Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1913: Diệt khẩu

Hình Lục Vệ có tu vi Địa Tiên thất giai, nguyên thần tán loạn, nhục thân khô héo, vẫn lạc tại chỗ!
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian mấy hơi thở.
Từ Thạch cùng Từ Tiểu Thiên chấn kinh nhìn một màn này, hai mắt trừng lớn.
Hai người vẫn ngơ ngác kinh ngạc, quỳ gối trên mặt đất.
Bọn hắn căn bản không ngờ Tô Tử Mặc lại dám động thủ với Địa Tiên thất giai.
Bọn hắn càng không ngờ Hình Lục Vệ có tu vi Địa Tiên thất giai lại bị một Huyền Tiên thất giai chém giết tại chỗ!
Lưu Đồng ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng.
Khi Tô Tử Mặc xuất thủ, vẻ mặt Lưu Đồng đầy vẻ đùa cợt, cười nhạo một tiếng.
Nhưng rất nhanh, Lưu Đồng đã không cười được nữa.
Một khắc khi sư huynh hắn bỏ mình, nụ cười của Lưu Đồng cứng đờ trên mặt, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, khó có thể tin, trong đầu chỉ còn lại một nỗi nghi hoặc.
Chuyện này sao có thể xảy ra ?
Bình thường, đúng là không có khả năng.
Tô Tử Mặc dựa vào hai đạo Tuế Nguyệt Như Đao, kết hợp với Chân Long Cửu Thiểm để chém giết tên Địa Tiên thất giai kia, đúng là có một tia may mắn.
Nếu thêm một lần nữa, hắn cũng không nắm chắc có thể chém giết người này!
Tên Hình Lục Vệ kia vẫn lạc, nguyên nhân căn bản là vì hắn không để ý tới Tô Tử Mặc, khinh thường quan tâm đến.
Hắn lại không biết gì về át chủ bài và thủ đoạn của Tô Tử Mặc, bị chém mất sáu vạn năm thọ nguyên, đi vào tuổi già, phản ứng cũng chậm hơn một chút.
Cho nên, mới bị đạo Tuế Nguyệt Như Đao thứ hai chém giết.
Tô Tử Mặc chém giết Hình Lục Vệ xong, nguyên thần kịch liệt tiêu hao, lực thần thông từ Lục Nha Thần Tượng cũng đã tán loạn.
Một trận tranh đấu kịch liệt khiến thương thế bên trong cơ thể lại nặng thêm, truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt.
Nhưng bây giờ, còn không phải thời điểm chữa thương.
Chuyện hôm nay vẫn chưa xong!
Tô Tử Mặc liếc mắt, nhìn về phía Lưu Đồng cách đó không xa, bàn chân giẫm một cái, dựa vào nhục thân bộc phát, vọt tới Lưu Đồng.
Nhất định phải chém giết Lưu Đồng!
Lực nguyên thần của Tô Tử Mặc gần như đã khô kiệt, đã không thể phóng thích ra pháp thuật thần thông gì, chỉ có thể dựa vào nhục thân huyết mạch để cận chiến.
Lưu Đồng giật mình tỉnh lại.
Nhìn Tô Tử Mặc đang xông lại, dáng vẻ đằng đằng sát khí, sắc mặt Lưu Đồng tái mét, bị dọa đến hồn phi phách tán!
Hắn là Huyền Tiên cửu giai, cao hơn Tô Tử Mặc tới hai cảnh giới.
Mà nguyên thần của Tô Tử Mặc suy yếu, bị trọng thương nặng.
Chỉ cần hắn dốc toàn lực ra tay, chưa hẳn đã không thể ngăn lại Tô Tử Mặc.
Nhưng lúc này, trong đầu Lưu Đồng chỉ còn lại cảnh tượng Tô Tử Mặc chém hai đao đã giết Địa Tiên thất giai!
Hắn đã quên đi Tô Tử Mặc chỉ là Huyền Tiên thất giai, quên đi Tô Tử Mặc đang bị trọng thương.
Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn thoát khỏi nơi này!
"Định!"
Lưu Đồng thôi động nguyên thần, dùng tốc độ nhanh nhất, phóng thích ra Định Thân thuật, đánh về phía Tô Tử Mặc.
Nếu Tô Tử Mặc ở trạng thái đỉnh phong, thì chiêu Định Thân thuật này sẽ ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ tới hắn.
Nhưng lúc này, thân thể hắn bị trọng thương, nguyên thần uể oải, lại bị Lưu Đồng dùng Định Thân thuật, khiến hắn không động đậy được!
Lưu Đồng thấy một màn như vậy, trong lòng mừng rỡ, không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Rầm rầm!
Tô Tử Mặc không chút do dự, trực tiếp thôi động khí huyết, trong cơ thể truyền ra từng đợt thủy triều, khí huyết màu xanh mãnh liệt bắn ra, trong nháy mắt tránh thoát trói buộc của Định Thân thuật.
"Trốn chỗ nào!"
Tô Tử Mặc khẽ quát một tiếng, đuổi theo ra đại điện.
Nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong, chỉ cần phóng thích ra Kim Bằng cánh chim, trong nháy mắt đã có thể đuổi kịp đi.
Nhưng bây giờ, Lưu Đồng đang liều mạng chạy trốn ở phía trước, Tô Tử Mặc dùng lực lượng nhục thân truy sát, trong lúc nhất thời lại khó mà rút ngắn khoảng cách.
Nếu để Lưu Đồng chạy trốn ra bên ngoài, để thủ vệ của hắn trông thấy, chuyện này chỉ sợ sẽ không giấu diếm được.
"Oanh!"
Đúng lúc này, thần thông chi lực tràn ngập, một ngọn núi lớn rơi xuóng, suýt nữa đã đè Lưu Đồng xuống phía dưới.
Lưu Đồng vội ngừng bước, ngọn núi này cũng đã chặn đường đi của hắn.
Là Từ Thạch từ trong đại điện đuổi theo, đúng lúc ra tay.
Từ Thạch đã nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khi nãy.
Hắn rất nhanh đã ý thức được, chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi!
Hình Lục Vệ chết ở Long Uyên Thành, mặc dù không phải hắn giết, nhưng hắn cũng khó thoát tội chết, đến lúc đó, rất có thể sẽ liên luỵ tới cả gia tộc!
Nhất định phải giết Lưu Đồng để diệt khẩu, như thế mới có thể giấu diếm chuyện này được!
Từ Thạch ra tay, mặc dù không thể gây tổn thương đến Lưu Đồng, nhưng lại chặn lại con đường chạy trốn của Lưu Đồng.
Một chút trì hoãn như thế, Tô Tử Mặc đã giết tới, không nói hai lời, lật tay đánh ra một chưởng về phía Lưu Đồng!
Bàn tay này giống như một tảng đá lớn, bộc phát ra lực lượng nghiền ép, vặn vẹo.
Đại Hỗn Nguyên Chưởng!
Lưu Đồng thấy không còn đường để trốn, cũng chỉ có thể kiên trì, lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh trường đao, chém tới bàn tay của Tô Tử Mặc!
Coong!
Trường đao của Lưu Đồng chính là Huyền giai pháp bảo cực phẩm.
Nhưng va chạm cùng bàn tay của Tô Tử Mặc lại không có một chút máu nào bắn ra, ngược lại giống như chém trúng tấm sắt, truyền đến một tiếng vang giòn!
Không chỉ như thế, Lưu Đồng cảm nhận được một luồng lực lượng cực kỳ hung mãnh, theo thân đao tràn vào trong cơ thể!
Toàn thân hắn chấn động mạnh, bàn tay bị xé rách, máu me đầm đìa!
Trong lúc cận chiến, Thanh Liên chân thân bộc phát ra khí huyết, cho dù là Lưu Đồng cũng không ngăn cản nổi.
Năm ngón tay Tô Tử Mặc phát lực, nắm chặt thân đao, trực tiếp đoạt lấy chuôi trường đao này, trở tay quăng ra!
Lưu Đồng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhảy lên theo bản năng.
Phốc!
Trường đao hóa thành một tia sáng lạnh, trong nháy mắt chui vào lồng ngực Lưu Đồng!
Một đao này vốn đâm về phía mi tâm Lưu Đồng.
Bởi vì Lưu Đồng nhảy lên, mới né được nơi yếu hại trí mạng.
Thân thể Lưu Đồng bị lực lượng trong trường đao chém bay, đâm vào trên ngọn núi phía sau, ánh mắt ảm đạm xuống.
Trái tim của hắn đã bị đâm rách.
Dù nguyên thần không chết, nhưng Nguyên thần của Huyền Tiên rời đi nhục thân, cũng không sống được bao lâu.
Liền tại lúc này, Từ Thạch nhảy tới, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu Lưu Đồng.
Ầm!
Ánh mắt Lưu Đồng cứng ngắc, nguyên thần vỡ vụn, thân tử đạo tiêu!
Tô Tử Mặc thở hổn hển.
Cố chịu thân thể bị trọng thương, lại liên tục ra tay, khiến thương thế bên trong cơ thể của hắn lại lần nữa nặng hơn.
Lúc này, trong hô hấp của hắn đều lộ ra mùi máu tanh.
Nhưng hắn vẫn không lựa chọn chữa thương, mà lại ngưng thần đề phòng, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm và thành chủ Từ Thạch cách đó không xa, không nói lời nào!
Hình Lục Vệ, Lưu Đồng liên tiếp bỏ mình.
Bây giờ, Từ Thạch là nhị giai Địa Tiên, tu vi cùng lực chiến đấu đã là người mạnh nhất trong viện này!
Nếu Từ Thạch ra tay với hắn, muốn diệt khẩu vu oan, cũng có nhiều khả năng.
Từ Thạch cũng đang nhìn Tô Tử Mặc.
"Cha."
Đúng lúc này, Từ Tiểu Thiên cũng vọt ra.
Vẻ mặt Từ Thạch thoáng thả lỏng, thấp giọng nói: "Trước tiên dọn dẹp nơi này một chút, không cần kinh động những người khác."
Tô Tử Mặc gật đầu một cái, thở phào một hơi.
Ba người hợp lực dọn dẹp vết máu và các dấu vết trong trận đại chiến một lần.
Từ Thạch giao hết túi trữ vật của Hình Lục Vệ và Lưu Đồng cho Tô Tử Mặc.
Sau đó, Từ Thạch dẫn đường, ba người lặng lẽ rời đi nơi này, về phủ thành chủ.
"Ngươi định xử lý như thế nào ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Chết mất một thống lĩnh, đây cũng không phải việc nhỏ.
Hơn nữa còn có một Hình Lục Vệ không biết rõ lai lịch ra sao.
Từ Thạch trầm giọng nói: "Tô huynh đệ, ngươi nghỉ ngơi chữa thương trước, chuyện này giao cho ta. Chỉ cần ngươi và ta không nói thì sẽ không có người biết rõ chân tướng!"
Chuyện này, trên tay hai người đều nhuộm máu tươi.
Ai nói ra cũng không có chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận