Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 718: Cố nhân trùng phùng

"Mục đích cuối cùng của Kim Đan Dị Tượng bảng, chỉ là để thiên hạ yêu nghiệt, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống chém giết lẫn nhau."
Lạc Tuyết Chân Quân nói ra: "Nếu bởi vì một tấm danh sách mà để đông đảo yêu nghiệt chiến đấu đến tình trạng lưỡng bại câu thương, vậy thì hoàn toàn đi ngược lại dự tính ban đầu Linh Lung tiên tử."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Phương thức chiến đấu Dị Tượng bảng này đúng là tương đối ôn hòa, tránh được rất nhiều trận chém giết.
Lạc Tuyết Chân Quân nói: "Tranh đoạt Dị Tượng bảng sẽ diễn ra vào ba tháng sau, đến lúc đó sẽ có mười vạn Kim Đan Chân Nhân tề tụ dưới Vạn Tượng phong!"
"Đến lúc đó, Bồng Hoa Chân quân của Huyền Cơ cung sẽ xuất hiện để chủ trì, trừ ta ra, Nguyên Anh Chân Quân của các các đại siêu cấp tông môn cũng sẽ quan chiến."
Mười vạn thiên kiêu tề tụ, cách thức chiến đấu trên Dị Tượng bảng mặc dù tương đối ôn hòa nhưng quá trình nhất định cũng rất khẩn trương kịch liệt, thanh thế to lớn!
"Ta đã biết, đa tạ Lạc Tuyết Chân Quân chỉ điểm."
Tô Tử Mặc ôm quyền hành lễ.
Lạc Tuyết Chân Quân gật gật đầu, nói: "Tình huống của ngươi đặc thù, trên người có trọng bảo như Thần Hoàng Cốt, lại đắc tội với không ít tông môn thế lực, kể từ hôm nay, ngươi cứ ở trong đại điện này tu luyện đi, cũng tránh có người tìm ngươi gây chuyện."
Ở trong Thành Vạn Tượng, không biết đang có bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc!
Nếu hắn ở nơi đây, có Lạc Tuyết Chân Quân trấn thủ, những tông môn thế lực khác dù có tâm nhưng cũng không khả năng vọt tới trên địa bàn của Phiêu Tuyết cốc bắt người.
"Đa tạ Chân Quân."
Tô Tử Mặc lần nữa nói tạ.
"Đúng rồi."
Tô Tử Mặc nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Xin hỏi Chân Quân, tu sĩ của Đan Dương môn có tiến vào chiến trường Thượng Cổ sao?"
Bên trong chiến trường Thượng Cổ tuy nhiều cơ duyên bảo vật, nhưng cũng tràn ngập hung hiểm.
Cũng không phải tất cả siêu cấp tông môn, thế lực hàng đầu đều sẽ điều động môn hạ tu sĩ tiến vào, dù sao Đan Dương môn cũng nằm trong tứ đại bàng môn, không am hiểu chém giết chiến đấu, lựa chọn không vào chiến trường Thượng Cổ cũng hợp tình hợp lý.
"Tứ đại bàng môn đều tới, chỉ là còn chưa tới Thành Vạn Tượng." Lạc Tuyết Chân Quân nói.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Có Dạ Linh ở bên, bảo vệ tiểu Ngưng vào chiến trường Thượng Cổ này hẳn là không phải việc khó.
Trên đường đám người Tô Tử Mặc đến đây, mặc dù có không ít chuyện làm chậm trễ, nhưng vì mấy người có thực lực cường đại nên có thể đi đường không phân ngày đêm.
Bọn hắn xem như nhóm tu sĩ đầu tiên đến thành Vạn Tượng.
Tu sĩ khác sẽ không thể không có cố kỵ gì như vậy.
Phần lớn thế lực tông môn vì cân nhắ đến vấn đề an toàn, nên đều sẽ lựa chọn ban đêm nghỉ ngơi, ban ngày đi đường, cố gắng né qua thú triều.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, lại hỏi: "Vậy có Thần tộc xuất hiện ở thành Vạn Tượng không?"
"Hả?"
Nghe được hai chữ 'Thần tộc', Lạc Tuyết Chân Quân biế sắc, đột nhiên quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, chậm rãi hỏi: "Ngươi thấy Thần tộc sao? "
"Ta thấy được!"
Thanh Thanh đứng ra, ngữ khí khẳng định.
"Thần tộc xuất hiện ở đây, có mưu đồ gì ?"
Lạc Tuyết Chân Quân nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau nửa ngày, Lạc Tuyết Chân Quân mới khoát khoát tay, nói: "Các ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, có chuyện gì có thể bào với tu sĩ Phiêu Tuyết cốc nơi này, tùy thời tới tìm ta."
"Được."
Đám người gật đầu đồng ý.
Tòa đại điện này cực kỳ rộng rãi, có rất nhiều phòng tu luyện, đám người Tô Tử Mặc tùy tiện tìm mấy gian Tu Luyện Thất ở gần nhau để tu luyện.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ trong thành Vạn Tượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng náo nhiệt.
Thỉnh thoảng sẽ có tin tức truyền đến bên trong cung điện này của Phiêu Tuyết cốc, có thiên kiêu nào vào thành, có yêu nghiệt nào tới, hoặc là có thiên kiêu nào leo lên Vạn Tượng phong.
Từ khi tu hành đến nay, nội đan của Tô Tử Mặc đã tu luyện tới đỉnh phong, đạt đến cảnh giới viên mãn, chỉ cần rời khỏi chiến trường Thượng Cổ thì lúc nào cũng có thể đột phá!
Về cảnh giới Kim Đan cũng không kém nhiều, chỉ cần tiếp tục tu luyện thì không cần bao lâu nữa là có thể cảm ứng được thời cơ đột phá!
Một ngày này, Tô Tử Mặc đang trong phòng tu luyện, ngoài cửa xuất hiện một tấm Truyền m Phù.
"Tô đạo hữu, có người của Thiên Hạc môn tới bái kiến."
Giọng nói của một tu sĩ Phiêu Tuyết cốc vang lên.
"Thiên Hạc môn?"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, vươn người đứng dậy, cất giọng nói: "Mời đạo hữu của Thiên Hạc môn tiến đến."
"Chư vị đi thôi, đi gặp cố nhân một chút."
Tô Tử Mặc gõ gõ cửa phòng mấy người nhóc mập mạp.
"Ai vậy? "
Nhóc mập mạp đấm đấm lưng mỏi, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi tới.
"Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Tô Tử Mặc cười cười, dẫn đầu bước ra ngoài.
Đám người mới vừa đi tới đại điện, ngoài cửa đã có mấy vị tu sĩ đi đến, toàn bộ đều là nữ tử, bên hông đeo lệnh bài tông môn, bên trên có khắc một linh hạc rất tinh xảo.
Người cầm đầu vẻ mặt lạnh lingf, tiên tư ngọc dung, giống như không để tâm tới bất kỳ chuyện gì.
Nhóc mập mạp trừng lớn hai mắt, sau đó dùng sức xoa xoa mắt, rồi kinh hô: "Lãnh Nhu tỷ tỷ "
Vị nữ tu kia của Thiên Hạc môn vốn đang mặt lạnh, nghe được tiếng hô này, ngẩng đầu lại nhìn thấy nhóc mập mạp, nam tử áo xanh đứng ở phía trước, trong đôi mắt rốt cục xuất hiện ý cười.
Người tới chính là Lãnh Nhu-Hai mươi năm trước đã bái vào Thiên Hạc môn!
Nhiều năm không gặp, Lãnh Nhu biến hóa không nhỏ, khí chất càng thêm thanh lãnh đạm mạc, nhưng ánh mắt nhìn đám người Tô Tử Mặc, nhóc mập mạp lại mang theo từng tia ấm áp.
Nghe nói đệ tử Thiên Hạc môn đến đây bái kiến, Tô Tử Mặc lập tức nghĩ đến Lãnh Nhu.
"Ha ha ha ha!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười.
Ngay sau đó, một vị nam tử đi vào đại điện, tay áo bồng bềnh, phong thần tuấn lãng, trên mặt đầy ý cười, đang nhìn đám người Tô Tử Mặc, cười nói: "Cố nhân gặp lại, làm sao có thể thiếu ta chứ?"
"Kỷ sư huynh "
Nhóc mập mạp lại kinh hô lên, trong đôi mắt đều là vui mừng.
Người này chính là Kỷ Thành Thiên - Hai mươi năm trước đã bái vào Đan Dương môn!
Bốn người Tô Tử Mặc, nhóc mập mạp, Lãnh Nhu, Kỷ Thành Thiên không chỉ từng là đệ tử Phiêu Miểu phong, bọn hắn còn đã từng cùng nahu kề vai trải qua sinh tử!
Tô Tử Mặc ôm quyền, cất giọng nói: "Kỷ sư huynh phong thái vẫn như cũ, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ."
"Ha ha!"
Kỷ Thành Thiên cười lớn một tiếng, nói: "Không thể so sánh với ngươi, những năm gần đây, cho dù là ở Trung Châu cũng có thể nghe được một chút tin tức liên quan tới ngươi. Sau khi tiến vào chiến trường Thượng Cổ, lại càng hù chết người!"
Lãnh Nhu rất ít nói, nhưng sau khi thấy Tô Tử Mặc, nhóc mập mạp, Kỷ Thành Thiên, nụ cười trên mặt vẫn luôn không tán đi.
Tu sĩ Thiên Hạc môn thấy cảnh này đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Ở trong Thiên Hạc môn, Lãnh Nhu có tiếng là Băng mỹ nhân, dáng vẻ luôn lạnh lùng bình thản.
Không ngờ trong một chốc lát này, số lần Lãnh Nhu cười còn nhiều hơn cả hai mươi năm qua nàng ở Thiên Hạc môn!
Ở nơi xa lạ này, không có cái gì có thể để người mừng rỡ hơn chuyện cố nhân trùng phùng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc không ngừng nhìn ra bên ngoài đại điện, giống như đang mong đợi cái gì.
"Yên tâm đi, tiểu Ngưng cũng tới, ngay ở đằng sau."
Kỷ Thành Thiên khoát tay áo, nói: "Đường Du đang thương lượng với tu sĩ Phiêu Tuyết cốc, ta không chờ được nữa, nên chạy vào trước, ha ha!"
Tiếng cười vừa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Ánh mắt Tô Tử Mặc dần dần nhìn ra.
Không bao lâu sau, hơn mười vị tu sĩ đã cùng nhau đi tới.
Trong đám người, có một nữ tu mặc quần áo màu vàng nhạt, dung mạo tú lệ, khí chất dịu dàng, giữa lông mày có chút tương tự cùng Tô Tử Mặc.
Nữ tử áo vàng này chính là muội muội của Tô Tử Mặc đã bao năm không thấy-Tô Tiểu Ngưng!
Hai huynh muội giống như tâm hữu linh tê vậy, trong đám người, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy được đối phương.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc trong nháy mắt đã mềm mại xuống tới.
Đôi mắt của Tiểu Ngưng đã đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhếch môi đỏ, thiên ngôn vạn ngữ đều mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng la.
"Ca..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận