Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 620: Vò rượu tiễn biệt

Một khoảng thời gian sau đó.
Tô Tử Mặc giống như một phàm nhân, mỗi ngày đều hầu bên người Tô Hồng, chẻ củi nhóm lửa, nấu cơm nói chuyện phiếm.
Một đoạn đường cuối cùng của Tô Hồng, Tô Tử Mặc sẽ cùng hắn đi đến cùng.
Tô Tử Mặc kể về chuyện của mình trong những năm gần đây.
Từ hơn hai mươi năm trước, đêm ấy, ở dưới gốc đào hạ này bắt đầu tu hành, nói đến Điệp Nguyệt, nói đến tiểu Ngưng, nói đến Cơ Dao Tuyết, nói đến Phiêu Miểu phong...
Từng giờ từng phút, mở rộng cửa lòng, không giấu diếm chuyện gì, từ tốn nói.
Tô Hồng chưa từng nghe về những việc này nên cảm thấy rất mới lạ.
Nghe đến những chuyện kích động, trạng thái tinh thần của hắn cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, thời tiết dần chuyển sang lạnh lẽo, thân thể của Tô Hồng ngày càng sa sút, thời gian thanh tỉnh đã là càng lúc càng ngắn.
Thời gian ngủ mê man lại càng ngày càng dài.
Hắn còn nói với Tô Tử Mặc như đang nói giỡn rằng: “Nói không chừng có một ngày, ta cứ ngủ mất như vậy, một giấc không tỉnh lại nữa.”
Trong lòng Tô Tử Mặc đắng chát nhưng chỉ giữ im lặng.
Khi Tô Hồng thanh tỉnh, Tô Tử Mặc không bỏ đi được.
Hắn biết thời gian hai người chung đụng cứ qua một khắc là ít đi một khắc.
Những lời muốn nói cứ nói một câu là sẽ thiếu đi một câu.
Tô Tử Mặc chờ khi Tô Hồng mê man đi, hắn mới có thể rời đi.
Sau khi rời đi phủ đệ, Tô Tử Mặc sẽ đi vòng quanh trong trấn Bình Dương, phương hướng không nhất định, bước chân đi tới một nơi sẽ dừng lại trầm ngâm hồi lâu.
Hắn đi vô cùng chậm, nhìn giống như đang tùy ý tản bộ.
Nhưng nếu người tu chân có nhãn lực cao minh đi ngang qua, nhất định có thể chú ý tới, đầu ngón tay của Tô Tử Mực luôn bắn ra một tia linh khí, giống như một thanh đao khắc, khắc hoạ xuống mặt đất.
Trên mặt đất sau lưng hắn hiện ra từng dấu vết thần bí, giống như đường vân gì đó.
Gió lạnh thổi qua khiến bụi đất bay loạn, sẽ dễ dàng che giấu những dấu vết này.
Phát hiện được Tô Hồng tỉnh lại, Tô Tử Mặc sẽ về phủ đệ, tiếp tục cùng Tô Hồng nói chuyện phiếm.
Thẳng đến khi Tô Hồng ngủ say, hắn mới có thể lần thứ hai rời đi.
Ngày qua ngày, mỗi ngày đều như thế.
Tất cả giống như không có gì thay đổi.
Chỉ là Tô Tử Mặc có thể rõ ràng cảm nhận được, thân thể của Tô Hồng càng ngày càng kém, thọ nguyên đã hao hết, đến mức đèn cạn dầu!
Một ngày này, đợi Tô Hồng lại chìm vào giấc ngủ thì Tô Tử Mặc mới rời khỏi phủ đệ, lấy từ trong túi trữ vật ra từng lá cờ xưa cũ, tổng cộng có bốn mươi chín lá.
Cột cờ có chất gỗ, lại không có dấu vết thối rữa chút nào.
Mặt cờ không biết dùng loại da thú nào luyện chế, phía trên khắc hoạ từng đường vân thần bí cực kỳ phức tạp, tùy tiện nhìn một chút đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, giống như có thể kéo cả tâm thần của người ta vào đó!
Tô Tử Mặc đạp không mà đi.
Đến mỗi một chỗ, đều sẽ cẩn thận phân biệt một lúc lâu, mới bỏ xuống một cây cờ.
Cây cờ rơi xuống sẽ trực tiếp lún xuống đất, lóe ra một quang mang quỷ dị, sau đó biến mất không thấy nữa.
Một cây, một cây.
Đợi tới khi Tô Tử Mặc cắm xong hết bốn mươi chín cây cờ vào trong lòng đất, hắn đã đi một vòng lớn quanh trấn Bình Dương, thần sắc mỏi mệt, trên trán đầy mồ hôi.
Nhìn như chỉ đơn giản tiện tay ném lá cờ, nhưng thật ra lại tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn!
Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, hắn trở về phủ đệ của mình.
Lúc này, Tô Hồng đã tỉnh lại.
Hôm nay, trạng thái của Tô Hồng nhìn giống như đã tốt lên rất nhiều.
Nhưng trong lòng Tô Tử Mặc lại đầy đau xót.
Hắn biết rõ đây chính là trạng thái hồi quang phản chiếu.
Tô Hồng khẽ mỉm cười, nói: “Tử Mặc, ủ ấm cho ta một bầu rượu đi, để ta ủ ấm thân thể.”
“Được.”
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh Tô Hồng, đốt lửa trong lò bên cạnh lên, đun sôi nước.
Trong ấm nước sôi, có một bầu rượu.
Tô Hồng nói: “Tử Mặc, những ngày này nghe ngươi nói về chuyện tu tiên kia, quả nhiên là quỷ quyệt huyền bí, ầm ầm sóng dậy, làm người ta mê mẩn. Ngươi muốn lập đạo để mỗi người như long, chuyện này rất tốt, nhưng ta cũng có thể nghe được muốn lập đạo thật sự còn khó hơn cả lên trời.”
“Đúng vậy.”
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Muốn lập ra đại đạo, không giống với Tiên, Phật, Ma, để chúng sinh không có linh căn đều có thể tu hành, đừng nói là Tô Tử Mặc chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, ngay cả những Hoàng giả thời Thái Cổ đều không làm được!
Trên con đường lớn này, tiền đồ xa vời, tất cả đều là không biết.
Không ai có thể giúp đỡ hắn.
Từ thời điểm quyết định lập đạo, Tô Tử Mặc nhất định là cô độc!
Đương nhiên, phần lớn dê bò đều kết bè kết đội, chỉ có mãnh thú mới độc hành!
Tô Hồng lớn tiếng nói: “Muốn cải mệnh cho thương sinh trong thiên hạ, đây là chuyện khí phách bực nào! Tử Mặc, mặc kệ ngươi có thành công hay không, đại ca đều sẽ cảm thấy tự hào!”
Ngay sau đó, trong mắt Tô Hồng lại có chút cô đơn, khe khẽ thở dài, nói: “Chỉ đáng tiếc là đại ca không thể chứng kiến một khắc này. Còn nữa, ta không ở đây, ngươi và tiểu Ngưng phải sống thật tốt.”
“Đại ca...” Tô Tử Mặc lập tức cảm thấy trong mũi chua xót, nghẹn ngào khó tả.
Tô Hồng khoát khoát tay, chỉ chỉ lò lửa nhỏ bên cạnh, nói: “Cho ta bát rượu.”
Bầu rượu để ở bên trong nước sôi, bắt đầu bay ra mùi thơm nhàn nhạt.
Rượu đã ủ ấm.
Tô Tử Mặc đè xuống bi thống trong lòng, đổ ra một rượu nóng rồi đưa cho Tô Hồng.
Tô Hồng nhận lấy, nhìn qua chén rượu bay ra mùi hương, suy nghĩ xuất thần.
Trong lúc hoảng hốt, ở trong ấm nước trong veo kia, dường như phản chiếu ra một thanh niên đầy vẻ hăm hở, nâng thương chinh chiến khắp nơi, chỉ huy Huyền Giáp thiết kỵ, tung hoành sa trường!
Một màn một màn xẹt qua trong mặt nước.
Thật lâu, thật lâu sau.
Bông tuyết bay mua khắp nơi, bay xuống trong rượu, phá vỡ mặt nước như gương vậy.
Tuyết rơi.
Trận tuyết đầu mùa đông đã rơi.
Cuối thu đã qua, đầu mùa đông đã đến, giống như biểu thị cái gì.
Từng cảnh tượng vừa xẹt qua đã biến mất không thấy gì nữa.
Mặt nước trong chén chỉ còn lại một khuôn mặt già nua.
Tô Hồng bật cười lớn, bưng chén rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch!
Uống vào một ngụm rượu nóng này, giống như đã uống cạn cả một đời!
“Rượu này thật là thơm!”
Tô Hồng cười lớn một tiếng, đột nhiên qua đời.
Tô Tử Mặc bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, nhìn qua ông lão trước người, lệ như suối trào không thể kìm được.
Một ngày này, cuối cùng vẫn đến rồi.
Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng khi Tô Hồng chân chính rời đi, Tô Tử Mặc vẫn cảm giác được nỗi đau khoan tim.
Trần duyên vùi lấp càng sâu, lại càng khó chặt đứt trần duyên.
Vùi lấp càng sâu, một đao kia chém xuống lại càng đau nhức!
Sắc trời dần tối.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Tô Tử Mặc quỳ gối trước người Tô Hồng, không nhúc nhích, thần sắc mờ mịt.
Mặc dù hắn là người tu chân.
Mặc dù hắn là vạn cổ yêu nghiệt.
Mặc dù hắn là Trúc Cơ cực cảnh thứ hai từ cổ chí kim.
Nhưng hắn vẫn không cứu được người chí thân!
Tuyết lớn lưu loát.
Thời tiết càng ngày càng rét lạnh.
Mà trong lòng Tô Tử Mặc, lại giống như đang thiêu đốt lên một đám lửa, không chỗ trút xuống!
Không biết qua bao lâu sau, ở phía nam Thương Lang sơn mạch, ẩn ẩn truyền đến từng đợt tiếng động lớn, theo thời gian trôi qua càng ngày càng rõ ràng.
Gót sắt ù ù, càng ngày càng gần!
Người khác có lẽ không phát hiện được, nhưng Tô Tử Mặc lại nghe được rất rõ ràng!
Sưu sưu sưu!
Ở trong tiếng động ồn ào này, còn có tiếng linh chu phá không bay nhanh.
Nơi xa, bụi đất tung bay!
Thần sắc Tô Tử Mặc băng lãnh, vươn người đứng dậy, trong hai con ngươi bắn ra sát ý ngút trời, cả người đằng không bay lên, mau chóng đuổi theo hướng về phía Thương Lang sơn mạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận