Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 637: Tiến vào chiến trường

Lão tăng nói: “Bản mệnh Pháp khí có thể dùng Tiên Thiên Pháp khí đương nhiên là tốt nhất, ngoài ra, hoàn mỹ Pháp khí, cực phẩm Pháp khí cũng đều có thể tiếp nhận.”
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Dù sao Tiên Thiên Pháp khí luôn quá hiếm có, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Lão tăng tiếp tục nói ra: “Bên trong chiến trường Thượng Cổ trung cấp, trừ linh khí cực kỳ nồng đậm ra, còn có hai loại linh dược đã tuyệt tích trên đại lục Thiên Hoang là Ngưng Thần Quả và Dưỡng Hồn Huyết Tham.”
“Kim Đan Chân Nhân muốn đột phá tới Nguyên Anh cảnh phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn, nếu thất bại thì kẻ nhẹ sẽ mất hết tu vi, kẻ nặng sẽ bỏ mình tại chỗ, hài cốt không còn! Mà Ngưng Thần Quả này chính là loại linh được trợ giúp Kim Đan Chân Nhân ngưng tụ Nguyên Thần khi đột phá.”
“Ngưng Thần Quả chỉ cần dùng một quả là được, ăn nhiều cũng vô dụng.”
“Mà sau khi tu sĩ trở thành Nguyên Anh Chân Quân, lại dùng Dưỡng Hồn Huyết Tham thì có thể tăng tốc độ tu luyện, tẩm bổ Nguyên Thần, giúp Nguyên Thần lớn mạnh, là linh tài hiếm có! Dưỡng Hồn Huyết Tham, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Tô Tử Mặc đại khái đã hiểu.
Trong chiến trường Thượng Cổ trung cấp, ngoại trừ rất nhiều cơ duyên ra, còn có tài nguyên tu luyện khó có thể tưởng tượng.
Nếu có thể thu được đủ chỗ tốt ở bên trong, trên con đường tu hành sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!
“Đương nhiên, nguy hiểm bên trong chiến trường Thượng Cổ trung cấp cũng có ở khắp mọi nơi. Thậm chí so với chiến trường sơ cấp mà ngươi từng tới còn muốn nguy hiểm hơn gấp mười lần!”
Lão tăng nghiêm túc nói: “Ngươi có quá nhiều kẻ địch, nhất định phải cẩn thận một chút. Ngoài ra, bên trong chiến trường Thượng Cổ trung cấp sẽ có cả Yêu tộc trên đại lục Thiên Hoang tiến vào.”
“Yêu tộc?”
Tô Tử Mặc sửng sốt một chút.
Lão tăng gật gật đầu, nói: “Sau khi đạt tới Đan Đạo, Yêu tộc cũng sẽ ngưng luyện ra Nguyên Thần. Cho nên, Yêu tộc tiến vào đó cũng sẽ tranh đoạt Ngưng Thần Quả cùng Dưỡng Hồn Huyết Tham cùng các ngươi.”
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc cũng hiểu được.
Trong bí điển Đại Hoang Yêu Vương, sau Kết Đan thiên chính là m Thần thiên.
Trên thực tế, m Thần này và Nguyên Thần của Nguyên Anh Chân Quân về cơ bản là giống nhau.
Yêu tộc tu luyện ra m Thần, chính là Yêu ma, có thể hoàn toàn biến ảo thành hình người, mở miệng nói tiếng người, ngay cả yêu khí đều có thể ẩn giấu, cho dù là người tu chân cũng rất khó phân rõ!
Tu luyện ra m Thần, Yêu tộc cũng có thể điều khiển pháp lực.
Một khi phóng xuất ra, chính là yêu pháp trong truyền thuyết.
Lão tăng nói: “Yêu tộc tầm thường, cũng không uy hiếp được ngươi. Nhưng trên đại lục Thiên Hoang, có khu vực mà bát đại Yêu tộc nghỉ lại, chiếm diện tích cực lớn, đây chính là bát vực Yêu tộc!”
“Bên trong bát vực này, có rất nhiều phi cầm tẩu thú kinh khủng đã trải qua vô số trận chém giết huyết chiến, hơn nữa huyết mạch cũng không tầm thường, ngươi phải cẩn thận.”
“Đệ tử ghi nhớ trong lòng.”
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
“Cũng không còn việc gì nữa.”
Lão tăng đi xuống thềm đá, hai mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không, ánh mắt sáng rõ, đột nhiên nhô ra bàn tay khô gầy, nhẹ nhàng vỗ vào hư không.
Ầm!
Trong hư không vang lên ra một tiếng động thật lớn.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người Tại Tô Tử Mặc, chỗ hư không kia lại trực tiếp vỡ vụn, chậm rãi hình thành một vòng xoáy đen kịt!
Vòng xoáy này không ngừng thông tới hướng nào, một đầu khác dần tản ra khí tức cổ lão thê lương.
Lão tăng quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, hỏi: “Lần này dự định rời đi Bắc Vực?”
“Đúng.”
Tô Tử Mặc không giấu diếm.
Đại ca đã mất đi, trong hồng trần này, hắn đã không còn gì lo lắng.
Hắn càng lo lắng cho tiểu Ngưng.
Huống chi ở Bắc Vực đã không dung được hắn.
Nếu cứ tiếp tục chờ đợi ở Bắc Vực, có thể sẽ liên luỵ tới người nhiều hơn!
Lần này rời núi, thậm chí ngay cả Phiêu Miểu phong Tô Tử Mặc cũng không về, chính là lo lắng Phiêu Miểu phong vì hắn mà gặp tai kiếp.
Ánh mắt lão tăng hiền lành, ngữ khí ôn hòa nói ra: “Rời đi Bắc Vực xong, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, nếu là thật sự gặp được hung hiểm, đã không còn đường thối lui thì xé nát tấm Đại Na Di phù kia, trở về đây!”
“Chỉ cần ta còn sống, nhất định có thể bảo hộ ngươi chu toàn!”
Tô Tử Mặc hé miệng không nói, xá một cái thật sâu với lão tăng.
“Các ngươi đi đi!”
Lão tăng phất phất tay.
Tô Tử Mặc, Minh Chân liếc nhau, không do dự nữa, thả người nhảy vào vòng xoáy trong hư không, tiểu hồ ly cũng nhảy vào theo...
Tô Tử Mặc cảm giác trời đất quay cuồng.
Trong lúc hoảng hốt, nhục thân cùng hồn phách của hắn dường như đã chia lìa, không thể tự khống chế!
Chung quanh là một vùng tăm tối, mắt không thể thấy rõ.
Tất cả giác quan đều đã biến mất rồi.
Ngay cả linh giác đều trở nên cực kỳ mơ hồ.
Hai người dường như đang đi qua một đường hầm tối tăm, lúc đầu, Tô Tử Mặc còn có thể dựa vào linh giác cảm nhận được khí tức của Minh Chân và tiểu hồ ly.
Nhưng không lâu sau, Tô Tử Mặc đột nhiên phát hiện, Minh Chân và tiểu hồ ly đã biến mất trong linh giác của hắn!
Thời gian dần trôi qua.
Ngay phía trước, bắt đầu hiện ra một chút ánh sáng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng!
Ý thức khôi phục.
Hồn phách và nhục thân giống như một lần nữa đã dung nhập làm một thể.
Hô!
Tô Tử Mặc phóng tới vùng ánh sáng kia, trực tiếp xông ra, thân hình nhanh chóng rơi xuống.
Đây là một thế giới mới lạ.
Linh khí cực kỳ nồng đậm, nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều lần.
Tô Tử Mặc biếthắn đã tiến vào chiến trường Thượng Cổ trung cấp!
Tô Tử Mặc tản ra linh giác, ngưng thần đề phòng, đồng thời điều tra bốn phía.
Chung quanh trống trải không có người!
Minh Chân và tiểu hồ ly đều đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Hắn hiểu được trong quá trình truyền tống đã xuất hiện một chút ngoài ý muốn nên bọn hắn đi rời ra.
Ở trong quá trình truyền tống, chỉ cần có chút sai lầm là có khả năng cách ngàn dặm xa.
Tô Tử Mặc không lo lắng cho Minh Chân.
Từ khi Đế Dận rời đi cổ tháp, mười năm này, Minh Chân thường xuyên đến trong phế tích Đại Càn, chém giết cùng âm binh âm mã, cũng trải qua mấy lần sinh tử.
Kinh nghiệm chiến đấu của Minh Chân đã phong phú lên rất nhiều.
Huống chi, thực lực của Minh Chân vốn không yếu, còn tu luyện ra Tịnh Thế Thanh Liên từng lọt vào mười vị trí đầu trên Dị Tượng bảng.
Tô Tử Mặc lo lắng cho tiểu hồ ly hơn.
Nhưng muốn tìm một hồ ly trong thế giới lớn như vậy lại không khác gì mò kim đáy biển.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, đại khái phân biệt phương hướng một chút, bắt đầu đi về phía trung tâm của chiến trường Thượng Cổ.
Nơi này linh khí quá mức nồng đậm, khắp nơi đều có thể thấy được linh tài thảo dược.
Có nhiều chỗ, thậm chí linh khí ngưng tụ thành hồ nước.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một năm sau, Tô Tử Mặc nhất định có thể đột phá đến Kim Đan đại viên mãn!
Một đường tiến lên, chung quanh mặc dù xanh um tươi tốt, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của người tu chân nào.
Cũng không lâu sau.
“Ừ”
Tô Tử Mặc có cảm giác.
Trong bụi cỏ cao cỡ chiều cao của một người cách đó không xa, có một đầu yêu thú nằm sấp, đôi con mắt xanh biếc, cực kỳ làm người ta sợ hãi, đang nhìn chòng chọc vào hắn!
Tô Tử Mặc không để ý, tiếp tục tiến lên.
Khi đi tới bên cạnh yêu thú này, bụi cỏ khẽ động, con yêu thú kia nhảy lên một cái, toàn thân tản ra sát khí cuồng bạo, hung tợn đánh tới Tô Tử Mặc!
“Rống!”
Sâu dưới yết hầu của yêu thú rít lên một tiếng, đinh tai nhức óc.
Nếu là tu sĩ tầm thường bị yêu thú đột nhiên tập kích như thế, một tiếng gào thét tất nhiên sẽ khiến kẻ đó thất thần trong nháy mắt, sau đó táng thân dưới vuốt yêu thú.
Nhưng Tô Tử Mặc vốn tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, chính là một đại yêu!
Tiếng gào thét này căn bản không hề ảnh hưởng gì đối với hắn!
Tô Tử Mặc hơi quay đầu, nhìn con yêu thú đang nhào tới, giống như cười mà không phải cười, đột nhiên há miệng: “Ông!”
Con yêu thú đang nhào tới kia, thân hình ngừng lại ở giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn, trực tiếp bị một tiếng hô đánh cho ngơ ngác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận