc không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Người xưa kể lại rằng trong chỗ sâu của Vũ Trụ Hồng Hoang, khi chưa có sinh mệnh sinh ra thì đó là một mảnh hỗn độn. Theo thời gian trôi qua, trong hỗn độn sinh ra m Dương.”
“Cực Dương là mặt trời; cực m là Thái m. Lực Thái Dương và Lực Thái m không ngừng ngưng tụ, tạo thành hai nhân vật khủng bố mà to lớn, tên là Chúc Chiếu cùng U Huỳnh!”
Hồng Mao Quỷ lên tiếng kể lại, giọng nói tựa như từ Thái Cổ Hồng Hoang xuyên việt đến vậy.
“Lực lượng của Chúc Chiếu và U Huỳnh quá mức khủng bố, bao phủ khắp cả vũ trụ, lan tràn tới ba ngàn thế giới, Nhật Nguyệt trên đại lục Thiên Hoang là do một tia lực lượng của Chúc Chiếu cùng U Huỳnh ngưng tụ mà thành.”
“Một tia lực lượng?”
Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Dù là mặt trời hay mặt trăng đều ẩn chứa lực lượng rất khủng bố, tu vi cảnh giới bây giờ của Tô Tử Mặc thì không thể đụng vào.
Chỉ khi nào tu luyện ra Nguyên Thần, trở thành Yêu Ma, hắn mới có thể nuốt Nhật Nguyệt Tinh Hoa để tu hành.
Lực lượng Nhật Nguyệt vốn cuồn cuộn khổng lồ, vô cùng vô tận.
Mà bây giờ, Hồng Mao Quỷ lại nó nói Nhật Nguyệt trên đỉnh đầu bọn họ lại chỉ là một tia lực lượng do hai tồn tại kinh khủng ngưng tụ ra!
Hồng Mao Quỷ cười cười, nói: “Vũ Trụ Hồng Hoang quá lớn, lớn đến mức ngươi không cách nào tưởng tượng. Loại tồn tại giống như là đại lục Thiên Hoang này, có cả tỉ cái. Nói cách khác, Nhật Nguyệt giống như ngươi thấy cũng có cả tỉ cái!”
Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm.
Bây giờ Hồng Mao Quỷ nói lời nói này đã hoàn toàn lật đổ nhận biết của hắn.
Hồng Mao Quỷ nghĩ nghĩ, lại nói: “Đương nhiên, những lời này chỉ là truyền thuyết hư vô phiêu miểu, không có ai có thể chứng thực. Hoặc có lẽ là người chân chính có thể chứng thực đã không ở Thiên Hoang nữa mà, đã sớm phi thăng tới thượng giới.”
Dừng một chút, Hồng Mao Quỷ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, nói: “Nữ tử áo bào đỏ kia, khẳng định biết được những chuyện này.”
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói.
Hồng Mao Quỷ nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc nhìn hồi lâu, đột nhiên lại gần, trong mắt hừng hực ngọn lửa bát quái, tò mò hỏi: “Tiểu hòa thượng, nữ nhân kia cùng ngươi có quan hệ gì vì sao lại giúp ngươi như thế?”
Vấn đề này, Hồng Mao Quỷ đã nhịn ròng rã năm năm, bây giờ rốt cục cũng hỏi ra.
Tô Tử Mặc sửng sốt.
Sư đồ
Nhìn bề ngoài, hai người giống như sư đồ, nhưng Tô Tử Mặc chưa bao giờ bái sư.
Sâu trong nội tâm của hắn cũng không muốn thừa nhận hai người là sư đồ.
Bằng hữu
Cũng chưa nói tới.
n nhân
Xem như thế đi.
Vấn đề này trong lúc nhất thời khiến Tô Tử Mặc phải tự hỏi.
“Mau nói đi, ngươi đừng khiến lão tử nín chết!”
Hồng Mao Quỷ ở bên cạnh gấp đến độ vò đầu bứt tai, toàn thân khó chịu.
Tô Tử Mặc suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói ra: “Nàng... Sau này sẽ là đạo lữ của ta.”
Hồng Mao Quỷ giật mình, miệng há to, tròng mắt trợn tròn.
Lạch cạch!
Viên đá cuội trong tay cùng cái cằm của Hồng Mao Quỷ đồng thời rơi trên mặt đất...
Sau nửa ngày, Hồng Mao Quỷ nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc dần dần thay đổi, cảm thán nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi đúng là có đảm lượng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận