Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 664: Thu dọn chiến trường

Hơn hai mươi năm không gặp.
Linh Hổ vẫn là không tim không phổi như vậy, Hầu Tử vẫn là kiệt ngạo như thế, tất cả đều như cũ.
Nhìn bọn họ đùa giỡn, trong lòng Tô Tử Mặc, dâng lên từng trận ấm áp.
Có lúc, ở cùng với Yêu, ngược lại càng đơn giản hơn.
Không có chuyện lục đục với nhau, không có ngươi lừa ta gạt.
Lòng người, phức tạp hơn rất nhiều.
Chuyện xảy ra sau khi Hầu Tử, Linh Hổ tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ, lại đơn giản hơn rất nhiều.
Giống như là Lưu Ly Cung sẽ đoán được Tô Tử Mặc sẽ tìm tới cửa, bọn họ cũng nghĩ đến điều này, cho nên bọn họ hàng phục bầy yêu, phát động thú triều.
Tiểu hồ ly cũng có ý nghĩ giống như thế.
Tiếc nuối là, từ đầu đến cuối vẫn luôn không có tin tức của Minh Chân.
“Các ngươi ở chỗ này dưỡng thương trước đi, ta đi thu thập chiến trường một chút.”
Tô Tử Mặc dàn xếp xong cho bọn Hầu Tử, mới đứng dậy rời đi.
Một trận chiến này, mai táng mấy vạn người.
Túi trữ vật của những tu sĩ này, đều cần phải thu lại.
Đối với Tô Tử Mặc bây giờ mà nói, trừ khi là Linh Khí tiên thiên, hoặc là một ít bảo vật hi hữu, các loại binh khí còn lại đã không lọt nổi vào trong mắt xanh của hắn nữa.
Nhưng những cái túi trữ vật này, cũng không thể tùy ý vứt bỏ như vậy.
Tô Tử Mặc coi trọng nhất, vẫn là mấy loại linh dược cô đọng, thai nghén Nguyên Thần mà những tu sĩ này thu thập được, như Ngưng Thần Quả, Dưỡng Hồn Huyết Tham.
Những vật này là vật tiêu hao, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Trong cổ thành, khắp nơi đều là Yêu thú.
Nhưng khi Tô Tử Mặc đi ở trong cổ thành, những Yêu thú này đều theo bản năng lựa chọn né tránh.
Ở phía sau hắn, còn có một thiếu nữ trẻ tuổi bên trong nhu thuận mang theo ngượng ngùng đi theo, chính là Tiểu hồ ly đã biến ảo thành hình người.
“Có việc gì thế?”
Bước chân của Tô Tử Mặc không ngừng, hơi liếc mắt nhìn.
Tiểu hồ ly hơi cúi đầu, đôi mắt to long lanh, liếc trộm Tô Tử Mặc, nhỏ giọng nói: “Công tử sẽ không trách ta chứ?”
Tiểu hồ ly đã sớm có thể biến ảo thành hình người, chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân xấu hổ khác khó nói khỏi miệng mới lựa chọn giấu diếm.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút thấp thỏm.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Nếu như ngươi đã không có tín nhiệm đối với ta, sau này cũng không cần đi theo ta nữa.”
Tiểu hồ ly nghe xong, lập tức cảm thấy gấp gáp, đứng tại chỗ, lã chã mếu khóc, trong hốc mắt nhấp nhô nước mắt, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
“Mẹ ta chết rồi, ngươi đưa ta từ bên trong hang động ra ngoài, lại không cần ta nữa, ta cũng không có người thân.”
“Sau này, cũng không người nhớ tới ta, oa!”
Tiểu hồ ly oa một tiếng, khóc lên.
Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói, muốn trêu chọc Tiểu hồ ly một chút, nào ngờ tới Tiểu hồ ly lại tưởng thật.
Trên tường thành, bá bá bá, nhô ra mấy cái đầu thú.
Hầu Tử, Linh Hổ, Hoàng Kim Sư Tử ghé sát đầu tường, đang len lén nhìn sang bên này, trong ba đôi mắt, dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực.
Linh Hổ: “A Ly bị bắt nạt, nhất định là Tô Tử Mặc cợt nhả nàng, ta muốn xuống dưới hỗ trợ!”
Hầu Tử: “Ngươi đi đi.”
Hoàng Kim Sư Tử: “Tráng sĩ, đi mát mẻ.”
Linh Hổ: “...”
Tô Tử Mặc quay người, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Tiểu hồ ly đi, cười khổ nói: “Mới vừa rồi là nói đùa, chút chuyện nhỏ này, làm sao lại trách ngươi.”
“Thực sự sao?”
Tiểu hồ ly ngừng tiếng khóc, hơi nghiêng đầu, giống như không tin mà hỏi.
“Thiên chân vạn xác.”
“Vậy sau này, công tử cũng sẽ không đuổi ta đi nữa chứ?”
“Sẽ không.”
“Đa tạ công tử.”
Tiểu hồ ly nín khóc mà cười, bên trên lông mi thật dài, còn dính nước mắt trong suốt, dưới ánh mặt trời, hiện ra một thế giới tuyệt đẹp.
Tốn phần lớn thời gian, Tô Tử Mặc mới dọn dẹp gần xong chiến trường.
Dồn những đồ vật ở trong túi trữ vật này về cùng một chỗ, các loại phi kiếm Linh khí đạt tới số lượng gần mười vạn, các loại đan dược, phù lục càng là vô số kể.
Những vật này, có rất ít thứ có tác dụng chân chính đối với Tô Tử Mặc.
Linh khí tầm thường, hắn không để vào mắt.
Mà đan dược, hắn cũng chỉ phục dụng đan dược hoàn mỹ có năm vòng Đan văn.
Bên trong mười vạn Linh khí, chỉ có một món Linh Khí tiên thiên.
Chính là chiếc găng tay mà Diệp Thiên Thành đeo trên bàn tay lúc trước.
Mặc dù chỉ có một món, nhưng đối với Tô Tử Mặc, cũng đã đủ rồi.
Tay phải của hắn, có Thần Hoàng Cốt, xem như là Pháp khí cũng không thể đánh nát!
Có thêm chiếc găng tay cấp bậc Linh Khí tiên thiên này nữa, đeo ở bên trên tay trái, đôi bàn tay của hắn, dường như có thể tay không đón đỡ bất kỳ loại binh khí gì!
Có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm!
Ngưng Thần Quả trong những cái túi trữ vật này góp chung vào một chỗ, có tới hơn một trăm quả.
Mặc kệ là Yêu tộc hay là tu chân giả, c lúc ô đọng Nguyên Thần, phục dụng một hai quả là được, ăn nhiều cũng vô dụng.
Hơn một trăm quả này, đầy đủ để bọn họ phân chia.
Dưỡng Hồn Huyết Tham có tất cả một vạn hai ngàn gốc!
Nhìn bề ngoài, con số này rất lớn.
Nhưng trong lòng Tô Tử Mặc có một loại dự cảm, hắn cần Dưỡng Hồn Huyết Tham, số lượng so với tu sĩ tầm thường sẽ nhiều hơn gấp mấy lần!
Không chỉ là bởi vì hắn Tiên Yêu song tu.
Càng bởi vì, mặc kệ là Kim Đan, hay là Nội đan của hắn, đều khác hẳn so với người khác.
Huống chi, còn có bọn Hầu Tử, Linh Hổ, đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, đều cần phục dụng Dưỡng Hồn Huyết Tham.
Cho nên, ở bên trong Chiến Trường Thượng Cổ, Tô Tử Mặc còn cần phải gắng sức thu thập Dưỡng Hồn Huyết Tham!..
Mười ngày sau.
Huyết mạch của Hầu Tử cực mạnh.
Sau khi Linh Hổ tu luyện Thái Hư Lôi Quyết, trong huyết mạch, ẩn chứa lực lượng Lôi Điện.
Sấm mùa xuân vang lên, vạn vật sinh sôi.
Trong sấm sét, vốn ẩn chứa sức mạnh của sự sống.
Mặc dù Hầu Tử, Linh Hổ bị thương nặng nhất, nhưng trong mười ngày, thương thế của bọn họ cũng đã khỏi bảy tám phần rồi.
Bọn họ đều là trời sinh có tính hiếu động, không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong cổ thành nữa.
Tô Tử Mặc hỏi: “Nói một chút đi, sau khi rời khỏi cổ thành, các ngươi có tính toán gì?”
“Ta đi theo ngươi.” Hầu Tử nói.
Hắn tiến vào bên trong Chiến Trường Thượng Cổ này, vốn là vì Tô Tử Mặc.
Linh Hổ gãi gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, liếm láp mặt hổ, tiến đến bên cạnh Tiểu hồ ly, ngoắt ngoắt cái đuôi, nịnh hót cười nói: “A Ly, ngươi đi đâu?”
Tiểu hồ ly nói: “Ta tự nhiên là đi theo công tử.”
“Ba!”
Linh Hổ vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Thực sự là trùng hợp, hai ta nghĩ quá giống nhau đi!”
Ầm!
Bên cạnh xuất hiện một bàn tay xù xì, vả thẳng lên trên mặt của Linh Hổ, trực tiếp quạt hắn bay ra xa.
“Móa nó!”
Trên không trung, truyền đến tiếng mắng chửi của Linh Hổ.
Tiểu hồ ly khanh khách cười không ngừng.
Tô Tử Mặc quay đầu, nhìn về phía Hoàng Kim Sư Tử, hỏi: “Ngươi thì sao, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ chia cho ngươi một ít Ngưng Thần Quả và Dưỡng Hồn Huyết Tham.”
Hoàng Kim Sư Tử nói: “Ta cũng không có chỗ nào để đi.”
Suy nghĩ một chút, Hoàng Kim Sư Tử lộ ra vẻ chần chừ, nói: “Nếu như ngươi không chê, ta lại làm thú cưỡi cho ngươi đi.”
Một trận chiến ở cổ thành, hắn đã được biết sự mạnh mẽ của Tô Tử Mặc.
Ở bên trong chỗ sâu trong lòng hắn, mặc dù có chút không muốn, nhưng làm thú cưỡi cho tồn tại mạnh mẽ như vậy, cũng không phải là chuyện mất mặt.
“Ha ha ha ha!”
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to, vỗ vỗ đầu vai của Hoàng Kim Sư Tử, nói: “Trước đó vài ngày, còn phải đa tạ ngươi trượng nghĩa ra tay, ta làm sao có thể coi ngươi là tọa kỵ được nữa! Tóc vàng, ngươi chớ có coi thường ta.”
Nghe thấy câu trước, Hoàng Kim Sư Tử còn cảm động ào ào.
Nghe được ‘Tóc vàng’ đằng sau, mặt Hoàng Kim Sư Tử tối sầm, vẻ mặt u oán nói: “Có cái tên nào khác không?”
“Tóc vàng rất tốt.”
Hầu Tử an ủi: “Dựa theo ý tứ của ta, muốn gọi ngươi là chó xồm...”
“Ách.”
Hoàng Kim Sư Tử nói: “Vậy thì gọi là tóc vàng đi.”
Tô Tử Mặc phất phất tay, hào khí ngất trời, nói: “Nếu như thế, chúng ta đi vào trung tâm nhất của Chiến Trường Thượng Cổ, nhìn Kim Đan Dị Tượng Bảng kia xem, xem một đám thiên kiêu ở trên Thiên Hoang Đại Lục này một chút! Vị trí đứng đầu bảng này, ta nhất định phải tranh!”
“Xuất phát!”
“Đi đi!”
“A Ly, chờ ta một chút...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận