Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 843: Ban ngày hiện sao

Vẻ mặt Hầu tử cứng đờ.
Thân cận một chút ?
Hắn không biết chính mình đang nghe lầm hay là vượn già đã nói sai.
Hắn với tên đại hán mặt trắng kia có gì để thân cận chứ?
Hầu tử hơi suy nghĩ một chút, cả người đột nhiên rung mình.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến đám người cùng rùng mình lại xảy ra.
Chỉ thấy trên mặt đại hán mặt trắng kia lại hiện ra một vòng đỏ ửng, hắn nhẹ dậm chân, lắc lắc cánh tay của vượn già, oán trách: "Gia gia, người nói cái gì thế, Linh Nhi không muốn!"
Sắc mặt mấy người Tô Tử Mặc đều khẽ đỏi, cảm giác trong bụng như đang đảo lộn, giống như có đồ vật gì muốn nôn ra.
"Ọe!"
Linh Hổ thực sự không nhịn được, quay đầu ra một chỗ nôn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Linh Hổ nhìn đại hán mặt trắng đã đùng đùng nổi giận, mặt mũi tràn đầy sát khí, liên tục khoát tay giải thích: "Ngại quá, sức lực này quá mạnh, không nhịn được..."
"Không nhịn được, ngươi cũng phải nuốt về cho ta!"
Đại hán mặt trắng nghiến răng, hung tợn nói.
"Ọe!"
Linh Hổ nghe xong, trong lòng thầm mắng: "Thế này mẹ nó lại càng buồn nôn hơn!"
Quay đầu lại nôn tiếp.
Đại hán mặt trắng nhướn lông mày lên, lại sắp nổi giận.
Vẻ mặt Linh Hổ đại biến, đau khổ cầu khẩn nói: "Đại huynh đệ, ngươi đừng như vậy, ta thật sự không chịu được!"
Đại hán mặt trắng giận tím mặt, xông lên muốn đánh Linh Hổ một trận tơi bời.
Linh Hổ thấy tình thế không ổn, thân hình lóe lên, vội vàng trốn đến sau lưng hầu tử, nói: "Đại huynh đệ, ngươi vẫn nên thân cận cùng Hầu ca đi, hai ngươi là đồng tộc..."
Hầu tử cũng bị dọa đến mức giật mình.
Hình thường hắn không sợ trời đất, không sợ quỷ thần, bây giờ lại bị lời nói khó hiểu của vượn già dọa đến mức có chút thất kinh.
Vượn già ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Trong chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm."
"Hiểu lầm lớn!"
Linh Hổ nói thầm một câu.
Hầu tử vội vàng gật đầu.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy Linh Hổ nói rất đúng, cảm thấy Linh Hổ mười phần đáng yêu, thậm chí còn thầm suy nghĩ xem về sau có phải nên đối tốt với Linh Hổ một chút hay không.
Vượn già keo đại hán mặt trắng đến bên cạnh, giải thích nói: "Giới thiệu lại một lần nữa một chút, đây là Viên Linh Nhi, là cháu gái của ta, chỉ là tính tình hơi nghịch ngợm một chút, bản thể vẫn là thân nữ nhi."
Đám người há to miệng, trong nháy mắt hóa đá.
"Ngươi là cái sao?"
Cái cằm của Linh Hổ suýt nữa đã rơi trên mặt đất, thốt ra một câu.
Viên Linh Nhi tức đến giận sôi lên, xông lên trước xách Linh Hổ đến, tóm lấy hai chân hắn rồi đập mạnh xuống mặt đất!
Tô Tử Mặc vừa muốn xuất thủ.
Nhưng trong lòng hắn hơi động, phát hiện ra dù Viên Linh Nhi tức giận nhưng ra tay rất chừng Mặc, cũng không thật sự đả thương tới Linh Hổ.
"Cho ngươi nôn! Cho ngươi nôn!"
Viên Linh Nhi tức giận, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong nháy mắt, trên mặt đất đã bị ném ra một hố to.
Linh Hổ nằm dạng bốn chân trong hố đất, đã bị nện đến mức mặt mũi bầm dập, hai mắt rưng rưng, một mặt vô tội, thì thào nói: "Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ? Tại sao lại đánh ta ?"
Thanh Thanh, tiểu hồ ly đã sớm cười đến mức ngửa tới ngửa lui.
Viên Linh Nhi vẫn tức không nhịn nổi, trở lại bên cạnh vượn già, tức giận nói: "Gia gia, ta hiểu ý người ngươi! Nhưng chuyện này ta muốn tự mình làm chủ!"
Viên Linh Nhi liếc mắt nhìn thoáng qua hầu tử ở bên cạnh, bĩu môi khinh thường nói: "Một yêu ma cấp thấp sao có thể xứng với lão nương! Lão nương là yêu ma cao cấp, cho dù ngươi lại gần, lão nương còn chướng mắt đấy!"
Hầu tử vốn là e sợ tránh không kịp, nhưng nghe đến đó lập tức không vui vẻ rồi.
"Yêu ma cao cấp thì thế nào ?"
Hầu tử cười lạnh nói: "Ta tu luyện chỉ mới hơn một trăm năm, nếu sống đến số tuổi này như ngươi thì đã sớm trở thành đại yêu tung hoành một phương rồi!"
"Khoác lác thì có ai không biết chứ?"
Viên Linh Nhi cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sống đến số tuổi này như ta, lão nương vẫn dễ dàng có thể đánh ngươi thành đầu heo!"
Nhìn hai người cãi nhau, vẻ mặt đám người Tô Tử Mặc lại càng cổ quái.
Vượn già đứng một bên, cười híp mắt không nói lời nào, rất hài lòng.
Viên Linh Nhi chỉ vào hầu tử, nói gằn từng chữ: "Còn có, ngươi tốt nhất là chớ chọc ta, chọc vào ta thì hiện tại ta sẽ đánh ngươi!"
Tính tình hầu tử vẫn kiệt ngạo, không chịu được uy hiếp của người khác.
Hầu tử nâng cánh tay, lớn tiếng nói: "Đúng là phách lối, tới đây, hiện tại chúng ta so một chút, một con bé nghịch ngợm như ngươi phách lối cái gì!"
"Tìm ngược!"
Viên Linh Nhi cười nhạo một tiếng, nói: "Đi theo ta, chuyển tới nơi khác, lão nương chừa cho ngươi chút mặt mũi!"
Nói xong, Viên Linh Nhi dẫn đầu bước đi.
Hầu tử dựa vào nhiệt huyết, muốn theo sau.
Linh Hổ vội vàng leo ra khỏi hố lớn, níu lấy cánh tay hầu tử, nhắc nhở nói: "Hầu ca, đừng xúc động, người ta là cao..."
"Không có việc gì, chờ ta báo thù cho ngươi!"
Hầu tử vung tay lên, hào khí trùng thiên, đi theo sau lưng Viên Linh Nhi, tiến vào một sơn động đen như mực, rất nhanhđã biến mất không thấy nữa.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc nhịn không được cười lên.
Mặc dù, vượn già thỉnh thoảng tán thưởng hắn vài câu, nhưng hắn đã sớm phát giác, người chân chính khiến vượn già nhìn với con mắt khác chính là hầu tử!
Nguyên nhân cụ thể là gì, Tô Tử Mặc không biết rõ.
Nhưng tuyệt đối không chỉ bởi vì đồng tộc!
Tô Tử Mặc đoán rằng có lẽ có quan hệ tới huyết mạch của hầu tử.
Huyết mạch của hầu tử rất mạnh.
Trong bảy huynh đệ kết bái bọn hắn, trừ hắn cùng Dạ Linh ra thì người mạnh tiếp theo chính là hầu tử!
Hơn nữa lúc trước Điệp Nguyệt từng truyền thụ Dịch Cân thiên trong bí điển Đại Hoang Yêu Vương cho hầu tử, riêng chuyện này đã rất cổ quái rồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong sơn động cách đó không xa truyền ra tiếng va chạm kịch liệt.
Nghe cực kỳ kịch liệt.
Nhưng rất nhanh đã bình ổn lại.
Ngay sau đó, Viên Linh Nhi thản nhiên đi ra.
Vẻ mặt Viên Linh Nhi như thường, khí tức bình ổn, quần áo sạch sẽ, ngẩng đầu ưỡn ngực, không thèm nhìn đám người, đi tới bên cạnh vượn già, nói: "Gia gia, đi thôi!"
Vượn già cười cười, nhìn về phía Tô Tử Mặc nói: "Các ngươi tạm thời ở lại Viên Đề một thời gian, không cần sốt ruột, bảy ngày sau ta mang các ngươi tiến về Ngàn Năm Huyết Hải, tham gia Vạn Yêu Đại Hội."
"Đa tạ bá chủ!"
Đám người Tô Tử Mặc ôm quyền nói cảm tạ.
Đúng lúc này, từ sơn động lại có một bóng người đi tới.
Chỉ thấy hầu tử lắc lắc đầu, khập khễnh đi tới, mặt mũi bầm dập, thật sự là sắp bị đánh thành đầu heo, nhìn cực kỳ thê thảm...
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hiếm khi nhìn thấy hầu tử kinh ngạc, mấy người Linh Hổ đều nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt hầu tử, cảm thấy có chút buồn cười.
Hầu tử cảm nhận được ánh mắt của đám người nên ho nhẹ một tiếng, nói: "Chính như các ngươi đoán, ta với con bé nghịch ngợm kia đại chiến một trận, đánh ngang tay!"
Thanh Thanh, tiểu hồ ly nghẹn họng nhìn trân trối.
Linh Hổ liếc mắt, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
"Thế này còn có thể xem như ngang tay ?"
Linh Hổ cười trên nỗi đau của người khác cười nói: "Hầu ca, ngươi đừng cố sĩ diện nữa! Còn báo thù cho ta, để người ta đánh à? Ha ha ha ha!"
Hầu tử tối sầm mặt mo.
Linh Hổ vẫn chưa cảm giác được sát ý, tự mình cảm khái nói: "Kỳ thật, hai ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên, mặc dù ta bị đánh thành đầu heo rồi, nhưng cũng may có ngươi bồi... Ấy ấy, tại sao ngươi lại đánh người..."
Không chờ Linh Hổ nói xong, hầu tử đã túm lấy Linh Hổ, hung hăng đạp xuống mặt đất!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên mặt đất lại xuất hiện một hố to.
Linh Hổ ngồi phịch ở bên trong, lệ rơi đầy mặt, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đám người cười to.
Đúng lúc này, trên trời cao xa xa, đột nhiên hiện ra từng ngôi sao không ngừng di động, quỹ tích vô cùng hỗn loạn.
Giống như có một bàn tay vô hình đang sắp xếp sao trời!
"Ừm ?"
Tô Tử Mặc thu hồi nụ cười, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Ban ngày sao hiện ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận