Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1791: Huyền Tiên nhất giai

Khi đám người ở đây đang ồn ào nghị luận, thân ảnh trong cuối cái kia lại khẽ động một chút.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người, đạo thân ảnh này lại bò từ trong đất bùn lên!
"Thế mà còn chưa chết ?"
Đám người kinh sợ.
Người này nhìn có vẻ rất thê thảm, quần áo trên người rách nát, trên mặt cũng đầy máu loãng, nhiễm bùn đất, thấy không rõ hình dạng lúc đầu.
Chỉ có đôi mắt kia là vẫn sáng tỏ trong suốt, trong vắt phát sáng!
Tô Tử Mặc nhìn có vẻ chật vật, cực kỳ thê thảm.
Nhưng chỉ sau một hồi thời gian này, thương thế trong cơ thể hắn đã khỏi được bảy tám phần rồi.
Vết thương trên người cũng đã sớm khép lại, ngừng đổ máu.
"Người này là Huyền Tiên nhất giai."
"Ừm, ta đoán hắn mới từ hạ giới phi thăng lên, chỉ là không biết sao lại rơi từ trên trời xuống, rơi xuống Phong Tuyết Lĩnh của chúng ta."
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng, những người trước mắt này tản ra thần thức, dò xét một vòng ở trên người hắn.
Điệp Nguyệt từng nói với hắn, sau khi phi thăng lên thượng giới, phải đối mặt với tam đại cảnh giới, theo thứ tự là Huyền Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh cùng Thiên Nguyên cảnh.
Mỗi đại cảnh giới đều có chín tầng.
Tu tiên giả ở cảnh giới Huyền Nguyên cảnh được xưng là Huyền Tiên.
Huyền Tiên nhất giai trong miệng những người này, chắc hẳn chính là tu tiên giả có tu vi Huyền Nguyên cảnh cấp một.
"Chỉ là Huyền Tiên nhất giai sao?"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Không ngờ ở hạ giới vượt qua tứ cửu thiên kiếp phi thăng đến thượng giới, cũng chỉ là Huyền Tiên nhất giai.
Tô Tử Mặc cũng tản ra thần thức, lướt qua trên người mấy chục người trước mắt cái này.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tu vi cảnh giới của mấy chục người trước mắt này, tuyệt đại đa số đều là Huyền Tiên nhất giai, chỉ có hai người cầm đầu là Huyền Tiên nhị giai.
Chỉ là, dù cho đối mặt với Huyền Tiên nhị giai, Tô Tử Mặc cũng có một cảm giác, lực lượng trong cơ thể mình có thể dễ dàng nghiền ép bọn hắn!
Không phải bởi vì Thanh Liên chân thân cửu phẩm, hoặc là do bí pháp thần thông.
Loại cảm giác này giống như là một loại áp chế về cảnh giới!
Tô Tử Mặc mới vừa phi thăng tới thượng giới, còn không quá quen thuộc đối với tất cả mọi thứ ở thượng giới, chỉ cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
Tô Tử Mặc cảm thụ được mảnh đất dưới chân, hô hấp không khí chung quanh, cố gắng thích ứng, quen thuộc với nơi này.
Tất cả ở nơi này đều rất khác trên đại lục Thiên Hoang.
Bình thường, với cường độ huyết nhục của Thanh Liên chân thân cửu phẩm, dù rơi từ trên trời xuống đại lục Thiên Hoang, cũng sẽ hoàn hảo không chút tổn hại, căn bản sẽ không bị thương.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc rơi xuống đây lại bị thương, chủ yếu cũng là bởi vì, lực hút của mặt đất ở nơi này lớn hơn ở đại lục Thiên Hoang mấy chục lần!
Nếu không phải đã độ kiếp, trong huyết nhục có thiên địa nguyên khí dung nhập, ma đã đến đến nơi này thì người tầm thường sợ là không chịu nổi loại lực hút này, sẽ bạo thể tại chỗ mà chết!
Hơn nữa Tô Tử Mặc vừa mới khẽ giẫm xuống mặt đất, rõ ràng có thể cảm nhận được, thổ địa dưới chân còn cứng rắn kiên cố hơn!
Thanh đồng phương đỉnh từ trên trời giáng xuống, cũng chỉ có thể đập ra một hố to trên mảnh thổ địa này.
Nếu lực lượng này rơi xuống đại lục Thiên Hoang, sợ là sẽ va chạm tạo ra một khe sâu lớn!
"Xảy ra chuyện gì! Đều tránh ra cho lão tử!"
Một người mặt tròn mập mạp tai to mặt lớn từ bên ngoài chạy tới, sắc mặt khó coi, khí thế hùng hổ.
"Đoạn mập mạp tới rồi, mau tránh ra."
"Ha ha, hủy đi mười mấy mẫu linh điền, tiểu tử này phải gặp tai họa rồi."
Một người khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Đoạn Thiên Lương kia luôn có lòng dạ hẹp hòi, táng tận thiên lương, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho người này."
Mặc dù những người này thấp giọng nói chuyện, nhưng Tô Tử Mặc có thính lực cường đại nên vẫn nghe được rõ ràng.
Đoạn Thiên Lương đi tới gần, nhìn thấy hố to trên linh điền cách đó không xa, vết rách lan tràn khắp nơi, mặt tròn đã hoàn toàn âm trầm xuống.
Đoạn Thiên Lương chuyển mắt, nhìn tới Tô Tử Mặc, lạnh lùng hỏi: "Đây là ngươi làm ?"
"Đúng."
Tô Tử Mặc gật đầu một cái, nói: "Tại hạ mới tới quý địa, vô ý hủy đi những linh điền này, không biết nên đền bù tổn thất như thế nào, mong chư vị chỉ rõ."
Tô Tử Mặc biểu hiện rất khách khí, cũng không phải cố ý yếu thế.
Chỉ là chuyện này đúng là do hắn gây nên, hắn đuối lý trước mà.
Huống chi, hắn mới vừa phi thăng tới thượng giới, chưa biết gì về những chuyện chung quanh, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Ha ha."
Nghe thấy Tô Tử Mặc lời nói này, đám người lại nở nụ cười, thi nhau lắc đầu.
Sắc mặt Đoạn Thiên Lương càng thêm khó coi, cắn răng nói: "Hừ, mười mấy mẫu linh điền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mạng của một Huyền Tiên nhất giai như ngươi còn không đều không đáng tiền bằng hơn một ngàn gốc Chu Tiên Thảo trên linh điền này!"
Tô Tử Mặc hơi híp mắt lại, trầm mặc không nói.
" Xảy ra chuyện gì ?"
Đúng lúc này, một âm thanh nhu mỹ truyền đến.
Tô Tử Mặc liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có sáu người đang đi về phía nơi, người dẫn đầu là một cô nương trẻ tuổi, mặc áo khoác trắng như tuyết, chầm chậm đi tới.
Nữ tử này rất rất đẹp, dáng vẻ nho nhã tuyệt tục, gương mặt trứng ngỗng, đôi mắt trong suốt, đeo đồ trang sức trang nhã, tóc xanh như suối, rủ xuống trên vai thon.
Trên người nữ tử này không có tiên khí mờ mịt, mà lại có khí tức giang hồ, làm người khác cảm thấy thân cận.
Tô Tử Mặc tản ra thần thức lướt qua trên người nữ tử này.
Vị nữ tử này có tu vi cảnh giới rõ ràng vượt xa tên Đoạn Thiên Lương trước mắt này.
Tô Tử Mặc phỏng đoán rằng nữ tử này có thể là Huyền Tiên tứ giai!
Nữ tử này dường như có thân phận rất cao, sau lưng còn có năm Huyền Tiên giống như thị vệ đi theo.
Trong đó có một nam tử khoác chiến giáp, vẻ mặt lạnh lẽo, đi sát sau lưng nữ tử, tu vi cảnh giới tương đương với nữ tử kia.
Còn lại bốn thị vệ khác đi theo phía sau nam tử kia, tu vi cảnh giới kém hơn nam tử kia một tầng.
"Đại tiểu thư đến rồi!"
Đám người trước linh điền thấp giọng hô một tiếng.
"Tham kiến đại tiểu thư."
Ngay sau đó, đám người trước linh điền cùng chắp tay hành lễ với cô gái trẻ tuổi này.
Nữ tử kia mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, cũng ôm quyền đáp lễ, nói: "Chư vị khổ cực."
"Bái kiến Lương thống lĩnh."
Đám người lại hành lễ với nam tử lạnh lùng sau lưng nữ tử kia.
Nam tử kia hơi ngẩng đầu, vẻ mặt cao ngạo, trong lỗ mũi chỉ là phát ra một tiếng 'Ừ ', xem như đáp lại.
Đoạn Thiên Lương nhìn thấy hai người cũng vội chạy tới đây, vẻ âm trầm trên mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không còn nữa, chỉ còn lại vẻ ủy khuất cùng không cam lòng, lớn tiếng kêu rên.
"Đại tiểu thư, ngươi phải làm chủ cho ta! Mấy chục năm qua, ta cực khổ, cẩn trọng, cần cù chăm chỉ quản lý những linh điền này, không dám lười biếng nửa phần..."
Nghe đến đó, không ít người đều âm thầm bĩu môi.
Chỉ nghe tên Đoạn Thiên Lương kia nói tiếp: " Bồi Nguyên thảo và Vũ Lâm hoa sắp thành thục rồi, ai ngờ người này lại hủy đi mười mấy mẫu linh điền, hơn ngàn gốc Bồi Nguyên thảo cùng Vũ Lâm hoa đều mất rồi!"
"Đại tiểu thư, đây cũng không phải là do ta sai, đều do người này!"
Từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không nói gì, cũng không tranh luận, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Nữ tử trẻ tuổi nhìn về phía Tô Tử Mặc, bên trong ánh mắt có vẻ kinh dị, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Lương thống lĩnh kia lại lườm Tô Tử Mặc một chút, thấy toàn thân Tô Tử Mặc bẩn thỉu, dính đầy bùn máu, sắc mặt không khỏi lướt qua một tia chán ghét, thu hồi ánh mắt, không chịu lại nhìn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận